Những ngày sau đó, Ôn Ninh và Phó Cận Thần rất hay chạm mặt nhau, buổi chiều thì gặp ở tiệm cà phê, buổi tối là ở câu lạc bộ hộp đêm.
Theo như lời anh nói, hai người bọn họ chính là có duyên phận.
Vào một buổi tối, cô tan làm chuẩn bị trở về, lúc ra đến bên ngoài thì gặp mấy tên du côn đang ngồi tụ tập lại với nhau. Nhìn thấy cô, bọn họ lập tức đứng dậy đi đến:
“Tiểu mỹ nhân, bọn này chờ cô hơi lâu rồi đấy.”
Cô siết chặt túi xách, trong lòng dâng lên một cảm giác lo lắng: “Các người muốn gì?”
“Thấy cô em ở trong kia sexy quá, bọn này muốn tìm hiểu một chút.” Nói xong, tên này liền đi đến, cúi đầu xuống nhìn cô chằm chằm:
“Có muốn đi chơi không? Tôi bao.”
“Tên điên!” Ôn Ninh dơ tay tát vào mặt hắn một cái, lực rất mạnh.
Tên đó trợn mắt lên, khó tin quay đầu lại nhìn cô: “Cô dám đánh tôi?”
Tiêu rồi!
Cô còn chưa kịp xoay người bỏ chạy đã bị hắn túm lấy, bóp mạnh cằm cô rồi quay ra nói với mấy tên ở phía sau:
“Lôi con nhóc này ra con hẻm bên kia!”
Đột nhiên cổ tay hắn bị ai đó bắt lấy, giây tiếp theo, bụng của hắn bị đạp mạnh, loạng choạng lùi về phía sau rồi ngã xuống đất. Hắn ôm bụng, cực kỳ tức giận:
“Mẹ kiếp! Mày là ai?”
Phó Cận Thần giương cằm: “Tao là ông cố nội của mày đây.”
“Thằng nhãi nhép!” Hắn nổi đóa, quay lại nói với mấy tên kia:
“Còn đứng đực ra đấy làm gì? Không thấy nó vừa đánh tao hay sao?”
Mấy tên đó thấy đồng bọn bị đánh, nhất thời không biết phải làm thế nào. Giờ nghe hắn nói như vậy, liền lập tức lao tới muốn đánh Phó Cận Thần.
Anh nhanh chóng tránh đòn, sau đó quyết định sống chết với bọn chúng một trận. Kết quả, bọn chúng nhiều người như vậy, anh không đánh lại.
Anh bị bọn chúng giữ chặt, khuôn mặt đẹp mã bị đấm đến mức sưng phù.
Ôn Ninh ở một bên ôm đầu, không ngừng la hét: “Đừng đánh nữa! Mau dừng lại đi!”
Bọn họ đánh hăng hái như vậy, căn bản là không nghe lọt tai. Cô cũng không dám tiến lên ngăn cản, chỉ đành móc điện thoại ra để đe doạ:
“Còn không dừng tay là tôi gọi cho cảnh sát đấy!”
Nghe vậy, bọn chúng ngay lập tức dừng lại, nghiến răng nghiến lợi:
“May cho mày đấy thằng ch,ó!” Nói xong, bọn họ liền kéo nhau rời đi.
Phó Cận Thần từ dưới đất khó khăn đứng dậy, khoé miệng đã rướm máu.
“Anh, có phải đau lắm đúng không? Tôi đưa anh tới bệnh viện nhé?” Ôn Ninh đi đến, nhìn thấy bộ dạng của anh như vậy thì cực kỳ áy náy, trong lòng có chút đau xót.
“Tôi không sao, không cần đi bệnh viện.”
“Nhưng miệng anh chảy máu, có phải là bị gãy răng rồi không?”
“… Không có.” Anh sờ sờ mặt, ho nhẹ một cái.
Cô nắm chặt tay, đấu tranh tư tưởng một lúc mới mở miệng: “Anh, theo tôi về phòng trọ đi, tôi lấy ít đá chườm mặt giúp anh.”
“Được.”
Tại phòng trọ, Phó Cận Thần ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, ánh mắt dán chặt vào cửa phòng ngủ của Ôn Ninh.
Một lúc sau cô bước ra, trên tay bưng một hộp thuốc y tế. Cô đi đến rồi đặt lên bàn, sau đó mở tủ lấy một ít đá đưa cho anh.
“Anh chườm mặt đi.”
