Tiêu Vô Cấu không kìm chế được, hai giọt nước mắt tràn mi:
– Giờ chúng ta vào thành, đi tìm Lưu Tiên lấy thuốc giải, muội chắc chắn sẽ không sao.
Thẩm Hi Vi ôm chặt lấy hắn:
– Huynh ngốc ạ, sao Bộ Lưu Tiên đơn giản giao ra thuốc giải chứ?
Huynh vào thành khó tránh khỏi một trận ác đấu. Thà ứng phó với họ,
không bằng cứ dừng ở đây.
Tiêu Vô Cấu lặng lẽ lau nước mắt:
– Không! Ta tuyệt đối không để muội có chuyện, hiện tại cách độc dược phát tác còn mấy canh giờ, chúng ta lập tức vào thành, nếu Lưu Tiên hắn dứt khoát không tỉnh ngộ, ta dù liều mạng cũng phải lấy được thuốc
giải.
Nói xong, bất chợt có tiếng ồn ào, hộ vệ bên ngoài bị kinh động, có người hét lớn:
– Ai? Sao dám xông vào Hoa uyển Hoàng gia?
Tiêu Vô Cấu ôm lấy Thẩm Hi Vi rời khỏi lán hoa, huýt sáo, hai con
ngựa nhanh chóng chạy trước hai người, hai người phi thân lên ngựa
phóng tới Toàn Hoa Thành.
Chưa đến cửa thành, đã mơ hồ nghe tiếng vó ngựa như sấm vang đất
rung, thấy từ cửa thành phóng ra bốn gã thủ binh, ngay sau đó một chiếc
xe ngựa đen nhanh như lưu tinh lao ra khỏi cửa thành, người đánh xe ngựa bắn ra một đường sáng bạc trúng bốn gã thủ vệ.
Hai người kinh hãi, chưa kịp hoàn hồn, lại thấy hai đội kỵ binh nghìn người giơ cao cây đuốc lao ra khỏi thành, trong tiếng la hét rung trời
đuổi theo chiếc xe ngựa kia, thủ lĩnh chính là Vũ Lâm thị vệ Ân Tư.
Thẩm Hi Vi kinh ngạc hỏi:
– Đây là chuyện gì vậy?
Tiêu Vô Cấu có thái độ khác thường,nói:
– Không cần xen vào, chúng ta đi tìm Lưu Tiên lấy thuốc giải trước.
Hai người phóng ngựa tiến lên, vừa tới cửa thành, lại gặp Phong Thác
Hi suất lĩnh một đội kỵ binh khác như gió xoáy lao ra khỏi thành.
Thẩm Hi Vi kêu lên:
– Thác Hi đại ca?
Phong Thác Hi phóng ngựa như gió không nghe tiếng gọi, một binh sĩ
bên chàng đột nhiên quay đầu lại, thúc ngựa chạy tới hướng hai người:
– Tiểu Dung, sao muội lại ở đây?
Thẩm Hi Vi nghe giọng nói biết là Thẩm Đa Tình, giục ngựa nghênh đón, hỏi:
– Ca ca, các huynh làm gì vậy?
– Bộ Lưu Tiên ép Tiễn Vân công chúa đi Kim Việt Sơn rồi.
– Vì sao?
Tiêu Vô Cấu và Thẩm Hi Vi thất kinh.
– Hôm nay Tang chủ giờ Dậu tại Thanh Bình Môn xử chém công chúa, Bộ Lưu Tiên bỗng nhiên xuất hiện, cướp người đi rồi.
Thẩm Đa Tình quan sát trang phục của Tiêu Vô Cấu:
– Đây là…?
– Tại hạ là Tiêu Vô Cấu. Thẩm huynh, việc này nói đến rất dài, chúng ta đi đuổi theo Lưu Tiên trước.
Nói xong, quất một roi lên mông ngựa, lao nhanh như chớp.
Thẩm Hi Vi định đuổi theo, Thẩm Đa Tình vội chặn ngựa ngăn nàng lại, nét mặt nghiêm nghị:
– Tiểu Dung, Kim Việt Sơn vô cùng hung hiểm, muội ở lại trong thành chờ ta.
