Chuông cửa vang vài hồi thì có người ra mở cửa, Lâm Di Hòa vừa thấy người ra mở cửa là ai thì không tránh khỏi có chút run sợ. Không hỏi cũng biết đây có lẽ là một trong những tên đã gây ra chuyện đó!
Tiêu An Nhược ra hiệu cho Lâm Di Hòa bình tĩnh rồi quay sang đối diện người trước mặt, nhìn từ trên xuống thì chỉ có bốn chữ “Cao, to, đen, hôi” đã vậy còn sắm thêm một cái hình xăm to tổ chảng trên cánh tay.
Đúng chuẩn người xấu rồi!
“Cậu tìm ai?” Người đàn ông tránh gằn giọng hỏi.
“À, chuyện là như thế này. Tôi đang đi leo núi theo đoàn thì bị lạc, điện thoại lại hết pin, tôi đã đi quanh quẩn rất lâu vẫn không tìm được đường quay lại đó! Đại ca, có thể cho tôi mượn điện thoại gọi một cuộc không?”
Vừa nói Tiêu An Nhược cũng không khỏi cốgây chú ý, tay khẽ để lộ chiếc đồng hồ mạ vàng, tay còn lại cầm chiếc điện thoại đời mới ra phẩy phẩy.
Cậu còn thuận tiện mở ví tiền ra đưa cho họ coi giấy tờ tùy thân nhằm chứng minh mình không phải người khả nghi nhưng thực ra là muốn cho họ thấy số tiền trong ví của cậu.
Tiêu An Nhược thầm nghĩ “Đã thả mồi như thế mà vẫn không dính câu, thì mình lại thành ra giống người xấu hơn họ ấy chứ!”
Tiếng nói chuyện của hai người cũng đánh động những người còn lại trong nhà. Một tên trong đó nhìn thấy cậu trong đôi mắt ánh lên một chút nghi hoặc song lại quay người đi.
Trong lúc tên trước cửa còn mảy may suy nghĩ, Tiêu An Nhược ra hiệu cho Lâm Di Hòa đi vào căn nhà trước. Cùng lúc thì tên to con cũng lên tiếng đồng ý cho cậu mượn điện thoại.
* * *
Lục Minh cách căn biệt thự không xa đang chăm chú nghe cuộc đối thoại của hai người thông qua thiết bị ghi âm mini trên áo Tiêu An Nhược. Có lẽ mọi chuyện đang đi đúng theo kế hoạch.
Lục Minh bây giờ với dáng vẻ cà lơ cà phắc mà mọi người hay thấy là cách cả một trời một vực. Sự bình tĩnh hiếm thấy làm cho đường nét khuôn mặt hắn nổi bật thấy rõ, nhưng thật ra bên trong hắn đã sắp không kìm chế được nữa rồi.
Một khi cánh cửa của căn biệt thự khép lại thì sự nguy hiểm của Tiêu An Nhược lại tăng thêm một đoạn. Ngón tay Lục Minh đang để không rời mục kết nối liên lạc trên điện thoại, và Triệu Kỳ Nhiễm ở đầu kia của đoạn đường cũng như thế!
* * *
“Điện thoại ở bên kia! Cứ tự nhiên.” Tên to con chỉ hướng chiếc điện thoại bàn cho Tiêu An Nhược rồi tránh đi.
Tiêu An Nhược cũng theo kịch bản gọi điện đến một số điện thoại khác của Lục Minh nói về tình trạng của cậu, rồi ra vẻ như sẽ chờ người đến đón.
Trong phòng khách ba người đàn ông đang ngồi trên sofa, nhìn thấy Tiêu An Nhược đi ra cũng khách sáo chào hỏi.
“Người của đoàn cậu có biết đường đến đây không? Chúng tôi có xe có thể cho cậu đi nhờ” Tên mang ánh mắt nghi hoặc khi nãy lên tiếng trước.
“Không cần đâu, tôi đã chỉ đường cho họ đến đây rồi. Có thể cho tôi ở đây đợi một chút không?” Tiêu An Nhược cố gắng trò chuyện một cách tự nhiên nhất, chỉ cần Lâm Di Hòa xác định có vấn đề cậu sẽ lấy cớ chuồn khỏi đây ngay.
