Gió đêm trong rừng ào ào, màn đêm bao phủ bốn phía, bỗng nhiên, có
một bóng người như đại bàng giang cánh từ trên trời giáng xuống, ngăn
cản lối đi của hắn.
Nét mặt hắn vẫn bình lặng như hồ nước, không chút nào kinh ngạc, khẽ thở dài:
– Trên đời này nếu có một người ta không muốn đối địch, thì đó chính là ngươi.
Dưới ánh trăng loang lổ, người kia mặc y phục màu vàng xám, đầu đội
nón nỉ, là trang phục của tiểu thương ngoài biên ải. Nhưng dù hắn hóa
thành tro, Bộ Lưu Tiên cũng đoán ra được.
– Nếu ngươi không giao thuốc giải “hủ thi hóa cốt phấn” ra, ngươi ta chỉ sợ không còn là huynh đệ nữa.
Trong ánh mắt Tiêu Vô Cấu toát ra tia thương tiếc.
Bộ Lưu Tiên chợt cười:
– Đại sư huynh, ngươi theo nghĩa phụ cũng hai mươi năm rồi đúng không?
– Hai mươi năm rồi.
– Vậy sao ngươi lại có thể ngây thơ như vậy? Thủ đoạn của nghĩa phụ,
người khác có thể không biết, nhưng ngươi ta phải rõ ràng nhất. Ngươi
cãi mệnh lệnh của sư phụ, còn dám hy vọng xa vời có thuốc giải?
– Lưu Tiên, ngươi không nên ép ta!
– Đại sư huynh, tuy ngươi nhập môn sớm hơn ta, nhưng nếu ra tay, chỉ sợ ngươi không phải là đối thủ của ta.
– Nếu thêm ta nữa thì sao?
Một thanh âm trong trẻo từ phía sau Bộ Lưu Tiên vang lên.
Bộ Lưu Tiên ngẩn ra, tức thì lại cười nhạt:
– Thẩm công tử, ngươi thân là hộ pháp Tuyết Vực, chuyện của Tang quốc, ta khuyên ngươi không nên nhúng tay vào.
Thẩm Đa Tình chậm rãi bước đến, đôi mắt đẹp đẽ lạnh lùng nhìn hắn:
– Có phải ngươi giết Lãnh hộ vệ không?
Khóe miệng Bộ Lưu Tiên nhếch lên nụ cười trào phùng:
– Thì ra là vì Lãnh hộ vệ.
– Quả nhiên là ngươi!
Ánh mắt Thẩm Đa Tình căng thẳng, sát khí nổi lên, tay nắm chặt chuôi đao.
Ba người đứng yên, lá rụng xung quanh bỗng nhiên lay động, sát khí trong thiên địa gợn sóng.
Giọng điệu Tiêu Vô Cấu trầm thấp khổ sở:
– Lưu Tiên, sư phụ đã tẩu hỏa nhập ma, chẳng coi tính mạng bách tính ra gì, vì sao ngươi lại trợ giúp ông ta?
Sắc mặt Bộ Lưu Tiên càng bộc lộ nụ cười trào phúng hơn:
– Đại sư huynh, chúng ta đồng môn nhiều năm như vậy, thì ra cho tới
bây giờ ngươi chưa từng hiểu ta. Sinh linh thiên hạ thì có liên quan gì
đến ta? Ai làm quân vương thì có liên quan gì đến ta? Ta và ngươi, hai
chúng ta chỉ là con rối của nghĩa phụ, sợi dây do ông ta nắm, chúng ta
lựa chọn được sao?
Dưới màn đêm nặng nề, có người khẽ cười:
– Không ngờ Bộ tướng quân lại hiểu như thế.
Nghe tiếng, Tiêu Vô Cấu và Bộ Lưu Tiên cùng cả kinh.
Thẩm Đa Tình quay đầu lại, chỉ thấy dưới tàng cây trong rừng đứng một người, một tiểu đồng gầy gò mày thanh mắt đẹp, mặc y bào màu xám, gió
núi thổi phần phật nhưng ngay cả một góc áo của gã cũng không hề mảy may lay động.
Ba người này có thể nói đều là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng không một ai phát hiện tiểu đồng này đứng ở đây từ lúc nào? Đứng bao lâu?
