Sau khi thống nhất một lần nữa về kế hoạch này Triệu Kỳ Nhiễm quay lại đơn vị làm việc như bình thường.
Vụ án mà tổ anh đang điều tra đương nhiên là vụ án của Lâm Di Hòa nên khi nghe nói có manh mối tuy anh có chút bất đắc dĩ trước kế hoạch của Tiêu An Nhược nhưng trong lòng anh vẫn có một chút mong chờ về chuyện này.
Là một người cảnh sát đưa dân thường vào làm con mồi là cấm kỵ nhưng không hiểu sao khi đối diện với yêu cầu của Tiêu An Nhược anh lại không thể nói chuyện dứt khoát như đối với cấp dưới được.
Với tính cách của Triệu Kỳ Nhiễm nếu kế hoạch đó là của một cấp dưới đưa ra anh sợ đã nhảy bổ vào cho người đó một trận nhớ đời. Ba cái kế hoạch tào lao, nhưng có lẽ trong anh cũng có chút gì đó muốn thử thách cậu thiếu niên này!
Ngày hôm sau trong cuộc họp như thường lệ anh phân công công tác điều tra cho từng người, nhưng không giống bình thường anh để lại ba cấp dưới anh coi trọng nhất cùng anh đi điều tra mối quan hệ của Lâm Di Nguyên, mọi người điều rất ngạc nhiên các mối quan hệ từ thân đến không thân của Lâm Di Nguyên điều đã tra rồi, sao sếp lại còn muốn đích thân đi tra nữa.
Thấy mọi người tỏ rõ sự thắc mắc, Triệu Kỳ Nhiễm gợi ý người anh muốn điều tra là Lâm Vọng – em trai của Lâm Di Nguyên, sau khi Lâm gia xảy ra chuyện Lâm Vọng lại là người được lợi nhất, hơn nữa khi hắn tiếp quản công ty lại có vẻ rất thành thục mọi chuyện trong khi chưa bao giờ tiếp xúc với loại công việc này, như có sự chuẩn bị trước.
Mọi người khi nghe xong cũng điều thể hiện sự “có lý” trên khuôn mặt, không phải chỉ vụ này, dường như đối với tất cả các vụ án ban đầu khi điều tra họ điều phải xem “Liệu ai sẽ được lợi sau vụ việc này?” để làm đường lối điều tra tiếp theo.
Kết thúc cuộc họp ai mới đi làm việc nấy, Triệu Kỳ Nhiễm cùng ba người khác trong tổ một đường chạy đến tỉnh B.
Lâm thị có cơ nghiệp tại tỉnh A, nhưng Lâm Vọng từ trước điều hoạt động tại tỉnh B nên Triệu Kỳ Nhiễm bảo họ đến tỉnh B cũng không ai nói gì.
Còn Triệu Kỳ Nhiễm cùng Tiêu An Nhược thống nhất kế hoạch, anh sẽ lại gần khu vực của căn biệt thự để có thể tiếp ứng nhanh nhất.
Sở dĩ anh không thể nào chạy thẳng đến biệt thự vì nó quá vô lý, anh không thể bảo cấp dưới chạy đến một căn biệt thự trong rừng để điều tra được, hơn thế nữa nếu xuất hiện nhiều người bọn cướp sẽ nghi ngờ trước sự xuất hiện của Tiêu An Nhược.
* * *
Nhìn bản thân mình từ trên xuống dưới Tiêu An Nhược không khỏi cảm thán:
“Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời cậu ăn diện như thế!”
Chiếc đồng hồ mấy vạn là quà sinh nhật của Tiêu phụ cậu chưa đeo một lần nào, vì đối với một sinh viên tại một ngôi trường có chút tiếng tăm như vậy là quá nổi. Đôi giày leo núi trên chân là vật “vạn người mê” cũng là quà tặng của Tiêu phụ, cậu không mang chỉ vì sợ dơ, cũng phải lấy ra.