Phó Cận Thần bỗng nhíu mi, dơ hai tay đến trước mặt cô, chu mỏ lên:
“Tay tôi đau~.”
“…”
Cô khựng lại, không biết phải làm thế nào.
Anh ta, đang làm nũng đấy à?
“Em chườm giúp tôi đi, được không?”
Ánh mắt của anh nhìn cô long lanh, bộ dạng không khác gì một chú cún. Cô cũng không phải kiểu người nhỏ mọn, huống hồ anh ta bị thương đều là vì giúp mình. Cô không suy nghĩ nhiều, liền ngồi xuống bên cạnh anh:
“Cúi thấp một chút.”
Phó Cận Thần cúi xuống, rất trần trụi mà nhìn thẳng vào mắt cô.
Ôn Ninh chạm phải ánh mắt đó, liền lập tức rũ mi xuống, trái tim đập mạnh dữ dội. Cô cố gắng bình tĩnh lại, ho nhẹ một tiếng rồi chườm đá vào mặt anh:
“Chuyện lúc nãy, thật sự cảm ơn anh.”
“Ừm.”
“Anh còn đau chỗ nào không?”
“Đây.” Anh lại một lần nữa đưa cánh tay đến trước mặt cô, sau đó chỉ vào bụng:
“Đây nữa.”
Cô xắn tay áo của Phó Cận Thần lên, chườm đá vào rồi ngẩng đầu nhìn anh:
“Vén áo lên đi.”
Anh không nói gì, lập tức vén vạt áo lên đến ngực rồi nằm xuống, nhướn mày nhìn cô:
“Làm đi.”
Nhìn thấy như vậy, da đầu Ôn Ninh nhất thời nóng lên, hơi thở có chút đình trệ. Không phải là cô chưa từng nhìn thấy cơ bụng của đàn ông, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, thì là lần đầu.
Cô giả bộ bình tĩnh, bắt đầu chườm đá vào bụng Phó Cận Thần.
Bàn tay cô nhỏ nhắn, chạm vào da thịt khiến anh ngứa ngáy, trong lòng dâng lên một cảm giác lâng lâng khó tả, thực sự chỉ muốn dùng hành động để mà diễn đạt.
“Được rồi.” Cô bỏ túi đá qua một bên, sau đó mở hộp thuốc y tế, lấy một ít bông gòn và thuốc bôi ngoài da đến trước mặt anh.
“Em làm nhẹ nhàng thôi đấy.” Anh cúi đầu xuống, rũ mắt nhìn chăm chú vào cánh môi cô.
Ôn Ninh chuyên tâm bôi thuốc vào khoé miệng anh, rồi bôi lên mặt. Cô nâng mắt, vô tình lại một lần nữa chạm phải ánh mắt của Phó Cận Thần.
Thời khắc lúc đó như dừng lại, trái tim cô đang đập mạnh bỗng dưng lệch nhịp. Lồng ngực như bị thứ gì đó đè nặng, sắp không thở nổi.
Cô hít sâu, chớp mắt một cái, ngay sau đó anh cũng quay mặt đi, ho nhẹ:
“Được rồi, cảm ơn em.”
“K… Không có gì…” Khuôn mặt cô đỏ bừng, liền đứng dậy:
“Tôi đi lấy nước cho anh.”
“Không cần đâu, tôi phải về rồi.”
Anh đứng dậy, nhìn thoáng qua dáng vẻ của cô rồi nhấc chân rời đi:
“Ngủ ngon nhé.”
Không ai nhận ra, khoé miệng anh khẽ cong lên, mặt mày lập tức niềm nở như đã đạt được mục đích.
Ở bên ngoài, Phó Cận Thần móc điện thoại từ trong túi ra, nhắn tin đến một dãy số lạ:
“Làm tốt lắm, lát nữa sẽ gửi tiền cho các cậu.”
Một tuần sau, một người bạn của Lộc Hiên có tổ chức sinh nhật, cô ấy liền rủ Ôn Ninh đi cùng.
Vốn dĩ cô không muốn đi, nhưng hai người lại ở cùng một phòng trọ, làm bạn cũng chưa lâu, cô không muốn Lộc Hiên có ác cảm với mình, cho nên quyết định đi cùng cô ấy.
Cô bạn kia của Lộc Hiên, chính là thuộc dạng con cái của doanh nhân thành đạt, rất giàu có. Bữa tiệc này được bày biện ở ngoài trời, cực kỳ xa hoa và hoành tráng.
