Kim Sùng Huân bị Phong Dật Quân điểm huyệt, trong xương cốt như có
hàng ngàn vạn con kiến cắn, khó chịu muốn chết, nhưng vẫn cứng miệng:
– Muốn thuốc giải ư…trừ phi…rút binh về thành!
Thẩm Hi Vi tát gã một bạt tai:
– Ngươi cho là thuốc độc này có thể độc chết ta sao? Hiện tại khí huyết toàn thân ta vẫn đang chảy, vô cùng thoải mái.
Kim Sùng Huân trừng mắt với nàng:
– Hiện tại ngươi không cảm thấy, đó là bởi vì độc tính phải ba ngày
sau mới phát tác. Thuốc giải đang ở trên tay Bộ tướng quân, các ngươi
không quay về thành thì phải chết.
Sự lợi hại của độc dược này, Tiêu Vô Cấu đã từng được chứng kiến tại
Kim Việt Sơn, nghe vậy lập tức giận giữ, không ngờ Bộ Lưu Tiên lại hung
ác như vậy.
Tay Thẩm Hi Vi bị hắn nắm chặt, chợt thấy lòng bàn tay đẫm mồ hôi, dịu dàng nói với hắn:
– Không sao đâu, độc này phải chảy máu mới phát tác, muội không chảy máu thì không sao.
– Nội trong ba ngày mà không có thuốc giải, huyết quản tự động nổ tung mà chết.
Trong bộ dạng tươi cười của Kim Sùng Huân bỗng có sự quỷ dị khó nói nên lời, thanh âm mềm nhẹ thì thầm:
– Hiện tại, để ta làm mẫu cho các ngươi thấy.
Nói xong, khóe miệng chảy một đường máu, máu vừa rỉ đến đâu, da thịt ở đó thối rữa, đầy ghê rợn.
Tiêu Vô Cấu áp Thẩm Hi Vi vào ngực mình, ngay cả bản thân hắn cũng không đám nhìn.
Bờ môi Phong Dật Quân mơ hồ xẹt qua tia thống khổ, sắc mặt khẽ biến đổi, dường như hạ quyết định gì đó, cao giọng nói:
– Hắn ta nói không sai, các ngươi phải mau chóng quay về thành.
Vừa rồi Tiêu Vô Cấu nói như đinh đóng cột, nhưng lúc này thấy Thẩm Hi Vi trúng độc, trong lòng nóng như lửa đốt, đầy do dự.
– Ta vừa nhận được bồ câu đưa tin của sư phụ, Tiêu huynh xem đi.
Phong Dật Quân đưa ra một phong thư.
Tiêu Vô Cấu vừa mở ra xem, lập tức há mồm trợn mắt, thất thanh nói:
– Việc này..là thật sao?
Thẩm Hi Vi chưa từng thấy hắn có thái độ kinh hoàng đến vậy, liền ngó đầu nhìn qua tay hắn, rồi cũng ngây dại, một lát mới nói:
– Đam Yết Ma Y? Muội chưa từng nghe nói. Tuy nhiên nếu là Đàm Liên
Pháp sư nói, vậy thì tám chín mươi phần trăm là thật rồi. Bộ Kinh Trần
dám chế luyện những Diên nhân này, vậy thì có gì mà không dám làm chứ?
Phong Dật Quân nhíu mày:
– Những Diên nhân này rốt cuộc là để làm gì?
– Khi ta còn bé nghe các pháp lão của Phong võ viện từng nói, chế
luyện Diên nhân là một môn pháp thuật vô cùng cổ xưa của Mật Tông, nặn
bùn thành người, lại dùng máu người để làm phép, lấy máu tế dưỡng vào
nửa đêm giữa tháng, cứ như thế ba năm là có thể sống lại…Thông thường
mà nói, bản lĩnh của Diên nhân mạnh yếu quyết định bởi tu vi của chủ
nhân, nhưng rất hiếm có thể luyện thành đao thương bất nhập. Xem thân
thủ của hai Diên nhân này, võ công của Bộ Khinh Trần nhất định sâu không thể lường được. Tuy nhiên, môn pháp thuật này lại bị nghiêm cấm sử dụng trong giáo phái Mật Tông, sao Bộ Khinh Trần lại biết?
