Tiêu Vô Cấu nghe vậy, trong lòng khẽ động, nhớ vào một đêm nọ, dưới
ánh trăng thê lương tại Kim Việt Sơn, ân sư dùng giọng điệu hời hợt phân phó hắn:
– Trận đánh tại Thính Tuyết Cốc đã năm năm rồi, mùa xuân này là lúc
tiến cống, chắc chắn sẽ có họa chiến tranh, ta muốn con lập tức chủ động xin lệnh xuất chinh. Thế nhưng nếu Lưu Tiên viết thư cho con con lập
tức lĩnh binh quay về triều…con không được hỏi vì sao, ta tự có lý do.
Sao sư phụ lại dự liệu được lúc Phù PHong quốc tiến công thì sẽ có họa chiến tranh? Lẽ nào…sư phụ đúng là…
Sắc mặt hắn ngăm đen nên không nhìn ra biểu cảm trong đó, nhưng trong lòng đang trào dâng những đợt sóng mãnh liệt.
Thẩm Hi Vi hiểu tâm ý của hắn, thấy sắc mặt hắn khác biệt, liền khẽ
cầm tay hắn, vừa chạm đến bàn tay lạnh lẽo của hắn, lại run nhè nhẹ,
trong lòng cũng hoảng hốt, định hỏi hắn, PHong Dật Quân lại nói:
– Hôm qua Tiêu tướng quân cứu bách tính, không màng tính mạng bản
thân, trong lòng ta rất kính nể. Nhưng tướng quân lại không tin lời ta
nói, mà ta cũng không thể ngay lập tức bắt tướng quân tin, thật sự là
bất đắc dĩ. Hôm nay Mạnh thừa tướng và Vương tướng quân lần lượt bị giết hại, thế cục trong triều đang rung chuyển, ta chỉ hy vọng một ngày nào
đó, tướng quân có thể cân nhắc nặng nhẹ, quan tâm đến sinh linh thiên
hạ…
Nói còn chưa hết, chợt nghe bên ngoài lều lớn tiếng trống trận rền vang như sấm.
Ba người giật mình, ngoài lều vải đã có tướng sĩ bẩm báo:
– Lệ Vô Song bắn đá công thành.
Tiêu Vô Cấu nhìn ra lều lớn, thấy trên thành đá bắn khắp trời, bụi
phủ mù mịt, cung tiễn thủ quân mình tử thương vô số. Hắn lên thành nhìn, thấ binh địch có mấy trăm chiếc xe bắn đá xếp thành hàng vây thành,
đợi cung tiễn thủ bắn ra thì sẽ bắn đá tới.
Lệ Vô Song mặc khôi giáp đứng trước trận, từ xa đã trông thấy Tiêu Vô Cấu trên thành, liền lệnh mấy nghìn tiễn thủ cùng nhau bắn, thế tên rào rạt như mưa rơi, Tiêu Vô Cấu đành phải rút lui dưới thành tạm lánh.
Bống nghe ầm ầm vang lên, tường thành bên trái đã bị một khối đá bắn là bị sụp một mảng.
Lúc này, Phong Dật Quân chợt nói:
– Cứ tiếp tục như vậy, tường thành không thể chống lại được xe băn đá công thành này. Loại xe bắn đá này chuyên bắn đường dài, chính diện
giao phong thì bị trói buộc, không bằng xuất quan đánh một trận.
Tiêu Vô Cấu chau mày:
– Đá rơi như châu chấu, sao có thể xông ra ngoài? Cho dù lao ra ngoài được, chỉ sợ tử thương cũng hơn phân nửa.
Phong Dật Quân cười lớn:
– Ta có một cách, có thể sẽ được.
Rồi khẽ thì thầm với Tiêu Vô Cấu.
Tức thì Tiêu Vô Cấu vui mừng, đang định truyền lệnh, Phong Dật Quân lại than thở:
– Nếu như có thể làm nhiễu loại hậu binh bọc sườn của địch, sợ là Lệ Vô Song phải gãy cánh mà quay về.
Tiêu Vô Cấu nghe vậy hai mắt sáng ngời:
– Mấy ngày trước đây, ta thăm dò địa hình, xác thực chếch hướng đông
của đỉnh cốc phát hiện một đường nhỏ, nhưng lại cực kỳ hiểm trở, hai bên trái phải đều là vách đá, hơn nữa năm nay khí hậu biến chuyển ấm hơn,
tuyết đọng tại đỉnh núi có dấu hiệu tan rã, chỉ vô ý một chút sẽ trượt
chân rơi xuống vách núi.
Phong Dật Quân nhướng mày, cười to:
– Đây là sự là ngày chết của Lệ Vô Song rồi. Xin tướng quân hãy cấp
một đội tinh binh cho ta, ta nhất định sẽ không làm nhục mệnh.
Tiêu Vô Cấu nói:
– Tốt!
Hắn liền lệnh Kim Sùng Huân suất lĩnh hai vạn người tử thủ thành
quan, chọn năm nghìn tinh binh giao cho Phong Dật Quân. Cấp năm nghìn
cung tiễn thủ cho Kha Nhung, lệnh y dẫn đi tây lĩnh phục kích, thấy
trên thành có cờ màu lam dao động thì lập tức bắn tên; rồi lại triệu tập ba vạn tướng sĩ quần áo nhẹ đợi lệnh, lúc này mới lệnh cho người chăn
ngựa dắt ngựa trong chuồng ngựa ra, lấy cây cỏ khô dễ bắt lửa tẩm ướt
dầu hỏa, cột chặt vào đuôi ngựa.