Ôn Ninh đến nơi liền tìm một chỗ ít người để ngồi, sau đó lấy điện thoại ra nghịch, không có hứng thú đi giới thiệu làm quen với người khác.
Không phải cô khó tính hay sợ hãi cái gì, mà là do cô cảm thấy, chuyện như đi kết thân với người khác thực sự không cần thiết. Huống hồ những người ở đây đều là cậu ấm cô chiêu, căn bản bọn họ cũng không muốn kết bạn với cô.
“Haizaaa.” Cô chống cằm thở dài, mở wechat trò chuyện với Mộ Ngữ Nhiễm một lúc thì trước mặt xuất hiện một ly nước cam.
Cô ngẩng đầu, liền bắt gặp bộ dạng cười như không cười của Phó Cận Thần.
Trái tim đang an ổn của cô lại bắt đầu gia tăng tốc độ, đập loạn xạ cả lên.
Phó Cận Thần: “Lâu rồi không gặp.”
Kể từ lần trước, hai người đã không chạm mặt cho đến ngày hôm nay.
Ôn Ninh khẽ ‘ừ’ một tiếng, sau đó hỏi anh:
“Vết thương của anh sao rồi?”
“Đã khỏi.” Anh nghiêng đầu nhìn cô, hất cằm:
“Uống đi, tôi đặc biệt lấy cho em đấy.”
“…Cảm ơn.”
Hai người nói chuyện được một lúc thì có người gọi Phó Cận Thần qua đó. Cô lại ngồi một mình, bắt đầu nhâm nhi ly nước.
Không lâu sau, Lộc Hiên đi đến, nói là muốn giới thiệu cô với vài người bạn, rồi liền dắt tay cô đến chỗ đám người kia.
Sau khi chào hỏi xong, trong đám bọn họ có người đưa một ly rượu vang cho Ôn Ninh. Lúc đầu cô từ chối, nhưng người đó nhất mực bắt cô nhận lấy ly rượu, nói muốn uống với cô một ly. Cô không biết phải làm sao, đành uống với hắn.
Tửu lượng của cô vốn dĩ rất kém, cũng không biết đây là loại vang gì mà cô vừa uống vào đã cảm thấy không ổn.
Cô xin phép mọi người được đi dạo một chút, lúc đi ngang qua bể bơi, không biết người phụ nữ kia vô tình hay cố ý mà va vào người cô, khiến cô trong phút chốc mất thăng bằng, cả người ngã nhào xuống bể bơi.
Mọi người xung quanh la hét ầm ĩ lên, bắt đầu tụ tập lại xem tình huống. Lộc Hiên đi đến, nhìn thấy Ôn Ninh từ trong bể bơi chui ra, cả người ướt nhẹp.
Cũng may là cô biết bơi!
“Cậu không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?” Lộc Hiên vô cùng lo lắng.
“Tớ không sao, chỉ bị trượt chân thôi.”
“Ướt hết rồi, làm sao bây giờ?”
Cô đứng dậy, nghe Lộc Hiên nói vậy thì mới cúi đầu xuống xem xét. Hôm nay cô mặc chiếc váy trắng có voan mỏng, tuy không hở hang gì, nhưng chiếc váy bị ướt dính chặt vào cơ thể cô, lộ ra đường cong quyến rũ cùng da thịt trắng nõn ẩn hiện ở bên trong.
Cô cực kỳ xấu hổ, hai tay không nhịn được bắt đầu kéo kéo chiếc váy.
Ở bên cạnh xì xào bàn tán, giọng của một người đàn ông lọt vào tai cô:
“Thật là muốn ‘ăn’ cô ta.”
“…”
Toàn thân cô lạnh buốt, da gà nổi khắp toàn thân. Sự việc đột ngột xảy ra khiến cô không biết phải làm thế nào, trong lòng vừa chua xót vừa sợ hãi.
“A.” Ôn Ninh giật thót, một chiếc khăn trải bàn không biết từ đâu xuất hiện bao phủ lấy người cô.
“Đứng im nào.” Giọng điệu Phó Cận Thần trầm ấm, anh quấn chặt khăn vào người cô, sau đó bế bổng người cô lên rồi nhấc chân rời đi.
Đằng sau, tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn về phía hai người, nhất thời không thể tin nổi:
“Bạn gái của Phó nhị thiếu à?”
“Anh ta thay bạn gái mới từ khi nào vậy?”
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta dịu dàng với phụ nữ đấy, trời ơi, không thể tin nổi!”