Phượng Hư vẫn nghiêm mặt, lạnh lùng nói:
– Tại sao bọn họ lại đến đây? Ngươi nên biết, nơi đây chính là cấm địa của Bổn tộc, ngươi và Phượng Nữ đã trở về còn mang đến mấy kẻ ngoại nhân này, chẳng lẽ, đây là cống hiến của các ngươi với Bổn tộc sao?.
Lời này của lão mặc dù ra vẻ mắng Ngọc Như Yên, nhưng không thể nghi ngờ đã thừa nhận Ngọc Như Yên là thành viên của Phượng tộc. Ngọc Như Yên nhìn Phượng Hư, trong lòng không khỏi buồn cười. Từ khuôn mặt của Phượng Không thì thấy tình hình của Phượng tộc hiện nay chẳng khả quan gì. Nhưng Phượng Hư Trưởng lão vẫn theo quy củ của tộc làm khó mình. Vị Phượng Hư Trưởng lão này quả thật là một vị trưởng giả khả kính, nhưng đôi khi lại quá cứng nhắc. Ngọc Như Yên biết, vấn đề đầu tiên đã được giải quyết. Nhưng vấn đề thứ hai mà bọn họ phải đối mặt lại không dễ dàng như việc thứ nhất. Dù sao, nàng từ nhỏ lớn lên dưới sự trông nom của Phượng Hư và Phượng Không, Phượng Nữ cũng như vậy. Tình cảm của các nàng khi trở lại Phượng tộc tự nhiên có tác dụng mấu chốt. Nhưng vấn đề thứ hai này lại quan hệ đến sự tồn vong của Phượng tộc. Do dự một lát, Ngọc Như Yên quyết định phải công bố vấn đề này ra. Nàng biết, càng kéo dài, thì càng bất lợi. Muốn vượt qua cửa ải thứ hai này, mọi người phải cùng cố gắng mới được. Nàng ngẩng đầu nhìn hai vị Trưởng lão nói:
– Lần này ta trở về, chẳng những mang Phượng Nữ trở về, còn mang theo người con gái thứ hai của ta, đây là Thần Thần.
Vừa nói, nàng vừa vẫy tay gọi Lam Thần. Lam Thần đi đến bên cạnh mẹ, nhìn thấy đám Tộc nhân trước mặt, trong lòng nàng không thể bình tĩnh được. Phượng Hư và Phượng Không nhìn Lam Thần, khuôn mặt của nàng đẹp không kém gì Phượng Nữ, hơn nữa có phần giống Ngọc Như Yên hơn Phượng Nữ một ít. Chỉ là, khí tức lạnh như băng trên người nàng khiến hai vị Trưởng lão có cảm giác không ổn.
Phượng Không nói:
– Đây là con gái của ngươi, vậy nó cũng có huyết thống Phượng tộc chúng ta, Ngươi trở về mang theo nó và đám người ngoài này để làm gì?
Ngọc Như Yên thở dài một tiếng, gật gật đầu với Lam Thần. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, một vầng sáng màu Lam từ người Lam Thần bay lên, vầng sáng phát tán ra ngoài, khí tức lạnh như băng khiến cho đám người Phượng tộc có thuộc tính Hỏa đều nhíu mày lại. Sau đó, một tiếng Phượng minh rất to từ trong miệng Lam Thần phát ra, đôi cánh chim màu Lam rất lớn xuất hiện sau lưng nàng, Lam Thần tuyệt đẹp, khẽ vỗ đôi cánh, người lặng lẽ trôi trong không khí. Phượng Hư và Phượng Không cùng giật mình mở to mắt ra nhìn. Hai người nhìn nhau, giọng nói hơi run rẩy đồng thanh thốt lên:
– Băng Phượng!
Hai tiếng đó đại biểu cái gì có lẽ đám tiểu bối của Phượng tộc không rõ ràng lắm. Nhưng là hai vị Trưởng lão còn lại của Phượng tộc, bọn họ sao lại không rõ cơ chứ? Hai người thật vất vả mới dấy lên được hi vọng thì lập tức lại bị nhấn chìm vào tuyệt vọng, ánh mắt nhìn về phía Ngọc Như Yên đã thay đổi.