Thẩm Hi Vi giật mình:
– Vậy còn yêu thú kia? Bộ Khinh Trần đã làm nó thức tỉnh rồi ư?
Thẩm Đa Tỉnh nghiêm trang lắc đầu:
– Còn không biết, nhưng mấy ngày nay trên Kim Việt Sơn mây tụ quỷ dị, yêu khí nặng nề, chắc chắn sự việc không ổn.
Thẩm Hi Vi ngây người, bỗng nhiên chăm chú nhìn chàng, nói chắc như đinh đóng cột:
– Nếu đã như vậy, muội càng không thể ở trong thành chờ đợi, ca ca, muội phải ở cùng huynh ấy.
Thẩm Đa Tỉnh sửng sốt:
– Muội nói là Tiêu Vô Cấu? Muội ở biên quan có gặp Dật Quân không?
– Ca ca, kiếp này muội chỉ yêu Tiêu Vô Cấu.
Nàng giật dây cương, đuổi theo bóng đen đang phi nhanh ở phía trước.
Thẩm Đa Tình bất đắc dĩ, thở dài, ngẩng lên thấy bầu trời trong vắt
vô cùng, một vầng trăng sáng tròn vạnh, xung quanh vầng trăng sáng trắng bạch kia mơ hồ có màu đỏ tươi quỷ dị khó hiểu. Kim Việt Sơn xa xa đen
như mực, năm ngọn núi dựng đứng, dưới vòm trời đột ngột mở rộng dữ tợn,
như muốn cướp đoạt gì đó trong thiên địa mênh mông.
Chàng ngẩng lên nhìn, bóng hai người Tiêu Thẩm cùng hơn ba nghìn kỵ
binh từ lâu đã không còn nhìn rõ hình bóng, liền vội vàng đuổi theo
Phong Thác Hi, lớn tiếng hỏi:
– Thác Hi, thấy Tiểu Dung không?
Phong Thác Hi kinh ngạc:
– Quận chúa? Chẳng phải đang ở biên quan sao?
– Muội ấy đã về rồi. Thác Hi, ta đi trước.
Lập tức hai chân kẹp chặt, đánh ngựa điên cuồng đuổi theo nhanh như chớp vượt qua hai đội kỵ binh.
Vũ Lâm thị vệ Ân Tư thấy bên mình có tiếng “Vút’ một cái, một người phóng ngựa lao đi hơn mấy trượng, gã hỏi người đi bên cạnh:
– Binh sĩ kia là người của ai?
– Nhìn trang phục hình như là người của Nhiếp Tộ Xã.
– Thủ hạ của Phong Thác Hi từ lúc nào có một cao thủ như vậy?
Gã lẩm bẩm tự nói một câu, lời nói lập tức bị gió lớn thổi tan đi trong đêm.
Người bên cạnh nghe không rõ, lớn tiến hỏi lại:
– Ngài nói gì?
– Không có gì. Mọi người nhanh một chút, bệ hạ có chỉ, bắt được công chúa và phản tặc Bộ Lưu Tiên, xử quyết ngay tại chỗ!
Xe ngựa nhanh chóng chạy lên chân núi.
Bên trong xe, Tiễn Vân công chúa mở to đôi mắt mỹ lệ, nhìn gương mặt Bộ Lưu Tiên phẳng lặng, vừa khóc vừa cười nói:
– Lưu Tiên, không ngờ ngươi lại liều mình cứu ta? Nhưng chúng ta trốn không thoát đâu, quay về đi, ta sẽ cầu xin mẫu thân đặc xá cho ngươi.
Bộ Lưu Tiên biếng nhác duỗi hai chân thon dài ra, lạnh lẽo nói:
– Bà ta ngay cả ngươi cũng giết, còn có thể đặc xá ta sao?
Tiễn Vân cứng họng, ngây người chốc lát, bống nét mặt dịu dàng ôn hòa, khẽ khàng nói:
– Vậy cũng tốt, dù gì chỉ cần được ở bên ngươi, đi đâu cũng được. Lưu Tiên, chúng ta đi đâu đây?
– Một lát nữa ngươi sẽ biết.
Bộ Lưu Tiên nhắm mắt, không để ý tới nàng.
