Bản Năng Gốc (Phản Diện)

Chương 16



Nick đi ngủ sớm, không uống rượu, nên trông hắn tươi tỉnh và bình tĩnh khi tới sở cảnh sát sáng hôm sau, Beth đang chờ hắn ở phòng thẩm vấn, nhưng chờ chung với người khác. Ngồi cạnh cô ở bàn là hai người đàn ông, một người lùn và hói đầu cứ như một tay kế toán. Người kia tóc bạch kim và coi láng mướt, có chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay. Nick chưa bao giờ gặp một tay trong ngành điện ảnh, nhưng nghĩ cha nội này y chang mẫu người đó. Nhưng cả hai đều là bác sĩ tâm lý, người ta đã mời những chuyên gia thứ dữ để điều trị hắn ra trò cho đúng tầm cỡ. Thấy mặt họ là Nick nóng máu và muốn mất bình tĩnh rồi.

– Đây là bác sĩ Myron, Nick ạ! – Beth chỉ người có tướng kế toán – Và đây là bác sĩ McElwaine.

– Tên đẹp lắm – Nick nói chua lè.

Cả ba bác sĩ cười bối rối.

– Họ được mời đến để tham khảo ý kiến với tôi.

– Họ được mời tới … tức là cô không mời. Tức là bị ai đó vô danh của Sở Cảnh sát San Francisco buộc tới đây làm việc chung với cô, phải không?

Không có ông bác sĩ nào ghi chép gì cả, nhưng coi là biết ngay họ đã bắt đầu quan sát: những nét sấn sổ, thù hằn, lý sự, khiêu khích, oán ghét đủ cả.

– Họ đều là chuyên gia tầm cỡ, Nick. Tôi tin cậy ý kiến và tay nghề của họ. Tôi rất mừng vì có họ cộng tác.

– Sao anh không ngồi đi? – Bác sĩ Myron nói.

– Ý kiến hay – Nick nói giọng xỏ lá – Cám ơn bác sĩ đã mời ngồi. Tôi chưa bao giờ mời ai ngồi cả.

Họ lại bật cười gượng gạo. Nick ngồi xuống trong khi cả ba bác sĩ quan sát hắn. Hắn quan sát lại. Sau cùng McElwaine lên tiếng, giọng dịu dàng:

– Nick, tôi nghe bác sĩ Garner nói hồi gần đây anh thường mất bình tĩnh, phải không?

– Chỉ riêng với một người – Nick đáp.

– Anh có nghĩ rằng trung uý Nilsen đáng chết không? – Myron hỏi.

– Đáng chết à? – Nick nhún vai – Tôi không nghĩ đến điều đó bao giờ.

– Nhưng anh có thấy áy náy vì cái chết đó không?

– Áy náy à? Tôi chỉ có thể áy náy nếu tôi có dính dáng gì tới cái chết đó. Mà tôi có dính dáng gì đâu. Còn bác sĩ muốn biết tôi có lấy làm tiếc không – Nick lại nhún vai – thì tôi đâu có thân thiết gì với ông ta. Tóm lại là tôi chẳng cảm thấy tiếc nhớ gì cả.

– Nhưng anh có hài lòng khi ông ta chết không? Nói thế có nghe được không?

– Chẳng nghe được chút nào. Không một ai, không một người bình thường nào, lại thấy hài lòng trước một cái chết. Tôi cũng vậy – Nick khoanh tay như để kết luận.

McElwaine bối rối nhìn đồng nghiệp rồi quyết định thử cách khác. Giọng ông ta lại ân tình, nụ cười ấm áp làm lộ ra hàm răng trắng.

– Ông Nick ạ, khi anh nhớ lại tuổi thơ, anh có cảm thấy vui sướng không? Hay là kỷ niệm khiến anh khó chịu?

Nick nhìn kẻ thẩm vấn hết 30 giây, 30 giây tức giận và không tin nổi. Hắn cố giữ đừng lộ sự tức giận trong giọng nói, nhưng chắc chắn không được kín lắm:

– Được rồi – Hắn nói bình thản, thẳng thắn – Thứ nhất, tôi không nhớ tôi thường nổi khùng lên cỡ nào, nhưng nó nhiều lắm.