Ngọc Như Yên thở dài một tiếng nói:
– Hai vị Trưởng lão hiểu rõ rồi chứ. Ta mang Thần Thần trở về, chính là muốn nói cho các ngươi điều này, để các ngươi sớm có chuẩn bị. Còn ba người này, ta cũng không thể không mang về đây. Vì với thực lực của bọn họ, rất có thể giúp được chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này. Hy vọng hai vị Trưởng lão có thể vứt bỏ thành kiến, để bọn họ tham gia vào Phượng Hoàng Niết Bàn Đại Điển.
Ánh mắt Phượng Hư trở nên rất lạnh lùng. Phượng Không vừa định nói gì đó đã bị hắn giơ tay ngăn lại:
– Phượng tộc sở chúc, vây.
Sau giọng nói già nua trầm thấp của hắn, hơn mười tên cao thủ Phượng tộc lập tức chiếm cứ các vị trí có lợi nhất. Cửu Ly Đấu khí phóng dàn dụa ra ngoài. Kể cả Phượng Ưng ở bên trong, tất cả đều rút ra trường kiếm, tại Phượng tộc lời nói của Trưởng lão chính là mệnh lệnh.
Phượng Hư nhìn Ngọc Như Yên, lạnh lùng nói:
– Từng là Hy Vọng Chi Phượng của Bổn tộc, Băng Phượng có ý nghĩa gì ta nghĩ ngươi quá rõ ràng. Băng Phượng hiện, Phượng Hoàng thăng, đó chính là đại biểu cho việc Phượng tộc đang đứng bên bờ hủy diệt. Hễ khi nào Băng Phượng xuất hiện, phải hủy diệt ngay lập tức. Trong lịch sử tộc ta, từng có ba lần xuất hiện Băng Phượng, vì sự sống còn của Phượng tộc, tất cả đều dựa theo Tộc Quy xử tử. Phượng Yên, nếu ngươi còn coi mình là người trong Tộc, nên biết phải làm thế nào?
Ngọc Như Yên biến sắc, nói:
– Trưởng lão, ngài có thể buông tha Phượng Nữ, chẳng lẽ không thể buông tha cho người con gái khác của ta sao?
Phượng Hư nhìn Ngọc Như Yên thở dài một tiếng:
– Yên Nhi, đã nhiều năm qua rồi ta lại một lần nữa gọi ngươi như vậy. Ngươi lúc này đã khác hẳn ngày xưa. Sự xuất hiện của Băng Phượng, uy hiếp đến tính mạng mấy ngàn Tộc nhân chúng ta. Vì Phượng tộc, ta không thể không làm như thế được. Dù là vì việc đó mà các ngươi không giúp chúng ta vượt cửa ải khó này, ta vẫn phải lựa chọn.
Niệm Băng đến bên cạnh Ngọc Như Yên và Lam Thần đang hiện thân trong đôi cánh của Băng Phượng nói:
– Phượng Hư Trưởng lão, chẳng lẽ Băng Phượng xuất hiện nhất định là chuyện xấu sao? Có lẽ sự xuất hiện của Băng Phượng là một cơ duyên của Phượng tộc.
Phượng Hư hừ lạnh một tiếng, đáp:
– Có lẽ? Chẳng lẽ ta phải dùng toàn bộ tính mạng Phượng tộc ra đánh cuộc với hai chữ có lẽ của ngươi sao?
Niệm Băng lạnh nhạt châm chọc, ánh mắt nhìn thẳng Phượng Hư:
– Trưởng lão, ngài nghĩ rằng chỉ bằng hơn mười người các ngươi có thể giết Lam Thần trước mặt chúng ta sao?
Phượng Hư lạnh lùng đáp trả Niệm Băng:
– Ngươi đã quá coi thường Phượng tộc chúng ta. Chỉ cần ta gọi một tiếng, trong khoảnh khắc, Phượng tộc chúng ta sẽ có một ngàn người tạo thành Phượng Hoàng Triển dực đại trận, cho dù thực lực các ngươi có mạnh hơn nữa, thì chấp cánh cũng khó bay. Vì sự sống còn của Tộc ta, ta thà rằng để cho Hỏa Mộc lâm chịu một lần kiếp nạn.