“Vậy sao?”
“Tôi có chút hậu ta mọi người, cũng nhờ mọi người mà mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.” Tiêu An Nhược lấy trong ví ra vài tờ đỏ chót đưa trước mặt ba người. Trong lòng lặng lẽ hối thúc “Tôi có nhiều tiền lắm, bắt cóc tôi đi!”
“Cậu khách sáo quá! Chúng tôi sắp lấy được rất nhiều tiền cậu đâu cần lấy ra vài tờ lẻ như thế!” Tên còn lại từ lúc nãy vẫn luôn im lặng đột nhiên nói ra những lời khó hiểu.
Đến khi cậu mơ màng nhận ra không ổn thì đã không kịp nữa rồi. Một tên khác từ phía sau khóa hai tay cậu lại, tên ánh mắt nghi hoặc từ từ tiếp cận cậu.
“Cậu có biết nhị thiếu gia của Tiêu gia, Tiêu An Nhược không?”
“Sao, sao các người?” Tiêu An Nhược hai tay đang bị trói lại, hoảng loạn không biết phải làm sao đối phó với sự việc trước mắt. Bị lộ rồi?
“Nhị thiếu gia, cậu nổi tiếng hơn cậu nghĩ đấy!”
Tiêu An Nhược còn chưa rõ ràng được mọi chuyện thì mơ màng bất tỉnh, thì ra tên từ nãy giờ đứng phía sau đã tiêm thuốc mê vào cậu.
Lục Minh ở đầu kia sau khi nghe được mọi chuyện cấp tốc liên lạc với Triệu Kỳ Nhiễm. Sau hắn lại không nghĩ đến trường hợp bọn bắt cóc có lẽ sẽ nhận ra Tiêu An Nhược chứ!
Tiêu gia ở tỉnh A đúng là một danh gia vọng tộc nhưng Lục Minh không ngờ ở tại tỉnh B xa xôi này vẫn có người nhận ra cậu.
Qua loa lại tình hình với Triệu Kỳ Nhiễm, Lục Minh nhanh chóng phóng xe đến hội ngộ với anh.
Triệu Kỳ Nhiễm ở đầu kia sau khi nghe được sự việc thì lập tức ra lệnh cho cấp dưới tức tốc chạy đến căn biệt thự. Một vị cảnh sát trong xe thấy thế nhắc nhở:
“Sếp Triệu, đây là tỉnh B, chúng ta muốn xử lý vụ án phải thông qua cảnh sát ở tỉnh B trước.”
“Không kịp đợi người của họ đến đâu, cậu cứ gọi nói với cục trưởng một tiếng, khi về tôi sẽ viết báo cáo!” Triệu Kỳ Nhiễm giờ đây làm gì còn tâm tư mà báo với chả cáo với ai nữa chứ, tình huống mà anh không muốn nhất dường như đang xảy ra nếu chuyện đó.. không muốn nghĩ nữa.
Còn đối với ba cấp dưới đang ở trên xe thì điều có cùng một suy nghĩ.
“Bọn họ đang đi điều tra mối quan hệ của nghi phạm nhưng bây giờ lại chuyển thành sắp tham gia một vụ giải cứu người bị bắt cóc sao? Nhưng người báo án sao không gọi lên 110 lại gọi vào điện thoại trực tiếp của Sếp chứ?”
“Thôi đi, cứu người quan trọng!”
* * *
Tiêu An Nhược mơ màng tỉnh dậy, xung quanh tối đen như mực chỉ có ánh sát len lỏi qua thanh sắt cửa sổ, cho cậu biết vẫn còn đang là ban ngày.
Tiêu An Nhược nhìn dáo dác xung quanh phát hiện đây là một căn phòng ngủ, sắp xếp như vầy, là phòng của nữ sao? Một thân ảnh trong góc đưa vào tầm nhìn của cậu.
Một người phụ nữ!
Tác giả: Tiếp theo các bạn có đoán được chuyện gì sẽ xảy ra không? Hai nam chính sắp có một màn–