Dường như gã đã đứng ở đây rất lâu, chưa từng rời đi.
– Thời gian sắp đến rồi, nên tiên sinh phái ta đến xem, người có mang tới không?
Bộ Lưu Tiên rất cung kính với tiểu đồng này:
– Mang đến rồi.
Tiểu đồng cũng rất khách khí:
– Vậy Bộ tướng quân hãy nhanh chóng lên núi đi.
Tiêu Vô Cấu và Thẩm Đa Tình cùng ra chiêu, một người song chưởng đánh ra, một người hoành đao đâm tới, khí thế hừng hực, sát khí nghiêm nghị. Bộ Lưu Tiên như không thấy vẫn tiến thẳng lên.
Tiểu đồng kia đứng yên bất động, hai tay áo chém ra, tay áo trái như
sét đánh chớp giật ngăn song chưởng của Tiêu Vô Cấu lại, cánh tay áo
thong dong như lưu vân cuốn đao phong của Thẩm Đa Tình. Hai người cảm
giác như có một lực mạnh nghìn cân áp tới, thế tới của nội lực này nhanh chóng, vô cùng sắc bén. Trong lồng ngực Tiêu Vô Cấu cuồn cuộn, trong
miệng có vị tanh tanh, cánh tay Thẩm Đa Tình tê rần, bảo đao tuột tay
bay lên.
Bộ Lưu Tiên thừa cơ từ giữa hai người lao thẳng lên Hải Vân Tự trên đỉnh núi.
Tiểu đồng chắp tay dựng thẳng lên, khuôn mặt non nớt bỗng nhiên trở
nên lạnh lùng nghiêm nghị, giống như một lão giả đã trải qua bao tang
thương chìm nổi, quanh thân hiện lên một tầng ánh áng màu nhạt di chuyển không ngừng.
Thẩm Đa Tình hoảng hốt, vẻ mặt lộ ra sự kinh ngạc. Chàng nhận ra loại chân khí này, đó là Diêu Quang Huyền công tối thượng thừa trong Cổ Kinh Mật Tông, thâm diệu huyền bí, vô cùng ít người có thể luyện được thành
công.
Tiêu Vô Cấu cũng không ngờ tiểu đồng không có tiếng tăm gì bên người sư phụ lại có nội lực thâm hậu mênh mông như vậy.
Thiên địa vắng vẻ, trong không khí có một lực lượng vô hình gợn sóng, tựa như gió đêm cũng phải e ngại sát khi phát ra từ ba người này, không dám thở một tiếng.
Bảo đao sắc bén sáng rực, lưỡi đao sáng như tuyết mơ hồ hiện lên ánh đỏ rừng rực.
Trong mắt tiểu đồng cũng không kìm được mà ánh lên tia kinh ngạc, gật đầu nói:
– Thì ra là môn hạ của Đàm Liên Pháp Sư, thảo nào huynh đệ họ Kim thất thủ.
Thẩm Đa Tình cũng gật đầu:
– Lẽ nào Bộ Khinh Trần thuần dưỡng độc vật, điều khiển tinh quái, thì ra là được Đại thần chú thuật Mật Tông Bồ Đề tương trợ.
Bồ Đề là một dòng nhánh của Mật Tông, thiện tụng chú ngữ, có thể sai khiến quỷ vật, kiêm công pháp thuật, kỳ thần khó lường.
Trong lòng Tiêu Vô Cấu chỉ lo lắng độc dược trên người Thẩm Hi Vi,
không muốn tốn nhiều nước bọt, vung tay lên đánh ra một chưởng, chưởng
phong sắc bén nhanh mạnh bỗng biến hóa trầm ổn thong dong, nội kình mãnh liệt như biển sâu lặng lẽ di chuyển.
Góc áo của tiểu đồng dưới luồng chưởng phong này đã không còn chút sứt mẻ như trước, mà đã bắt đầu lay động khẽ khàng.
Lúc này, Thẩm Đa Tình cũng lăng không đánh ra một đao, khác với sự
trầm ổn của Tiêu Vô Cấu, một đao này giống như lưu tinh, đâm thẳng tới
yết hầu.