– Gia Gia, không thể. Có lẽ bọn hắn nói đúng.
Phượng Ưng đột nhiên bay đến bên cạnh nói nhỏ vài câu gì đó vào tai Phượng Hư. Mặc dù giọng nói của hắn Niệm Băng có thể thông qua Thiên Nhãn Huyệt đối với Năng lượng ba động mà nghe được, nhưng hắn lại dùng ngôn ngữ đặc biệt của Phượng tộc.
Nghe Phượng Ưng nói, vẻ mặt Phượng Hư hơi biến đổi, quả quyết nói:
– Không được, ta không thể mạo hiểm. Yên nhi, rốt cuộc ngươi quyết định thế nào?
Ánh mắt Ngọc Như Yên trở nên lạnh dần:
– Phượng Hư Trưởng lão, ta chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với ngài. Thần Thần là con gái của ta, là một người mẹ, ta sao có thể để con gái mình chết được chứ? Trưởng lão, Phượng tộc chúng ta sở dĩ suy bại như hiện nay, chính là chúng ta tiếp xúc với bên ngoài quá ít, nên mới có kết quả như ngày hôm nay. Phượng Hoàng Triển dực đại trận đúng là trận pháp mạnh nhất của Phượng tộc chúng ta, tập hợp lực lượng của ngàn người có thể so sánh với Thần Hàng thuật, nhưng đối với chúng ta mà nói lại vô dụng. Trước khi Phượng Hoàng Niết Bàn Đại Điển diễn ra, chẳng lẽ ngài muốn Tộc chúng ta lâm vào cảnh huynh đệ tương tàn sao?
Niệm Băng nói:
– Mẹ, người không nên nói vậy. Việc này cũng không nên trách Phượng Hư Trưởng lão. Bọn họ có chỗ khó xử của mình. Có lẽ, đổi lại là người khác cũng không thể vì một khả năng mà mạo hiểm toàn bộ Tộc nhân của mình. Phượng Hư Trưởng lão, ta có một đề nghị.
Phượng Hư trầm giọng hỏi:
– Đề nghị gì?
Niệm Băng nói:
– Người rất tin tưởng vào Phượng Hoàng Triển dực đại trận của Phượng Tộc. Ta đây muốn thử một chút, nếu ta có thể từ trong Đại trận xông ra, sẽ chứng minh các ngươi không có lực lượng để ngăn chúng ta rời đi, vậy Thần Thần cũng sẽ không bị các ngươi giết. Đến thời điểm kia, ngài đã không có lý do gì không mạo hiểm một lần. Lần này chúng ta đi vào Phượng tộc, là muốn giúp Phượng tộc vượt qua cửa ải khó khăn này. Nếu ta thành công xông ra ngoài Đại trận, vậy mời ngài để cho Tộc nhân của Phượng tộc tạm thời rời khỏi Hỏa Sâm lâm. Sau đó chúng ta sẽ cùng với mấy vị Trưởng lão đối mặt với Phượng Hoàng Niết Bàn Đại Điển. Như vậy, mặc dù chúng ta thất bại, cũng chỉ là đổi một nơi sống khác mà thôi.
Phượng Hư nhìn Niệm Băng, khinh thường đáp:
– Ngươi ư? Chỉ một mình ngươi muốn xông ra khỏi Phượng Hoàng Triển dực đại trận tộc ta? Đề nghị của ngươi ta có thể đáp ứng, nhưng nếu ngươi thua thì sao?
Niệm Băng còn chưa mở miệng, thì giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Lam Thần đã vang lên:
– Nếu huynh ấy thua, ta sẽ tự tận.
– Thần Thần.
Ngọc Như Yên vội vàng la lên. Người khác không biết sự lợi hại của Phượng Hoàng Triển dực đại trận, chẳng lẽ bà không biết sao?