Sau khi đã hoàn tất, hắn bỗng nhiên vẫy lệnh kỳ truyền lệnh:
– Mở cửa thành.
Binh thủ thành cảm thấy nghi hoặc, nhưng người cầm đầu có lệnh phải tuân theo.
Lệ Vô Song dưới thành chợt thấy cửa thành Thước Hộc quan mở rộng ra,
nghĩ rằng Tiêu Vô Cấu không chống được sự công kích của xe bắn đá, muốn
ra thành nghênh chiến, vội vàng chỉ huy hai đội binh sĩ xung phong liều
chết đi lên.
Quân địch vọt tới giữa đường, thấy trong cửa thành vô số tuấn mã cuồn cuộn lao ra giống như nước lũ vỡ đê, trên đuôi ngựa lửa cháy bừng bừng, khói đặc cuồn cuộn. Một lát, tiếng vó ngựa giữa khe cốc nổi lên bốn
phía, giống như sấm sét trực tiếp vọt vào giữa trận doanh, hai đội nhân
mã nà chưa kịp hồi phục tinh thần đã bị va đụng vào tan rã, tiếng kêu
thảm thiết dưới móng ngựa không dứt, tử thương vô số.
Ngay sau đó Tiêu Vô Cấu ra lệnh một tiếng, ba vạn tinh binh dốc toàn
bộ lực lượng, tiếng trống chọc trời, tiếng la chấn địa, khí thế nuốt sơn hà giết về phía trận doanh quân địch.
Lệ Vô Song quá sợ hãi, vội lệnh xe bắn đá công kích, đúng lúc này,
đầu thành Thước Hộc Quan phất lên cờ lớn màu xanh, trong khu rừng tùng
phía tây lập tức bắn ra vô số mũi tên, giống như châu châu như mưa rơi,
giết hắn trở tay không kịp. Binh sĩ dưới trướng thấy trận thế như vậy
thì sợ hãi, sao còn có ý chí chiến đấu?
Lệ Vô Song thấy khí thế quân Tang như vậy thì khiếp sợ, chợt thấy
phía sau lửa ngút trời, tiếng hò hét kinh thiên động địa, lại có một đội tinh binh từ trên trời giáng xuống xung phong liều chết xông qua. Thủ
lĩnh cầm đầu chính là người đánh xe ngựa dũng mãnh phi thường hôm qua,
chỉ thấy hắn giơ tay chém xuống, trong khoảnh khắc đã chém giết hơn mười người. Đội quân này chính là tinh binh mà Tiêu Vô Cấu chọn cho Phong
Dật Quân, người nào cũng dũng mãnh, thân thủ cực cao.
Lệ Vô Song sợ đến mức tim gan như vỡ ra, lệnh rút lui quân, phóng
ngựa bỏ chạy về Kỳ Lăng quan. Ánh mắt Phong Dật Quân như điện, thấy
trong loạn quân có một người đàn ông vạm vỡ mạnh mẽ mặc kim giáp chạy về phía tây nam, liền phi loan đao trong tay ra, Lệ Vô Song nghe tiếng đao phía sau lưng, vội vàng xoay bảo kiếm ra sau đỡ, chỉ thấy cánh tay tê
dại, đánh một kiếm lên mông ngựa, tọa kỵ của hắn vốn là một con bảo mã,
lúc này bị đau càng phóng như bay.
Phong Dật Quân sao để hắn chạy trốn, lập tức phi thân đoạt một con
ngựa, thuận thế cướp lấy một cây thương, phóng ngựa đuổi theo. Hai người một chạy một đuổi, thấy tọa kỵ của Lệ Vô Song sắp đến cửa quan, chàng
hét lớn một tiếng, vận lực tại tay phi trường thương ra, thế đi nhanh
như chớp đâm tới sau lưng Lệ Vô Song, thì thấy hắn hét thảm một tiếng,
ngã xuống ngựa chết, Phong Dật Quân mới giết quay về trong trận.
Quân địch thấy thủ lĩnh đã ngã xuống ngựa, sĩ khí như có tang, binh bại như núi đổ, tử thương vô số kể.
Một trận chém giết đen trời tối đất, cũng không biết đã qua bao nhiêu canh giờ, tận đến khi mặt trời rơi xuống phía tây, trong cốc còn sót
lại mấy ngàn binh địch, thế nhưng huyết khí hừng hực của nam nhi Phù
Phong thà chết chứ không hàng, Tiêu Vô Cấu cũng không đành lòng giết
hại, lại lệnh thả họ về.
Đêm đó Tiêu Vô Cấu thống kê binh mã, mặc dù quân địch thương vong
thảm trọng, hầu như toàn quân bị diệt, còn quân mình cũng tổn hại hơn
hai vạn người, trong lòng đầy thương tiếc, nhưng cũng tràn ngập niềm
vui. Lập tức truyền lệnh khao thưởng toàn quân, còn mình leo lên tường
thành, thấy trong cốc thi cốt la liệt khắp nơi, tuyết trắng mênh mông đã bị nhuốm màu đỏ rực, trong tịch mịch toát lên vẻ đẹp mỹ lệ yêu dị,
khiến người ta ghê rợn.
Chợt nghe sau lưng có tiếng than khẽ: