Bên trong phòng nghỉ dành cho khách, Phó Cận Thần khoanh tay ngồi dựa vào sô pha, mi tâm anh nhíu chặt, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Dáng vẻ ướt nhẹp của Ôn Ninh lúc nãy, có không biết bao nhiêu người đàn ông nhìn thấy rồi!
Một lúc sau, cô mở cửa phòng tắm bước ra, trên người mặc bộ đồ đơn giản mà lúc nãy anh đã mượn được, gồm áo thun trắng và quần sóc đen. Cô cầm khăn lông, vừa lau tóc vừa đi đến chỗ anh.
“Chuyện vừa rồi, thật sự cảm ơn anh.”
Phó Cận Thần nâng mắt lên nhìn cô, cảm thấy câu nói này rất quen thuộc.
“Em không bị thương ở đâu chứ?”
“Không có.”
Anh đứng dậy, nhấc chân đi đến chỗ cô rồi vươn tay cầm lấy cái khăn, rất tự nhiên mà giúp cô lau tóc.
Ôn Ninh hoảng hốt, muốn lùi lại liền bị anh dùng hai bàn tay giữ chặt đầu, giọng điệu trầm ấm vang lên:
“Đừng nhúc nhích.”
“T… Tôi tự mình làm được!”
“Tôi muốn giúp em.”
“Không, nhưng mà anh đã giúp tôi rất nhiều rồi…”
Phó Cận Thần không nói gì, tiếp tục giúp cô lau tóc. Anh rũ mi, tầm mắt rơi vào đôi môi đỏ mọng đang lộ ra bên ngoài của cô.
Anh nuốt nước miếng, yết hầu không tự chủ được mà di chuyển lên xuống, lòng anh cũng ngứa ngáy khó chịu. Giống như ma xui quỷ khiến, anh bỗng cúi thấp xuống, đôi môi khẽ mở, muốn lập tức ngậm lấy cánh môi đỏ hồng kia.
Thấy anh yên lặng, bàn tay vẫn đang ôm chặt đầu mình nhưng lại không có ý định tiếp tục lau tóc, Ôn Ninh cảm thấy hơi lạ, liền cầm một góc khăn lông rồi kéo xuống.
Khuôn mặt Phó Cận Thần gần trong gang tấc khiến cô nhất thời ngừng thở, đôi mắt cô mở to hết cỡ, trái tim giống như đã ngừng đập.
Anh ta, là đang muốn hôn cô sao?
Nghĩ như vậy, da đầu cô liền tê dại, khuôn mặt phút chốc đỏ bừng, trái tim sau đó cũng đập loạn xạ cả lên.
Thấy cô xấu hổ, anh biết là vừa rồi bản thân có chút gấp gáp, lập tức kéo dài khoảng cách rồi ho nhẹ một cái:
“Tôi ra ngoài trước đây.”
“… Vâng.”
Kết quả vẫn là, chưa hôn được.
Ngày hôm sau, mười giờ đêm tại câu lạc bộ hộp đêm BaiCheng.
Ôn Ninh đang chà đĩa ở bên trên thì một người đàn ông hết sức thô bỉ, gạ gẫm cô xuống quầy uống rượu với hắn.
Vốn dĩ cô không có ý định sẽ xuống đó, nhưng hắn ta nói chuyện rất khó nghe, cứ oang oang khiến mọi người xung quanh bàn tán. Cô không muốn bởi vì mình mà ảnh hưởng tới việc làm ăn của câu lạc bộ, cho nên đã đi xuống tiếp chuyện với hắn.
“Uống rượu với tôi thôi mà, sao cô làm giá vậy?”
Ôn Ninh siết chặt tay, cực kỳ tức giận nhưng không thể làm gì được. Người trước mặt cô đây là khách quen của ông chủ, cô không nên gây phiền phức thì hơn.
“Ông Trần đừng hiểu lầm, không phải là tôi làm giá đâu.”
“Ồ, vậy uống với tôi ly này đi.” Ông ta đẩy một ly rượu trắng đến trước mặt cô, vẻ mặt hối thúc.
Cô không nói gì, cầm ly rượu lên rồi quay sang nhìn hắn ta:
“Uống xong, tôi được đi làm việc của mình rồi phải không?”
“Cứ uống đi đã.”
Cô nhíu mày, ngửa cổ uống cạn ly rượu.
Trần Cảnh thấy vậy thì rất vui vẻ, vẫy tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ tiếp tục rót rượu.
Ôn Ninh lo lắng: “Tửu lượng của tôi không được tốt lắm, ông…”
Còn chưa nói hết đã bị ông ta ngắt lời: “Không được, ở đây tôi chỉ ưng mỗi cô thôi. Nào, chúng ta uống tiếp!”
