Khương Ngọc thấy những khăn quàng ở cửa hàng đó không có cái nào vừa mắt hết nên đã tự mua cuộn len đem về nhà đan, Giản Nhu cũng rất ủng hộ về quyết định này.
Từ đó mỗi lần tới giờ ra chơi hay có thời gian rãnh là cô ấy đều lấy len ra để đan cho kịp ngày, còn cô đã làm xong móc khoá từ lâu rồi mà chưa tới ngày nên cô không đưa cho anh được.
Thời tiết gần đến Giáng Sinh rất lạnh, mặc dù đồ đã dậy rồi nhưng cô vẫn còn thấy rất lạnh, Lục Hàn thấy lỗ tai cô đã ửng đỏ lên nên đã lấy khăn quàng của mình quàng lại cho cô.
Giản Nhu:” Cậu không lạnh sao?”
Lục Hàn:” Không sao!”
Giản Nhu:” Không được! lỡ cậu nhiễm lạnh thì phải làm sao!”
Lục Hàn:” Đừng tháo ra!”
Giản Nhu:” Vậy còn cậu hay là cậu lấy túi chườm ấm của tớ nhé!”
Lục Hàn:”Cũng được!”
Tuy ở ngoài lớp có chút lạnh lẽo nhưng trái tim của hai người đã được sưởi ấm bởi bằng những hành động quan tâm của đối phương.
Thi xong đợi khoảng 3 ngày thì nhà trường đã công bố điểm rồi! Cô và Khương Ngọc nhanh chóng đi xem phía sau là hai người là Tống Dương và Lục Hàn.
Khương Ngọc:” Lục Hàn vẫn đứng đầu bản! để xem mình đã! Aaa Giản Nhu à tớ đứng top 20 này lần này đã lên hạng hơn mấy lần trước rồi! may quá!”
Giản Nhu:” Tớ đứng top 9! may quá!”
Tống Dương:” Ba người hạng cao rồi! còn tôi top 25 đây nè!”
Khương Ngọc:” Thôi đừng nản lần sau chúng ta cố gắng thêm!”
Tống Dương:” Ừm! phải lần sau sẽ cố lên!”
Chuông vang lên đến giờ học, bốn người nhanh chóng di chuyển đi vào lớp, Thầy chủ nhiệm cũng nhanh chóng vào lớp để sinh hoạt lớp.
Thầy Trương:” Các em cũng xem được bảng thành tích rồi đấy! mặc dù lớp ta có điểm không ai dưới top 50 của trường nhưng thầy vẫn sẽ đổi chỗ dựa theo thành tích để các em giúp đỡ lẫn nhau trong việc học! tiết này các em nhanh chóng ngồi theo thầy sắp đặt rồi ngày mai ngồi đúng theo vị trí của mình, nghe rõ chưa, còn nữa các em không tự ý đổi khi không có sự cho phép của tôi nếu tôi phát hiện thì sẽ viết kiểm điểm, vị trí sẽ thay đổi tiếp khi có kì thi tiếp theo, thầy mong các em cùng nhau cố gắng hơn?”
Cả lớp:” Dạ vâng!”
Thầy Trương nhanh chóng đọc tên để cho mọi người nhanh chóng đổi chỗ, cô ngồi cùng Khương Ngọc còn Lục Hàn ngồi cùng Tống Dương, rất may bốn người đều cùng dãy với nhau.
Hai cô ngồi trước hai anh, ba người rất vui vì sự đổi chỗ này nhưng anh lại không, tại sao cô lại ngồi trước anh chứ.
Anh thấy không vui chút nào, Tống Dương đang vui vẻ nhưng quay lại nhìn anh thì nụ cười đã tắt nắng.
Tống Dương:” Cậu muốn tớ nói lại với chủ nhiệm không?”
Lục Hàn:” Không cần!”
Tống Dương:” Vậy thì hãy cười lên nào! cuối cùng tớ cũng ngồi cùng cậu rồi Hàn ca!”
Lục Hàn:” Tránh ra xa một chút!”
Tống Dương:” Đừng đuổi tớ mà!”
Lục Hàn:” Cút!”
Tống Dương:” Được rồi không giỡn với cậu nữa đồ tẻ nhạt!”
Lục Hàn:” Muốn chết!”
Tống Dương:” Ây da không giỡn nữa không giỡn nữa! hihi! Hàn ca bớt giận!”
Thấy cả lớp ổn định Thầy Trương ở lại thông báo vài điều nữa rồi mới cho cả lớp ra về, Khương Ngọc vì có việc bận nên đã chạy ra trước, còn cô vẫn còn dọn lại đống sách vở của mình.
Đang dọn cô cảm nhận được có người ngồi bên cạnh liền quay sang nhìn.
Giản Nhu:” Cậu chưa về sao?”
Lục Hàn:” Đợi cậu!”
Giản Nhu:” Vậy đợi chút tớ sẽ xong ngay đây!”
Lục Hàn:” Giản Nhu!”
Giản Nhu:” Hả! mà tớ xong rồi nè! chúng ta đi thôi!”
Lục Hàn:” Chờ một lát nữa đi tôi muốn nói chuyện với cậu!”
Giản Nhu:” Có chuyện gì vậy!”
Trong lớp không có một bóng người người, giờ đây chỉ có cô và anh thôi, không gian tĩnh mịch, không hiểu sao tim cô lại đập nhanh như vậy khi anh nói muốn nói chuyện với cô!”
Lục Hàn:” Giáng Sinh cậu có bận gì không?”
Giản Nhu:” Không có!”
Lục Hàn:” Vậy cậu đi chơi với tôi nha!”
Giản Nhu:” Vậy cũng được tớ sẽ gọi Khương Ngọc ra cùng chúng ta!”
Lục Hàn:” Không cần! Tôi muốn đi chơi cùng cậu chỉ có hai chúng ta thôi được không?”
Giản Nhu* hơi đỏ mặt*:” Vậy cũng được!”
Lục Hàn:” Vậy tới đó tôi qua rước cậu!”
Giản Nhu:” Ừm!”
Lục Hàn:” Quyết định vậy nha! chúng ta về thôi!”
Hai người cùng nhau bước ra cổng đã thấy xe chờ sẵn hai người rồi, hôm nay anh không thích đạp xe nữa nên đã kêu xe nhà chở đi.
Trong xe Trình Khải tò mò hỏi cô vì khi nãy chỉ còn hai người bước ra khỏi lớp thôi mọi người đã về hết từ lâu rồi.
Trình Khải:” Khi nãy em ở cùng Lục Hàn sao?”
Giản Nhu:” Em với cậu ấy chỉ nói chuyện thôi!”
Trình Khải:” Anh thấy cậu ta cũng được đấy tuy có chút lạnh lùng nhưng anh thấy cậu ta rất quan tâm cho em!”
Giản Nhu* đỏ mặt*:” Em không biết gì hết đừng hỏi em nữa!”
Trình Khải thấy em gái mình đỏ mặt xấu hổ nên không chọc ghẹo nữa, Trình Khải biết cô cũng có tình cảm với Lục Hàn nếu không sẽ không thức khuya làm móc khoá tặng người ta đâu.
.