Beth Garner nhắm mắt lại và lắc đầu. Nick Curran sẽ không thèm giữ bình tĩnh nữa. Hắn sẽ không bao giờ giữ mình và tìm cách thắng cuộc chơi này. Giọng Nick nghe cao lên:

– … Thứ nhì, tôi không dám giỡn mặt ông già tôi, ngay cả khi đã đủ lớn để hiểu ông già với bà già làm gì trong phòng ngủ.

– Kìa … Nick! – Garner thì thầm.

– Để tôi nói hết. Thứ ba, tôi không nhìn vào bồn cầu trước khi giật cho nước xả xuống. Thứ tư, tôi không có đái dầm, không hề đái dầm suốt bao lâu nay.

– Nick! – Giọng Beth van vỉ.

– Và thực, các ông về mà ủi vợ đi vì tôi không ở đây nữa – Nick đứng dậy và đi thẳng ra ngoài.

Ra tới cửa, hắn con nghe bác sĩ Myron nói “Tốt”.

Beth phóng ra theo liền, cô chạy dọc hành lang để bắt kịp hắn. Cô vừa bực vừa giận khi níu tay áo hắn kéo đi chậm lại.

– Anh làm sao vậy? – Bản thân Beth cũng sắp mất bình tĩnh nhưng cô cố nén – Tôi cố giúp anh mà sao anh không để tôi giúp?

Nick giật tay áo ra rồi tiếp tục bước:

– Tôi không cần cô giúp đỡ. Tôi không cần giúp đỡ gì cả. Hiểu chưa?

– Nhưng anh cần – Beth nhấn mạnh – Anh đang có vấn đề, đang có chuyện. Anh đang ngủ với cô ấy phải không?

Hắn dừng chân và quay lại nhìn:

– Sao cô lại quan tâm tới cô ta vậy Beth? Ghen hả?

– Tôi chỉ quan tâm tới anh, chứ không phải cô ta. Cô ta quyến rũ đủ mọi người rồi khai thác họ. Cô ta sẽ làm mọi chuyện.

– Tôi tưởng cô không biết gì về cô ta lắm.

– Tôi biết mẫu người đó. Tôi là dân tâm lý mà, nhớ không? Tôi đã nghiên cứu những mẫu người như cô ta, đã phân tích nhiều người như cô ta.

– Ồ, nhà tâm lý! Vậy nghĩa là cô ũng khai thác mọi người, phải không Beth? Cô còn đang hành nghề tâm lý nữa, tức là cô khai thác còn giỏi hơn nữa. Thấy chưa?

Hắn quay người đi tiếp về cuối hành lang, nhưng lần này thì Beth không đi theo.

– Rất tiếc cho anh Nick ạ! – Cô nhún vai và đi về phía ngược lại. Cô không còn làm gì hơn được cho hắn nữa.

*

Hắn tới căn nhà của Catherine ở Stinson lúc gần một giờ trưa. Sương mù dày đặc trên xa lộ số 1 khiến hắn phải chạy chậm. Khu bờ đá cũng đặc sương mù, phủ kín căn nhà khiến từ đó không còn trông thấy biển nữa.

Ngôi nhà có vẻ không người, những đã có một chiếc Lotus trắng đậu trước cửa. Mà cho dù không thấy chiếc xe, Nick vẫn hiểu là chỉ có thể gặp nàng ở đây thôi. Stinson là nơi ẩn náu, là chỗ trú, là công cụ phòng thủ, là tháp ngà của nàng.

Gõ cửa không thấy nàng ra. Ngẫm nghĩ không dám chắc, hắn mở cửa: “Catherine!”.

Không có tiếng trả lời.

Căn nhà tối mờ mờ, mọi rèm cửa đều kéo kín ngăn sương mù. Căn nhà có vẻ ngập một nét ảm đạm và bị sự im lặng trùm kín đến độ hắn tưởng có thể thò tay sờ được vào cái im lặng đó.

Hắn đứng giữa gian tiền sảnh tối mò và lắng nghe. Đằng sau sự im lặng đó là một âm thanh mỏng manh, nhỏ bé, vài giây lại phát lên, đều như một tiếng đồng hồ. Hắn đi lần vào trong theo tiếng động, như một loài chó đang đánh hơi, vài bước lại dừng chân lắng nghe.