Tên lão già này…
Phó Cận Thần từ bên ngoài đi vào, lúc đi ngang qua quầy rượu thì bỗng khựng lại. Anh xoay người, nheo mắt nhìn Ôn Ninh đang trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông.
Nhìn bộ dạng say khướt mướt của cô, anh không suy nghĩ gì liền lập tức đi đến, dứt khoát đoạt lấy ly rượu trên tay cô.
“Ơ.” Ôn Ninh khó khăn quay đầu lại nhìn anh, khoé miệng cong lên:
“Phó Cận Thần, anh đến rồi sao?”
“Em uống say rồi.”
“Chưa say, anh trả ly rượu lại cho tôi đi.”
Anh không nói gì, hất rượu ra ngoài rồi đặt cái ly lên bàn.
Trần Cảnh thấy vậy thì cực kỳ tức giận, sắc mặt trở nên rất khó coi: “Cậu dám hất rượu của tôi? Không thấy tôi đang uống với cô ấy hay sao? Cậu bị mù à?”
“Ông bị mù thì có.” Anh giương cằm, đôi mắt híp lại:
“Có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
“Hừ, mày là cái thá gì?” Ông ta đứng dậy, dùng sức nắm chặt cổ áo của Phó Cận Thần, đôi con ngươi đỏ ngầu:
“Đừng tưởng là có chút tiền thì vênh váo! Tao nói cho mày biết, cô gái này là tao nhắm trước, uống rượu với tao thì sẽ ngủ trên giường của tao, mày đừng có xía vào!”
‘Bốp!’
Sắc mặt anh lạnh tanh, ngay lập tức cho vào mặt hắn một quả đấm, lực rất mạnh.
Trần Cảnh bụm miệng, một chiếc răng rơi ra bên ngoài. Ông ta trợn mắt, nổi trận lôi đình rồi la hét ầm ĩ, đòi gặp mặt ông chủ cho bằng được.
Thấy Trần Cảnh như bệnh nhân chui từ bệnh viện tâm thần ra, Ôn Ninh sợ sệt nắm lấy vạt áo Phó Cận Thần, mắt ngân ngấn nước.
Anh rũ mi, vỗ vỗ bả vai cô để an ủi, trong lòng khẽ thở phào.
Cũng may mà anh đến kịp.
Ông chủ ở đây là một người đàn ông trung niên, vì có quen biết với cả hai, cho nên đã giảng hòa.
Trần Cảnh nghe thấy tên anh, biết được anh là nhị thiếu của Phó gia, gia tộc có quyền lực nhất ở Thâm Quyến thì lập tức khúm núm, vẻ mặt chính là kiểu muốn nịnh nọt.
“Phó nhị thiếu, là tôi có mắt như mù không nhận ra cậu, tôi thực sự xin lỗi chuyện lúc nãy, mong cậu bỏ qua cho tôi.”
Phó Cận Thần đến gần ông ta, cúi đầu nói vào tai hắn: “Từ giờ trở đi, đừng có đụng tay đụng chân với người phụ nữ của tôi, biết chưa?”
Trần Cảnh gật đầu lia lịa: “Tôi biết, tôi biết rồi!”
Sau đó, bởi vì Ôn Ninh say rượu cho nên anh đã đưa cô về.
Lúc ở trong xe, anh nhoài người tới giúp cô tháo dây an toàn thì bị cô níu lại, khuôn mặt phiếm hồng áp sát vào cổ anh. Cô phì cười, giọng điệu thỏ thẻ như tiếng muỗi kêu:
“Phó nhị thiếu, anh có thích tôi không?”
Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
Cô vẫn nhìn anh chăm chú, chờ đợi câu trả lời của anh.
Một lúc sau anh mới lên tiếng, âm thanh khàn khàn: “Vậy còn em? Có thích tôi không?”
“Có.”
Anh sững sờ, không nghĩ tới cô lại trả lời nhanh như vậy.
“Em say rồi.”
“Không có, em nói thật mà. Phó Cận Thần, em thích anh.”
“Ừm, vậy chứng minh đi.”
Lời vừa dứt, anh nhìn thấy Ôn Ninh khẽ mỉm cười, sau đó tiến tới phủ lấy môi anh, nụ hôn tuy vụng về nhưng lại mang theo vị ngọt. Anh không nghĩ gì, liền giữ lấy gáy cô rồi đáp lại thật cuồng nhiệt.
Mãi đến khi cô sắp không thở nổi, anh mới chịu buông tha cho cô.
Hai người vừa bước vào nhà, cô lại một lần nữa chủ động choàng tay ôm lấy cổ anh, tiếp tục hôn. Anh cũng không yếu thế, đưa lưỡi vào môi cô khiêu khích, bàn tay không tự chủ bắt đầu mò mẫm trên cơ thể cô.