Bốn bề yên tĩnh, trong rừng ngay cả một tiếng chim hót cũng không
nghe thấy, tấm ngăn thùng xe đột nhiên có tiếng động khẽ, Tiễn Vân lại
càng hoảng sợ.
Bộ lưu Tiên chợt mở mắt, khẽ khàng kéo dây thừng bên tay trái, một
tấm ván gỗ nặng nề vang lên, dưới tấm ngăn thùng xe lộ ra một dung nhan
tái nhợt xinh đẹp.
Tiễn Vân kinh sợ, lùi ra tận góc, run giọng nói:
– Lãnh …Lãnh hộ vệ…không phải ngươi đã chết rồi sao?
Lãnh Quan Ngữ không đáp, đôi đồng tử như nước nhìn chằm chằm Bộ Lưu Tiên:
– Bộ lưu Tiên, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Ánh mắt lạnh băng của Bộ Lưu Tiên trở nên ôn hòa dịu dàng, ngón tay
thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, dùng giọng nói mềm nhẹ như
thôi miên nói:
– Sẽ kết thúc nhanh thôi, muội ngủ một giấc đi, lúc tỉnh dậy sẽ không còn chuyện gì nữa.
Tiễn Vân chợt hiểu, phẫn nộ:
– Ngươi là nữ? Ngươi và hắn…Hai người các ngươi…Bộ Lưu Tiên, sao ngươi có thể…
– Ngươi nói quá nhiều rồi!
Bộ Lưu Tiên bỗng đưa tay điểm huyệt ngủ của nàng.
Lãnh Quan Ngữ không còn sức lực để phẫn nộ, giọng điệu chán nản thất vọng:
– Ngươi định đi đâu? Nhưng binh mã phía sau kia…là xảy ra chuyện gì?
Bộ Lưu Tiên cười, trên mặt có vẻ mị lực tà ác:
– Thật không hổ là Lãnh hộ vệ đứng đầu Vũ Lâm thị vệ, dù võ công đã
hoàn toàn mất hết nhưng vẫn nghe ra được có truy binh đuổi theo sau.
Đáng tiếc, bọn họ đuổi theo, cũng chỉ có thể chịu chết. Nếu ai có thể
may mắn thoát chết, trải qua đêm nay nhất định sẽ để lại cho họ một ký
ức khó quên.
– Ngươi có thể nói rõ ràng hơn được không?
Bộ Lưu Tiên làm như không nghe thấy bỗng than nhẹ một tiếng:
– Nếu ta không phải Bộ Lưu Tiên, muội không phải Lãnh Quan Ngữ, vậy thì tốt biết bao.
Trong ánh mắt như hàn đàm của hắn chợt dâng lên một sự thê lương đau
đớn, sau đó từ từ biến thành một sự tuyệt vọng, cuối cùng lại biến thành nụ cười trào phúng.
Nhiều lời vô ích, Lãnh Quan Ngữ nhắm hai mắt lại, không hề nhìn hắn.
Bộ Lưu Tiên kéo dây đặt tấm ván gỗ xuống, bất chợt búng tay bắn một tiếng khẽ lên thùng xe, xe ngựa dừng lại.
Hắn xuống xe, đưa Tiễn Vân công chúa từ trong thùng xe ra, trầm giọng nói:
– Đưa xe ngựa ra sau núi, bất luận kẻ nào tới gần, giết không tha.
Người đánh xe ngựa đáp lời đi về phía sau núi.
Hắn nhắm mắt đứng yên trong chốc lát, rồi mới ngẩng đầu nhìn chùa cổ
xanh đen trên đỉnh núi, tại nơi nào đó có hồi ức mà hắn cố quên nhưng
không thể nào quên được. Sinh mệnh của hắn từng sống lại ở nơi đó, nhưng đi kèm theo đó là vô số ác mộng cùng với sự dày vò vĩnh viễn, những
ngày tháng người chết đói đầy đường, có thể ăn no nhưng không đói bụng
là đã được ông trời ban thưởng ân trạch rồi.
Hắn cười châm biếm, ôm lấy Tiễn Vân công chúa phi thân lao đi như gió.