Catherine đang nằm trên một cái ghế lắc lư ở góc phòng khách. Chiếc ghế đong đưa tới lui như con ngựa gỗ của trẻ nhỏ. Nàng ngước nhìn hắn với đôi mắt mở to, đỏ hoe, tóc nàng rối bù, đôi má hóp lại vì thiếu ngủ. Rõ ràng nàng không ngủ và gương mặt còn đầy dấu nước mắt.

Nàng quay nhìn chỗ khác và nói, ngập ngừng. Nét tự tin, bình tĩnh, tự chế hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại nỗi đau khổ và e ngại:

– Bữa anh tới đây rồi về, em trở vào nhà. Nó nhìn em lạ lắm rồi bỏ đi liền – Nàng thọc bàn tay vào mái tóc rồi lắc đầu – Lẽ ra em không được để nó đi … Không được để nó nhìn thấy mình làm tình bữa đó. Nhưng nó muốn coi em làm tình. Nó nói lúc nào cũng muốn nhìn em cả. Lúc nào cũng vậy.

Nàng quay nhìn hắn, vẫn cái nhìn chăm chú đó, cái nhìn mà hắn biết ngay từ hôm đầu gặp nàng:

– Nó tính giết anh, phải không Nick?

Hắn không trả lời ngay:

– Em thích cô ta nhìn em không?

– Bộ anh nghĩ em kêu nó giết anh sao?

Hắn hiểu ra ngay câu trả lời cho câu hỏi đó. Hắn lắc đầu:

– Không. Anh biết em chẳng dính gì vào vụ này.

– Người nào … – Nàng nhìn ra ngoài – Em quan tâm … cũng đều chết hết.

Hắn quỳ xuống bên cạnh và đặt tay lên vai nàng. Những ngón tay mạnh mẽ xiết lại. Nàng rùng mình. Đôi tay hắn tuột xuống dần lần mở hàng cúc áo, rồi nhẹ nhàng mơn trớn bộ ngực.

– Anh chưa chết – Hắn nói.

Nàng dụi mặt vào cánh tay hắn, như con mèo nhỏ nũng nịu với chủ:

– Anh – Nàng nói – Yêu em đi … Anh.

Trong phòng khách chỉ có ánh sáng từ lò sưởi. Cơn mưa lạnh từ Thái Bình Dương thổi vào gõ rền trên mái nhà và chảy xuống những khung cửa sổ. Họ làm tình sâu lắng, nồng nàn, dữ dội như lần trước, nhưng không còn nỗi đau và những trò đùa cợt nữa. Đó là cuộc tình êm đềm, bình yên của đôi tình nhân, chứ không phải cuộc tình dục vọng, mê cuồng của hai kẻ khác giới chạy tìm cảm giác nữa.

Catherine nằm co trong vòng tay hắn, thoả mãn, nhưng cũng cảm được cái đơn điệu xuất hiện sau mỗi cuộc giao hoan, khi người ta khỏi cơn mơ và trở về với đời thật.

Nàng im lặng một lúc lâu rồi thì thào:

– Anh đang nghĩ gì vậy?

– Anh đang nghĩ … Anh nghĩ rằng anh đã lầm.

– Lầm? Lầm chuyện gì?

– Về em. Về Roxy.

– Roxy sao?

– Anh nghĩ chắc cô ta đã giết Boz – Hắn hôn trán nàng.

Catherine hơi giật mình, cứ như hắn vừa lấy kim chích nàng:

– Giết Johnny à? Tại sao? Để giành lại em à? Nó đâu cần làm chuyện đó. Nó yêu em. Nó không hề muốn làm em buồn. Nó không đời nào hại em như thế, cái kiểu gài em vào tội ác như vậy.

– Cô ta đã ghen với anh. Có thể cô ta đã từng ghen với Johnny.

– Không có đâu – Catherine nói chắc nịch – Nó không có kiểu đó đâu. Nó chưa bao giờ ghen. Tức là trước khi có mặt anh. Nó chỉ thấy hào hứng.

– Thật tiếc – Hắn nhún vai – Là mình đã không kịp hỏi cô ta về chuyện đó.

Catherine lăn người, gối đầu lên vai hắn, mái tóc nàng xõa kín khuôn ngực hắn.

– Em không may mắn lắm với các cô gái.