“Ôn Ninh, là em câu dẫn tôi trước.”
Trong phòng ngủ, đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau trên giường, từng mảnh vải cứ thế bị ném xuống đất, âm thanh phát ra khiến người nghe phải đỏ mặt.
Không lâu sau, cả người Phó Cận Thần ướt đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp, phía dưới của cô cực kỳ chật hẹp khiến hạ bộ của anh vô cùng khó chịu, không thể tiến vào được. Anh chửi thầm trong lòng, cố gắng thúc mạnh.
Ôn Ninh cắn răng chịu đựng sự đau đớn, hai tay nắm chặt gối, nước mắt không kìm được mà tuôn xối xả.
“Đừng khóc.” Anh cúi đầu hôn vào mí mắt cô, nhẹ nhàng an ủi:
“Thả lỏng đi.”
Đợi cô bình tĩnh lại, anh mới tiếp tục thúc vào. Được hoa thịt cô bao bọc, anh như con quái vật bị bỏ đói tìm được thức ăn, liền bắt đầu ra vào mãnh liệt.
“A!” Cô đau đớn kêu lên, nhưng nhanh chóng bị Phó Cận Thần nuốt chửng, bàn tay anh đan chặt vào tay cô, thân thể hai người khăng khít đến mức như muốn hòa làm một.
Đến khi Ôn Ninh ngủ thiếp đi, anh mới chịu rút ra ngoài. Bởi vì trong phòng không tắt đèn, cho nên anh có thể nhìn rõ vết máu đỏ thẫm ở bên dưới ga giường.
Anh kéo chăn đáp lên người cô, xoay người xuống giường nhặt lại quần áo rồi đi vào phòng tắm, vẻ mặt không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.
Ngày hôm sau, cô thức dậy với cái đầu đau như búa bổ, thân thể rã rời không còn sức lực.
Cô vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, trong lúc đánh răng đã nhìn thấy dấu hôn ở trên cổ, hình ảnh tối qua liền lập tức hiện về khiến cô cực kỳ xấu hổ.
Cô, cư nhiên lại thổ lộ tình cảm với Phó Cận Thần, thậm chí còn chủ động hôn anh ta!
Sau đó, hai người hình như đã lăn lộn ở trên giường rồi!
“Ôi mẹ ơi.”
Cô thay đồ chuẩn bị đến tiệm cà phê làm thêm, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa.
Cô tưởng là Lộc Hiên, nhưng lúc mở cửa thì bị sốc:
“Anh… Anh vẫn chưa đi sao?”
Phó Cận Thần nghiêng người đi vào, sau đó đặt bữa trưa lên bàn rồi ngoắc tay với cô:
“Lại đây.”
Ôn Ninh cố gắng ổn định lại cảm xúc, nhấc chân đi đến chỗ anh.
“Sao vậy?” Anh nâng mắt nhìn cô, cảm thấy cô có chút kì lạ.
“Chuyện tối qua…”
“Em yên tâm, tôi không phải kiểu người thích đùa dỡn với tình cảm của người khác rồi bỏ đi đâu.”
Cô đỏ mặt: “Tôi không có ý đó.”
“Nào, ngồi xuống ăn cơm.”
“Vâng.”
Đây là lần đầu tiên cô yêu đương, cảm giác cũng không tệ nhỉ?
Không lâu sau, điện thoại trong túi của cô reo lên, là âm thanh báo tin nhắn.
Lộc Hiên: “Cậu không sao chứ?”
Chắc là cô ấy hỏi cô về chuyện say rượu.
“Tớ không sao.”
“Hôm qua tớ tăng ca nên không về được, cậu không sao là tốt rồi.”
“Ừm, cảm ơn cậu đã quan tâm.”
“Tối nay cậu vẫn đến làm việc chứ?”
“Có.”
“Vậy đến sớm một chút, tớ có hẹn với vài người bạn, muốn giới thiệu với cậu. Tiện thể, có một chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”
Ôn Ninh suy nghĩ một lúc, trả lời: “Được.”
Sau đó cô cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt của Phó Cận Thần. Anh hỏi:
“Ai thế?”
“Là Lộc Hiên, cậu ấy bảo buổi tối em đến sớm một chút, có việc quan trọng cần nói với em.”
“Đừng đi.”
“Hả?”
“Anh bảo em đừng đi!”
Giọng điệu anh có chút lớn, giống như đang van này, cũng giống như đang ra lệnh. Ánh mắt anh xẹt qua một tia lo lắng, hai tay sớm đã nắm chặt lại.
Cô rất khó hiểu, nhưng vẫn là nên xoa dịu anh trước:
“Được rồi, em sẽ suy nghĩ.”