Lúc nàng nói, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Vô Cấu.
Trong đầu Tiêu Vô Cấu đầy hỗn loạn, hoàn toàn không nghe được họ đang nói gì. Tin tức này thật quá mức rợn người, nếu trong thư nói là thật,
vậy hàng ngàn vạn sinh linh thiên hạ khó thoát khỏi kiếp nạn này, mình
cần gì phải tử thủ tại biên quan, ai làm quân vương thì có sao?
Phong Dật Quân nói:
– Tiêu huynh, hiện tại không chỉ là vấn đề mưu phản nữa, hình như
lệnh sư đã phát điên rồi, nên lập tức nghĩ cách ngăn cản. Độc trong
người quận chúa Hi Vi cũng không thể kéo dài, các ngươi mau chóng khởi
hành đi.
– Ta thân là thủ lĩnh, không có chiếu lệnh, sao có thể đơn giản rời khỏi quan ải?
Tiêu Vô Cấu rối loạn, không còn có chủ ý nữa.
– Tiêu huynh, nếu ngươi tin ta, thì hãy trở về thành, ta tự có biện pháp.
Tiêu Vô Cấu không hiểu, sóng mắt Thẩm Hi Vi xoay chuyển, hiểu ra:
– Ta biết, ngươi dùng thuật dịch dung, giả dạng làm Đại hắc than, tọa trấn trong quân, đúng không?
Phong Dật Quân gật đầu:
– Đúng vậy! Trải qua trận đánh hôm qua, nguyên khí quân địch tổn
thương lớn, trong thời gian gần nhất định không dám tới xâm phạm, đợi
Quận chúa giải độc rồi, Tiêu huynh hãy quay lại đây.
Tiêu Vô Câu chau mày không nói gì, bao nhiêu ý nghĩ trăn trở trong lòng, cân nhắc mãi, cũng chỉ đành như vậy, liền nói ngay:
– Phong công tử, ngươi túc trí đa mưu, vượt xa cả ta, biên quan giao
cho ngươi, ta rất yên tâm, chỉ là Lệ Vô Song chết trận, quân địch chắc
chắn sẽ phái lão tướng Mộ Dung Thùy ra, người này đa mưu túc trí, không
thể khinh thường.
Tiêu Vô Cấu và Phong Dật Quân bàn bạc xong, giao binh phù ấn tướng,
lại lệnh Kha Nhung tiến đến dặn dò một hồi, rồi cùng Thẩm Hi Vi cải
trang rời khỏi biên quan, phóng ngựa đi thẳng tới hướng Toàn Hoa Thành.
Ban đêm, ánh trăng như nước, sao đêm đầy trời. Phong Dật Quân nhìn theo
bóng hai con tuấn mã biến mất, đáy lòng như ly biệt, ánh mắt trong trẻo
có chút thẫn thờ.
Thẩm Hi Vi đánh ngựa chạy một đoạn, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn,
thấy trong ánh bình minh có một bóng người đứng trên thảo nguyên hoang
dã mênh mông càng lúc càng nhỏ, rồi dần dần không thấy nữa, gió thổi
mạnh qua bên tai, hình như có tiếng nấc nghẹn than thở.
Tọa kỵ của hai người Tiêu Thẩm đều là ngựa tốt ngày đi ngàn dặm, dọc
đường đi một nắng hai sương, không chút ngừng nghỉ, cho đến ngày thứ ba
đã đến dưới chân núi Lâm Đồng Sơn, ngẩng lên thấy Hoa uyển Hoàng gia
hùng vĩ.