– Anh cũng vậy – Hắn mỉm cười, cho đến lúc này.

Nàng lơ đi giọng đùa cợt của hắn:

– Có một cô, hồi em còn học đại học. Em ngủ với cô ta có một lần. Rồi cô ta đi tùm lum … – Catherine đưa tay bịt miệng như chợt thấy mình lỡ lời.

– Có chuyện gì – Nick hỏi – Cô ta đi tùm lum là chuyện gì? Có hại gì em không?

– Không hại gì – Nàng lắc đầu – Về mặt vật chất. Làm như cô ta bị em ấn tượng. Cô ta rình khắp nơi chụp hình em, rồi nhuộm tóc. cóp kiểu quần áo của em. Lisa cái gì nè … Tên cô a là … À, Lisa Oberman – Nàng rùng mình khi nhớ lại cái gì đó – Thiệt là ớn.

Nick lại vuốt tóc nàng, như vỗ về một đứa nhỏ choàng tỉnh giấc vì ác mộng:

– Anh nghĩ em chưa hề thú thiệt điều gì bao giờ – Hắn nói dịu dàng.

Nàng ngước lên nhìn hắn:

– Chưa bao giờ. Cho tới hôm nay.

*

Ánh sáng tràn qua các cửa sổ khi Nick thức giấc. Chỉ còn mình hắn trên giường và cái tên Lisa Oberman kêu vu vu trong đầu, lì lợm như một con ruồi sau khung cửa lưới. Hắn lăn người qua, hy vọng trên mặt bàn đêm sẽ có mẩu giấy Catherine báo rằng đã trở vào thành phố. Nhưng không có gì cả. Hắn nằm yên ở đó và lắng nghe. Trong nhà không một tiếng động, chỉ nghe tiếng rì rào sóng đánh vào đập chắn ngoài kia.

Nick ngồi dậy mặc quần áo và đi tìm nàng. Không có trong nhà, cũng không thấy nàng ngoài hàng hiên ngắm biển như mọi khi. Chiếc Lotus còn đậu đó. Hẳn nàng không đi đâu xa.

Hắn theo lối mòn xuống bãi và thấy nó trống trơn. Hắn dòm qua khe cửa vào căn lều dưới bãi, căn lều nhỏ xíu trống trơn. Không thấy nhưng hắn tin chắc rồi nàng sẽ trở lại. Hắn thở dài đứng ngó mông ra biển, về hướng mặt trời. Hắn thấy thư thái và hài lòng.

Rồi có ai đó đụng thật mạnh vào lưng hắn.

Nick phản xạ thật nhanh. Hắn túm lấy đối phương, chơi liền một đòn vai quật người đó xuống mặt cát. Hắn lập tức xông tới đầu gối đè ngay cổ đối phương.

– Nick! – Catherine la chói lói – Nick! – Nàng nằm trên cát, vừa cười vừa sợ.

Nick nặng nề thở ra và biết nàng vừa chơi trò cưỡi ngựa trên lưng hắn chứ không phải tấn công.

– Trời đất! – Nàng vẫn còn cười – Bộ anh giật mình hả?

Hắn chẳng muốn công nhận rằng nàng đúng:

– Tiếp tục bày trò chơi hả?

– Không – Nàng lắc đầu – Không chơi trò nào nữa. Hết rồi. Thôi đi ra cho em ngồi dậy chứ.

Hắn đứng dậy và kéo nàng lên theo rồi phủi cát trên chiếc quần jeans của nàng. Catherine lắc tung mái tóc, như con chó lắc người sau khi tắm. Họ đi trở vào nhà, nhưng nàng dừng lại và ngồi xuống một cái ghế mây phía ngoài căn lều.

– Không đùa chơi nữa – Nàng nói – Em hứa đó.

– Hứa hả? Vậy nói cho anh nghe về Nilsen đi.

Mắt nàng ánh lên vẻ vui nhộn.

– Nói thì được thôi, nhưng em biết anh sẽ không tin.

– Cứ thử coi.

– Em thấy tên y trong bài báo viết về anh – Nàng nhún vai – Em tìm cách liên lạc rồi thoả thuận giá cả. 50.000 đô – Tiền mặt, y đòi như thế – Là em được đọc hồ sơ của anh. Cả hồ sơ lý lịch lẫn hồ sơ điều trị tâm lý, đủ cả.