Lam Thần mỉm cười nói:
– Mẹ, người không biết đây là biện pháp tốt nhất sao? Con không muốn người khó xử. Con biết, người bây giờ không thể nào quên được Phượng tộc. Cả Niệm Băng cũng muốn cùng con mạo hiểm với tương lai Phượng tộc, con sao lại sợ chứ? Con rất tin vào Niệm Băng, huynh ấy nhất định có thể từ trong trận xông ra.
– Huynh đệ, để ta cùng ngươi cùng tiến vào cái trận này đi.
Tích Lỗ đột nhiên cất tiếng.
Niệm Băng lắc lắc đầu nói:
– Không, ta muốn tự mình xông qua Phượng Hoàng Triển dực đại trận này.
Hắn đương nhiên biết trong đó có nguy hiểm, nhưng hắn cũng không thể để Tích Lỗ tham dự. Vũ kỹ của Tích Lỗ rất bá đạo. Lần này hắn chẳng những muốn xông ra được trận, mà còn không được xúc phạm đến một Tộc nhân nào của Phượng tộc. Nếu không, cho dù thành công, cũng có thể gây thù chuốc oán với Phượng tộc. Cho nên, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình.
Từ chối Tích Lỗ, Niệm Băng tiến lên vài bước, đứng trước mặt Phượng Hư Trưởng lão:
– Trưởng lão, Phượng Hoàng Triển dực đại trận này ta chỉ cần xông được ra ngoài, có phải là thành công không?”
Phượng Hư kiêu hãnh nói:
– Đương nhiên, nếu ngươi thật sự có thể xông ra từ Đại trận, thì sẽ chứng minh ngươi có năng lực phá trận. Ta phải cảnh báo ngươi trước, một khi Đại trận bày ra, thì người trong trận mà không thể xông ra, chỉ còn một kết cục, đó là cái chết.
Niệm Băng gật gật đầu nói:
– Tốt, ta hiểu. Ngài bắt đầu sai người bố trận đi.
Phượng Hư lấy một cây sáo dài màu đỏ trong lòng ra, đặt lên miệng thổi nhẹ. Tiếng sáo bén nhọn không ngừng phiêu đãng trong không trung, sinh ra biến hóa khác nhau. Phượng Không ở bên cạnh nhìn Phượng Ưng, nói:
– Đại trận do ngươi chủ trì.
Phượng Ưng đáp ứng một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Niệm Băng, nói:
– Có lẽ, đây có lẽ một sự đánh giá khác giữa ta và ngươi. Mặc dù đây là không công bằng, nhưng ta muốn xem ngươi rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Niệm Băng mỉm cười đáp:
– Ngươi sẽ được thấy.
Nói xong, hắn đi về phía sau vài bước, khoanh chân ngồi xuống đất, cảm nhận Tiên thiên khí nồng đậm trong không khí, bắt đầu điều tức.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm mờ ảo truyền vào trong tai Niệm Băng:
– Giữ nguyên tư thế bất động của con. Hãy nghe ta nói, Phượng Hoàng Triển dực đại trận là trận pháp mạnh nhất của Phượng tộc chúng ta, cũng là trận thế hợp kích mạnh nhất. Uy lực của nó, thậm chí chỉ sợ là Hỏa Diễm Ma Long Kỵ sĩ đoàn được xưng mạnh nhất Đại Lục cũng không thể ngăn cản. Đặc điểm lớn nhất của Đại trận này, chính là liên hợp Cửu Ly Đấu khí đặc thù của Phượng tộc Chúng ta lại. Đấu khí của một ngàn người ngưng tụ phát huy được hiệu quả hơn hẳn Hỏa hệ Ma pháp bình thường. Mạnh đến thế nào, ta cũng không thấy qua. Nhưng có thể tưởng tượng được, Đại trận một triển khai, uy lực tuyệt đối không kém hơn Thần Hàng Thuật. Uy lực của Đại Trận là tổng hợp thực lực của ngàn người trong trận. Bây giờ hai vị Trưởng lão không tham gia, đã là để cho chúng ta vài phần ân tình. Con muốn phá trận này, thì cũng phải để lại vài phần nhân tình. Hy vọng con có thể hiểu ý của mẹ, mẹ không cầu con điều gì, con nhất định phải còn sống từ trong trận lao ra, vì bản thân con và vì Thần Thần.