Toàn thân không khỏi thoát ra mùi vị người lắm tiền, khiến cậu liên tục gật gù. Còn bác Phúc thì hết hồn cứ theo sau cậu lải nhải liên hồi “Cậu chủ đi hẹn hò sao? Cậu đi gặp bạn sao? Cậu còn trẻ không cần vội! Loại con gái chỉ thích những thứ này, ai ya không xài được đâu!”, liên tục liên tục như thế.
Không thể giải thích rõ mọi chuyện, Tiêu An Nhược đánh lạc hướng lão nhân gia rồi chuồn khỏi đó!
* * *
Tiêu An Nhược cùng Lục Minh đến tỉnh B, trên đường cả hai cùng Triệu Kỳ Nhiễm thống nhất kế hoạch một lần nữa. Khi tiến vào con đường dẫn đến biệt thự cùng lúc hai xe của Lục Minh cùng Triệu Nhiễm Kỳ lướt qua nhau, Tiêu An Nhược nhìn sang bắt gặp Triệu Kỳ Nhiễm làm cho anh coi tư thế sẵn sàng rồi vụt qua mất.
“Dừng ở đây một chút! Hai cậu đi mua chút gì ăn đi, cũng trễ rồi!” Hất cằm ra hiệu cho hai người phía sau, Triệu Kỳ Nhiễm dừng lại dưới bóng một cây xanh lớn.
“Ở phía trước có quán ăn mà, sao chúng ta không đến đó mà phải dừng ngoài đây chứ?” Một cấp dưới thấy lạ lên tiếng.
Triệu Kỳ Nhiễm sao lại không biết chuyện mình đang làm vô lý đến mức nào chứ. Nhưng Tiêu An Nhược đi vào chảo lửa, ai biết đâu được chậm trễ vài giây thôi chuyện gì sẽ xảy ra chứ!
Thật là chán nản! Triệu Kỳ Nhiễm bắt đầu có một chút hối hận đối với việc đã đồng ý kế sách của Tiêu An Nhược.
Với vị trí của Triệu Kỳ Nhiễm trong sở cảnh sát hay Triệu gia tại A thị thì có dư lý do để anh có thể xông vào một ngôi biệt thự nhỏ nhoi đó, nhưng anh vẫn có phần ủng hộ ý kiến Tiêu An Nhược đưa ra. Chắc lúc đó anh bị điên rồi!
“Không có nhiều thời gian nhâm nhi trà nước đâu, mua rồi đem lên xe ăn cho lẹ rồi còn đi điều tra.”
“Vậy để em đi được rồi!” Người nhỏ tuổi hơn lên tiếng, bước ra khỏi xe cậu còn không khỏi cảm thán “Sếp Triệu quả như trong truyền thuyết, là người nghiêm túc trong công việc đến mức một bữa cơm cũng không quan trọng”. Nếu cậu thiếu niên biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện có lẽ cậu sẽ tự vả vào mặt mình mất.
* * *
Quay lại phía Tiêu An Nhược, Lục Minh đưa cậu đến cách căn biệt thự khoảng 300m rồi dặn dò cậu đủ thứ mới rời đi. Nhìn theo hướng Lục Minh rời khỏi Tiêu An Nhược vuốt vuốt khuynh áo khẽ cười:
“Có thứ đồ chơi hay vậy mà giấu, đúng là không đáng tin.”
Nói đoạn cậu từ từ tiếp cận căn biệt thự, ai cũng không biết nhưng thật ra cậu cùng Lâm Di Hòa đang song hành cùng nhau đấy!
Đoạn đường 300m không phải dài cũng không phải ngắn, balo trên vai Tiêu An Nhược bị cậu nhét đủ thứ vào cho thật nặng. Tay thì cũng khéo cầm theo một nhánh cây, đối với một thiếu gia như cậu vậy thôi cũng đủ chật vật rồi!
Cách căn biệt thự chừng vài bước chân nữa thôi, Tiêu An Nhược nhìn đáng thương không kém. Mồ hôi nhễ nhại, trên người hề hề bẩn, đứng trước căn biệt thự Tiêu An Nhược hít một hơi thật sâu, bước vào trong.
Tác giả: Truyện sẽ được đăng cố định vào tối thứ Hai và thứ Năm. Nếu như có gì ngoài dự kiến mình sẽ thông báo vào chương trước đó!