– Hồi nào? – Mặt hắn đanh lại.

– Chừng ba tháng trước khi gặp anh.

– Tại sao?

– Em đọc báo thấy chuyện anh bắn người ta. Em chợt nảy ra ý tưởng, em quyết định sẽ viết một cuốn tiểu thuyết về một trinh sát. Một trinh sát rất giống anh.

– Phải nói là y chang mới đúng.

– Em muốn tim hiểu về nhân vật – Nàng nói sôi nổi – Thế thôi.

– Chỉ 50.000 để tìm hiểu nhân vật thôi sao? – Nick hỏi giọng nghi ngờ.

Nàng tỉnh bơ, không còn chút gì vẻ tổn thương như đêm qua nữa, mà thay vào đó là nét tự tin:

– Em còn dám trả cao hơn. Em muốn biết mọi chi tiết. Rồi anh xuất hiện sau vụ Johnny chết. Thế là em có dịp tìm hiểu nhân vật kỹ hơn.

– Còn đêm nọ thì sao? – Nick hỏi – Rồi đêm qua? Đó cũng là tìm hiểu nhân vật hả? Không chừng mọi chuyện em làm cũng chỉ để tìm hiểu nhân vật.

Nàng nhìn hắn một lúc lâu rồi quay đi.

– Có lẽ em hết hứng với cuốn sách, rồi với cả nhân vật nữa. Có lẽ em đã biết yêu thích những điều có thật.

– Thật không?

– Anh không tin em sao?

– Anh không biết – Hắn đáp.

– Em sẽ làm anh tin.

Nàng vòng tay ôm lấy hắn và hôn chậm rãi. Nụ hôn nóng dần trên môi hắn. Nick chợt cảm thấy hứng lên dữ dội, hắn siết lấy nàng và hôn trả lại đắm đuối.

Catheriene cố gỡ tay hắn ra khi cái điện thoại di động trong căn lều reo lên, nhưng hắn giữ nàng lại:

– Mặc kệ nó – Hắn lầm bầm.

Nàng vẫn gỡ tay hắn ra và nghe điện, vài giây sau, nàng đưa máy cho hắn.

– Điện cho anh.

– Ai vậy?

– Gus. Thằng cha chúa ghét em đó mà.

Hắn cầm điện thoại lên trong khi nàng cuốn lấy hắn, hôn hít chỗ này chỗ kia trong khi hắn cố nói chuyện với ông bạn già.

– Catherine nói ông không ưa cô ta, Gus. Tôi không tin ông như thế.

– Cô ta nghĩ đúng đó – Gus trả đũa – Lãnh một mũi dao cạy đá nào vào người chưa?

Nick giả vờ sờ soạng khắp người như kiểm tra: “Chưa thấy!”.

– Ông nói gì đó? – Catherine hỏi.

– Ông ta hỏi anh lãnh một mũi dao nào vào người chưa.

– Vui dữ.

– Cô ấy không nghĩ câu đùa đó vui đâu, Gus.

– Tao đếch thèm biết con nhỏ đó nghĩ gì. Mày biết là người ta nói có thể nhận xét một người qua bạn bè người đó mà.

– Tôi không tin – Nick đáp.

– Sao lại không?

– Vì ông là bạn tôi mà Gus.

– Chắc mày nên tin lần lần là vừa. Vì ta sẽ chứng tỏ mày ngu tới cỡ nào.

– Vậy sao? Ông định làm cách nào?

– Bởi vì mày, thằng điên ạ, đã tình cơ khui ra một vụ án mạng ly kỳ lắm.

– Trời đất! – Nick tưởng như bị chích điện – Ai vậy Gus?

– Hoảng rồi sao, con? Bình tĩnh, không phải chuyện bây giờ đâu, mà chuyện xưa rồi. Nhưng tao nghĩ có liên quan. Thích không, Nick? Có liên quan. Nghe chưa?

– Thì cái vụ có liên quan đó ở đâu?

– Coloverdale, con ạ. Bây giờ thì chui liền vô xe, theo lộ 101 đi Cloverdal. Tao sẽ gặp mày ở chi cảnh sát tại đó trong hai tiếng đồng hồ nữa.

Gus cười khằng khặc rồi gác máy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.