Giọng nói Ngọc Như Yên hơi trầm trọng, bà hy vọng Niệm Băng có thể thành công phá trận, lại vừa hy vọng Tộc nhân của mình không bị tổn thương gì. Nhưng phương pháp phá trận, chính là từ trong vòng vây lao ra, làm thế nào làm được điều này chứ?
Niệm Băng khoanh chân ngồi tại chỗ không di chuyển. Tây Kinh Huyệt trung kỳ khiến cho Tiên Thiên Khí xung quanh không ngừng dung hợp với thân thể hắn. Mỗi một tia ba động Ma pháp nguyên tố, đều xuất hiện trong cảm giác của Niệm Băng, “Đại trận cấp bậc Thần Hàng Thuật sao? Tốt lắm, để ta xem xem sao.”
Đám mây màu đỏ, một đám mây màu đỏ xuất hiện trên bầu trời Hỏa Mộc Lâm, nếu có thể nhìn thấy rõ ràng, sẽ phát hiện, đám mây màu đỏ đó do những người toàn thân tản ra Đấu khí màu đỏ tạo thành. Tổng cộng bốn mươi hàng, một hàng hai mươi lăm người. Người ở phía trước tiên triển khai Vương tộc Chi vũ của Phượng tộc, mà ở bên dưới hắn, người này nắm hai chân người trước mặt, khiến cho thân thể trôi nổi trong không trung. Thoạt nhìn, lấy sức một người dẫn theo trọng lượng của 24 người khác là điều khó có thể tin được. Nhưng những cao thủ Phượng tộc trường kỳ tu luyện Cửu Ly Đấu khí, thực lực của bản thân đều rất mạnh. Dưới tác dụng của Đấu khí, bọn họ hoàn toàn có thể khiến cho thân thể mình trở nên nhẹ như chim yến. Mặc dù vì không có cánh chim mà không thể bay lượn, nhưng bọn hắn có thể giảm bớt trọng lượng của mình đến mức cao nhất. Vì vậy, lực của bốn mươi tên Tộc nhân của Phượng tộc có được Vương tộc Chi vũ thừa nhận thực ra cũng không lớn.
Nhìn thấy đám mây Đấu khí màu đỏ đầy trời, vẻ mặt Ngọc Như Yên hơi thay đổi. Nàng không ngờ được rằng, mình rời đi mấy năm nay, Phượng tộc lại xuất hiện được nhiều cao thủ có Vương tộc Chi vũ đến như vậy. Mặc dù có được Vương tộc Chi vũ không có nghĩa là có thực lực cấp bậc Vũ Thánh, nhưng mà như vậy đã đủ để chứng minh, Phượng Hoàng Triển dực đại trận trước mặt chính là trận pháp mạnh nhất là Phượng tộc có thể bày ra. Niệm Băng đứng lên, tiện tay phủi phủi bụi trên người, vẻ mặt rất thoải mái, dường như không hề bị áp lực bởi một ngàn tên tinh nhuệ của Phượng tộc trên không trung ảnh hưởng.
Phượng Hư nhìn Niệm Băng, nói:
– Ngươi bây giờ hối hận vẫn còn chưa muộn. Mấy năm nay, chúng ta đã dày công nghiên cứu Phượng Hoàng Cửu biến. Chúng ta phát hiện, hai biến trước tiên có thể dùng công pháp đặc biệt để xúc động, ở trong thời gian ngắn có thể khiến cho Tộc nhân Phượng tộc có huyết mạch Vương tộc đạt đến Nhị Biến. Mặc dù thực lực của bọn họ kém xa Phượng Nữ, nhưng hợp lực của ngàn người, ngươi thấy ngươi còn có cơ hội sao?
Niệm Băng mỉm cười hỏi ngược:
– Không thử sao có thể biết được chứ? Thần Thần tin vào ta như vậy, ta sao có thể lùi bước được?