Ánh lửa chói mắt phá không, sát khí trong thiên địa khốc liệt điên cuồng tàn sát ngang dọc.
Tiểu đồng vẫn không di chuyển khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ
dị, ánh mắt xa tắp như xuyên thấu không gian, như nhìn một nơi vô cùng
xa xôi.
Trong chớp mắt, cả người gã bỗng dựng thẳng lên, song chưởng nhẹ
nhàng vung lên, nhanh chóng vẽ một vòng tròn trước người, một vòng sáng
màu xanh khuếch trướng, tức thì chưởng phong của Tiêu Vô Cấu bị khựng
lại, đao phong của Thẩm Đa Tình không mảy may bức tiến tiếp.
Thời gian như ngừng trôi.
Hai người Tiêu Thẩm đều cảm thấy nội lực của mình đang không ngừng
kiệt quệ, sắc mặt tiểu đồng từ tái nhợt chuyển sang đỏ thẫm, tóc đầy đầu đang đen kịt chuyển dần sang xám trắng. Một sợi, hai sợi…một nhánh, hai nhánh…
Vẻ mặt con trẻ chớp mặt già nua.
Ba người đều đang so đấu nội lực trong thời khắc mấu chốt, Thẩm Đa
Tình và Tiêu Vô Cấu thấy tình hình quỷ dị như vậy đều kinh hãi, cũng
không dám có chút lơ là.
Bỗng nhiên, một đường sáng bạc phá không mà đến, bắn thẳng vào mi tâm của tiểu đồng.
Con ngươi của gã co rút lại thật mạnh, quầng sáng màu xanh bằng phẳng dưới đất tăng vọt mấy trượng, một lực lượng thật lớn từ giữa ba người
không một tiếng động chợt bùng nổ, rừng cây bốn phía cuồn cuộn như sóng
lớn phong ba, thân thể hai người Tiêu Thẩm như bị sét đánh bay bắn ra
ngoài.
Trong miệng tiểu đồng phát ra tiếng rên rỉ chói tai ngắn ngủi, cả
người đứng yên bất động, hai mắt trợn tròn, nhưng nét mặt lại hiện lên
nụ cười yếu ớt, một giọt máu từ mi tâm gã rỉ ra, chậm rãi chảy xuống,
qua mũi, rơi vào đôi môi tái nhợt, chia gương mặt gã ra làm hai nửa,
nhìn vô cùng quỷ dị.
Ngón tay khô héo của gã chỉ về phía trước, dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nói:
– Hai mươi năm qua, ta luôn nghĩ cuộc đời mình sẽ chết như nào? Thì ra…
Tiêu Vô Cấu gắng gượng đứng lên, theo hướng tay gã chỉ, thấy Thẩm Hi
Vi nằm dưới đất đá, hai mắt nhắm nghiền, mặt trắng như tờ giấy, trong
tay rơi lả tả một đống bảo châu sáng lóng lánh.
Hắn hét to một tiếng thê lương:
– Tiểu Dung!
Ngực Thẩm Đa Tình đau đớn, cố gắng mở mắt ra, thấy Tiêu Vô Cấu rơi
nước mắt như mưa ôm muội muội, tức thì hồn bay phách tán, vội vàng chạy
tới, tay bắt kinh mạch, chốc lát tinh thần ổn định, nói:
– Muội ấy bị kích động chân khí, ngất đi thôi.
Tiêu Vô Cấu đưa tay ra sau lưng nàng thúc đẩy nội lực, thời gian nửa nén nhang, Thẩm Hi Vi tỉnh lại, hỏi:
– Yêu nhân kia chết chưa?
Thẩm Đa Tình thở phào, Tiêu Vô Cấu thấy nàng không sao, thần kinh
buông lỏng, lông mày rậm chau chặt, cuối cùng không kìm chế được hộc ra
một ngụm máu, cả người lảo đảo sắp ngã.
Thẩm Hi Vi vội ôm lấy, nước mắt tuôn trào.
Tiêu Vô Cấu cố cười:
– Muội luôn xa xỉ như thế, vẫn cứ thích dùng ngọc trai quý báu làm ám khí.
Nói xong hai mắt nhắm lại, cả người tê liệt.