Gió đêm mang tới mùi hoa nồng đậm, Thẩm Hi Vi cảm thấy trong lồng
ngực có một mùi hương thơm ngát căng tràn ra, giống như được nước trong
gột rửa sạch sẽ, trong sạch mà trước nay chưa từng có, không kìm được
ghìm ngựa than khẽ một tiếng. Hai tháng trước, nàng cùng ca ca nghìn
dặm nhập quan, cũng từ nơi này tiến nhập vào Toàn Hoa Thành, mà nay quay đầu lại, cảm giác như cách một thế hệ.
Tiêu Vô Cấu trên đường chỉ nghĩ độc trên người nàng, vô cùng lo lắng, chợt thấy nàng dừng ngựa, liền vội chỉ về phía trước:
– Tiểu Dung, phía trước chính là Toàn Hoa Thành, chúng ta đi nhanh đi.
Thẩm Hi Vi ngây dại nhìn hắn, mỉm cười không nói gì, khóe miệng khuôn mặt hiện lên tình cảm dịu dàng hiếm thấy.
Tiêu Vô Cấu rung động, không kìm được đưa tay ra nắm lấy tay nàng,
nàng cũng vươn tay ra nắm lấy tay hắn, hai người si ngốc nhìn nhau rất
lâu, Thẩm Hi Vi xấu hổ cúi đầu xuống, má ửng hồng, cánh mũi thẳng
xinh,vô cùng xinh đẹp.
Tiêu Vô Cấu lại không kìm nén được bật gọi:
– Tiểu Dung.
Thẩm Hi Vi lên tiếng, than khẽ:
– Đại Hắc Than, chúng ta đi ngắm Hoa uyển Hoàng gia đi, Trung Nguyên có rất nhiều hoa, muội còn chưa biết hết.
Tiêu Vô Cấu nghe trong lời nói của nàng ẩn chứa bi thương, trong lòng đau nhức, dù lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng không cự tuyệt. Lập tức
hai người xuống ngựa, dắt tay nhau đi vào Hoa Uyển.
Bóng đêm mông lung, bọn họ tránh mấy người hộ vệ, tiến vào Hoa Uyển,
chỉ thấy trong đó trồng rất nhiều loại hoa cây cỏ, thậm chí đang là mùa
cuối thu nhưng lại có rất nhiều hoa nở bung rực rỡ, hương thơm lan xa,
thẩm thấu vào tận phổi.
Thẩm Hi Vi thưởng ngoạn trong vườn hoa một lượt, đột nhiên nói:
– Đại Hắc Than, nếu một ngày muội chết, huynh có dẫn cô gái khác đến đây ngắm hoa hay không?
Tiêu Vô Cấu cảm thấy ruột gan như đứt từng khúc, thanh âm nghẹn ngào:
– Tiểu Dung, muội sẽ không chết, ta không cho phép muội chết.
Trên đường đi, hắn luôn lo lắng nặng nề, nhưng nàng vẫn tùy hứng
phóng khoáng, nhẹ nhàng trò chuyện vui vẻ, dịu dàng ngọt ngào trấn an
hắn cho dù thời gian của mình không còn nhiều nữa.
Thẩm Hi Vi cầm tay hắn, tựa đầu vào ngực hắn:
– Huynh biết không? Khi muội biết ca ca sắp tới Trung Nguyên, muội
vẫn ầm ĩ đòi đi theo, ca ca vẫn không đồng ý, sau đó nửa đêm muội lén
đi, đợi ca ca ở giữa đường, huynh ấy không còn cách nào khác phải dẫn
muội theo. Khi đó muội cũng không biết vì sao mình cứ đòi đi theo, hiện
tại đã hiểu.
Nàng ngước đôi mắt trong suốt sáng long lanh lên nhìn hắn:
– Là vì gặp được huynh! Thế nhưng, hiện tại muội rất hối hận. Muội
hối hận vì sao không quen biết huynh sớm hơn, lúc quen biết huynh, vì
sao cứ cãi nhau giận dỗi với huynh, vì sao không đối xử với huynh tốt
hơn…
Giọng điệu thê lương, réo rắt.