Phượng Hư nhìn người trẻ tuổi trước mặt này. Lão không biết tên trẻ tuổi này lấy tự tin từ đâu. Vừa rồi mặc dù Phượng Ưng đã nói cho lão biết hắn thua trong tay Niệm Băng. Nhưng một tên Phượng Ưng sao có thể so sánh với Phượng Hoàng Triển dực đại trận do ngàn tinh nhuệ Phượng tộc nhân tạo thành chứ? Ngay từ đầu, Phượng Hư đã không định để Niệm Băng thật sự xông trận, hắn bày ra Phượng Hoàng Triển dực đại trận này, chẳng những muốn uy hiếp Niệm Băng, mà quan trọng hơn chính là nói cho Ngọc Như Yên biết, Phượng tộc quả thật có thực lực lưu bọn họ lại.
– Tốt, ta sẽ để bọn họ bắt đầu.
Ánh mắt Phượng Hư trở nên lạnh như băng, sống chết của người ngoài đối với lão mà nói thế nào mà chẳng được.
Ngọc Như Yên, Tích Lỗ, Phượng Nữ, Lam Thần và Long Linh đều đi đến bên cạnh Niệm Băng. Năm người, mười ánh mắt đều tập trung trên người hắn. Niệm Băng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt kiên định nhìn bọn họ. Nhìn một vòng xung quanh, hắn nói với Phượng Hư:
– Trưởng lão, ta nghĩ ngài không cần để bọn họ xuống đây. Đã là Phượng Hoàng Triển dực đại trận, vậy thi triển ở trên không trung đi, như vậy sẽ không phá hủy khu rừng rậm nguyên thủy xinh đẹp này.
Phượng Hư hơi kinh ngạc nhìn Niệm Băng. Lời nói của Niệm Băng khiến cho hắn có vài phần hảo cảm. Hắn gật gật đầu, thổi một tiếng sáo dài, một ngàn tên Phượng tộc chuẩn bị hạ xuống một lần nữa khôi phục hình dạng lúc trước. Khi Phượng Hư và Phượng Không nghĩ Niệm Băng sẽ sử dụng Ma pháp bay lên không trung, thì trong miệng Niệm Băng phát ra một tiếng ngâm dài. Tiếng ngâm xướng rõ ràng lao thẳng lên trời cao. Hai chân hắn chạm xuống đất, đột nhiên nhảy lên. Phượng Hư và Phượng Không tu luyện Vũ kỹ nhiều năm đều có thể rõ ràng cảm nhận được, đây không phải là Ma pháp gì, mà là lực lượng của bản thân. Nhưng mà, Niệm Băng lại nhảy lên cao như vậy, nhìn thấy cả người Niệm Băng vọt lên đến mười trượng mà vẫn còn hướng phía trước bay lên. Hai người đều chung một suy nghĩ, người này chẳng lẽ chỉ là Ma Pháp sư, mà còn là một Võ sĩ?
Niệm Băng dùng hành động trả lời cho bọn họ, lúc người hắn sắp bay đến cuối, thì quang điểm màu xám lại ngưng kết dưới chân hắn, một tiếng Long Ngâm kết hợp với tiếng ngâm của Niệm Băng, phóng lên cao, khí thế trong nháy mắt tăng mạnh, không hề thua kém Phượng Hoàng Triển dực đại trận đang bắt đầu biến hình.
Phượng Hư và Phượng Không trợn mắt há mồm, Cự Long Áo Tư Tạp màu xám dài bảy trượng chợt xuất hiện dưới thân Niệm Băng, người Niệm Băng lúc này liền hạ xuống, đã vững vàng ngồi trên lưng Áo Tư Tạp. Tiếng ngâm thanh của một người, một Rồng cùng lúc ngừng lại, Long Dực rất lớn của Áo Tư Tạp chợt mở rộng, mang theo Niệm Băng bay lên cao, mục tiêu chính là Phượng Hoàng Triển dực đại trận.
Phượng Hư biến sắc nói:
– Rồng? Hắn có thể sai khiển một con Rồng?
