Bạn Học Trình, Chúng Ta Hẹn Hò Đi!

Chương 17: 17: Chuẩn Bị Cho Giáng Sinh



Nhờ có phương thức liên lạc với cô, mỗi đêm anh sẽ nhắn chúc ngủ ngon cho cô, hai người cũng dần dần kéo khoảng cách với nhau hơn rồi.

Lục Hàn đã lên kế hoạch để tỏ tình Giản Nhu rồi chỉ cần đợi thời cơ tới anh nhất định sẽ không để cô thoát ra khỏi lòng bàn tay đâu.

Tuần sau là tới ngày thi học kì nên cô càng quyết liệt học hơn, những bài nào cô không biết thì quay lại hỏi anh, nhiều lần như vậy khiến cô giờ cảm thấy không còn ngại như lúc đầu nữa.

Có ngày nghĩ thì cô sẽ rủ anh đến thư viện để giảng bài cho cô.

Anh thấy cô học xuyên suốt như vậy thì có chút thương xót cho cô, mặc dù anh có khuyên nhưng cô không chịu làm theo, anh bất lực với cô rồi.

Thời gian kì thi cũng đã đến, cô đến trường rất sớm để đi tìm phòng thi của mình, không ngờ cô lại thi cùng phòng với anh.

Đứng chờ thêm một lúc sau thì anh cũng đến đứng gần cô, cô vẫn còn một bài làm không làm được nên tranh thủ hỏi anh để cho anh giảng.

Anh cũng không nỡ từ chối đành đứng sát cô để giảng.

Giám thị:” Đã đến giờ rồi các em mau chóng để đồ ở ngoài đem vào phòng thi những thứ đã quy định nếu làm trái thì lập biên bản!”
Lục Hàn:” Cậu đem đủ rồi chứ!”
Giản Nhu:” Đã đem đủ rồi!”
Từng người bước vào phòng thi, thời gian lận bài 90 phút, hôm nay cô thi bốn môn lận nên cô có chút lo lắng.

Thời gian trôi rất nhanh, những đề thi của trường cũng rất nhẹ nên cô làm được kha khá, những bài đó cũng tương tự những bài anh giảng cho cô nghe nên cô dựa theo cách của anh để giải bài.

Bốn môn lần này chỉ có môn Hoá là đề khó làm cho những học sinh phải khóc thét trong lòng, khi hết thời gian mọi người lần lượt ra ngoài, ai nấy đều bàn luận về đề thi hoá lần này.

Giản Nhu:” Lục Hàn cậu làm được câu cuối của đề hoá không?”
Lục Hàn:” Được! còn cậu?”
Giản Nhu:” Câu đó rất khó nên tớ làm không ra đáp án được, chắc bài giải của mình sai rồi!”
Lục Hàn:” Không sao cậu đã cố gắng rồi!”
Giản Nhu:” Ừm!”
Hai người cùng đi ra khỏi phòng thi thì gặp Tống Dương và Khương Ngọc nên bốn người quyết định đi ăn trưa cùng nhau.

Tống Dương:” Đề hoá năm nay thật sự khó lắm đấy!”
Khương Ngọc: Ừm tớ cũng bỏ hết mấy câu luôn!”
Tống Dương:” Giống tớ!”
Giản Nhu:” Tớ cũng bỏ một câu!”
Tống Dương:” Cậu cũng thật lợi hại a!”
Khương Ngọc:” Giản Nhu nhà tớ học rất giỏi đấy!”
Tống Dương:” Lục Hàn chắc cậu làm hết đề, cậu ấy là thiên tài của trường mà! mấy đề thi cỏn con đó không làm khó được Lục Hàn đâu!”
Lục Hàn:” Ừm!”
Tống Dương:” Đấy đấy thấy chưa! cậu ấy là thiên tài mà!”
Khương Ngọc:” Ai mà không biết cậu ấy giỏi chứ!”
Bốn người ăn uống để giành sức chiến đấu cho mấy môn còn lại vào ngày mai, bốn người ăn xong liền chia nhau ra về nhà, cô và Khương Ngọc được Trình Khải đưa về, anh cũng có ý định chở cô về nhà nhưng lại thôi.

Giản Nhu vừa về liền nhốt bản thân ở phòng để học lại kiến thức, mẹ cô có khuyên nhưng cô lại không nghe.

Giản Nhu:” Mẹ về phòng nghỉ ngơi đi!”
Thu Nguyệt:” Mẹ biết rồ! con đấy uống thêm ly sữa này đi rồi học tiếp!”
Giản Nhu:” Dạ vâng!”
Tua đến sáng hôm sau, cũng như lần trước cô là người đến sớm rồi đến anh.

Thời gian thi cũng bắt đầu nhanh chóng, hôm nay là ngày cuối thi nên cô càng cố gắng hơn, cũng may những đề này vừa sức với cô nên cô đã làm được hết.

Mọi người nộp bài xong thì đi ra khỏi phòng thi, mấy ngày nữa đã sẽ đến giáng sinh nên Khương Ngọc đã rủ coi đi sắm để lựa quà cho Trình Khải.

Khương Ngọc đã đứng chờ sẳn cô ở trước cửa rồi, còn có cả Tống Dương nữa đang chờ anh nữa.

Khương Ngọc:” Chúng ta đi thôi Giản Nhu!”
Tống Dương:” Hai người đi đâu vậy!”
Giản Nhu:” Bọn tớ đi mua quà sắp đến giáng sinh rồi!”
Tống Dương:” Vậy cho tớ và Lục Hàn đi chung với nha!”
Khương Ngọc:” Được! vậy mua xong chúng ta đi chơi luôn vẫn còn sớm mà mọi người thấy được không?”
Giản Nhu:” Được!”
Lục Hàn:” Được!”
Tống Dương:” Vậy đi thôi!”

Bốn người cùng nhau đi đến chung tâm mua sắm, Khương Ngọc không biết tặng quà giáng sinh cho Trình cái gì nữa, lựa đi lựa lại vẫn không vừa ý cái nào cả.

Giản Nhu:” Hay cậu mua khăn quàng cổ cho anh ấy đi!”
Khương Ngọc:” Ý kiến hay đó! còn cậu có mua quà cho Lục Hàn không?”
Giản Nhu:” Tớ cũng không biết nữa!”
Khương Ngọc:” Không biết cậu ấy có sở thích gì nữa, cậu ngồi bên cạnh Lục Hàn lâu như không phát hiện ra hả!”
Giản Nhu:” Tớ chỉ biết cậu ấy thích chơi bóng thôi! hay tớ tặng móc khoá cho cậu ấy nhé!”
Khương Ngọc:” Được đấy!”
Anh và Tống Dương qua bên kia lựa đồ nên không nghe cuộc nói chuyện của cô, anh lựa cho một cái kẹp tóc hình con thỏ bởi vì anh thấy nó rất giống cô.

Còn cô sẽ tự làm một móc khoá cho anh, bởi cô không biết mua gì tặng anh cả.

Sau khi bốn người lựa quà xong thì đi xem phim sau đó thì đi ăn tối với nhau.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.