Phượng Nữ lắc đầu nói:
– Không, đó là bằng hữu của huynh ấy, cũng là đồng bọn của huynh ấy, hoặc cũng có thể nói đó là một bộ phận thân thể của huynh ấy.
Bất luận là tình huống gì, bất luận mọi người Phượng tộc trong không trung kinh ngạc thế nào, Phượng Hoàng Triển dực đại trận bạo phát khi Niệm Băng đến được vị trí trung tâm của bốn mươi hàng. Đấu khí màu đỏ ngập trời khiến cho cả không trung biến thành một mảnh hải dương màu đỏ. Giống như đám Hỏa Vân trong nháy mắt cắn nuốt thân thể Niệm Băng. Đấu khí mà ngàn tên Chiến sĩ Phượng tộc hợp lực phát ra cường đại đến mức nào, chỉ có người trực tiếp đối mặt mới có thể cảm nhận được. Đám người Ngọc Như Yên ở dưới mặt đất cũng có thể rõ ràng phát hiện sóng nhiệt không ngừng từ không trung truyền đến. Tiếng Phượng Minh vang lên trong không trung, Long Ma Pháp sư và Phượng Hoàng Triển dực đại trận bắt đầu chiến đấu.
Âm thanh của ngàn người cùng phát ra rất chỉnh tề. Với ngọn lửa màu vàng làm đầu Phượng, lấy ngọn lửa màu đỏ làm thân thể, Phượng Hoàng Triển dực đại trận bắt đầu vận chuyển. Cửu Ly Đấu khí khổng lồ hóa thành chín con Hỏa Phượng Hoàng rất lớn trên không trung. Trong đám mây màu đỏ, chúng gần như cùng lúc phóng về phía Niệm Băng. Lúc này Niệm Băng đang ngồi ổn định trên lưng Áo Tư Tạp. Bảy thanh Ma pháp đao Siêu Thần khí đồng thời xuất hiện. Phượng Hư và Phượng Không đều không hề chú ý đến, lúc trước khi bọn người Ngọc Như Yên vây lấy Niệm Băng, thì Tích Lỗ cũng bị vây vào giữa, thân hình hắn biến hóa rất lớn, bởi vì hắn đã trả Trường Sinh đao lại cho Niệm Băng.
Áp lực rất lớn như muốn nghiền nát Niệm Băng và Áo Tư Tạp. Không khí nóng rực giống như quanh mình là một lò lửa. Ma pháp nguyên tố khác ở xung quanh bị chín con Hỏa Phượng Hoàng bành trướng mà trở nên yếu ớt. Chỉ có Hỏa nguyên tố đang bộc phát trong không trung. Lực lượng của ngàn người, đúng là rất mạnh. Lực công kích chín con Hỏa Phượng Hoàng bộc phát ra, có lẽ cho dù là Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự cũng rất khó đối phó. Nhưng, Niệm Băng mặc dù không phải là Băng Tuyết Nữ Thần Tế tự, hắn cũng không chắc chắn thắng được đối phương. Nhưng hắn lại là một gã Băng Hỏa đồng nguyên Ma Pháp sư, một gã Long Ma Pháp sư, hắn có biện pháp của mình.
Khiếu huyệt thứ tư mở ra, khiến cho Niệm Băng đã có sự cảm thụ hoàn toàn mới khi sử dụng Khiếu huyệt. Mặc dù chỉ có một ngày để thích ứng với sự xuất hiện của Tây Kinh Huyệt, nhưng so sánh với mấy hôm trước, thì hắn đã hoàn toàn khác. Tài sản quý giá nhất của hắn không phải là bảy thanh Thần Đao phiêu phù xung quanh người, cũng không phải là Ma pháp lực khổng lồ trong cơ thể, mà là Tinh thần lực đang không ngừng phát huy được toàn bộ lực lượng. Nếu là một người khác đang bị vây vào giữa, mà hắn lại không phải một gã Ma Pháp sư Hỏa hệ thì có lẽ ngay cả một thành thực lực cũng không phát huy được. Nhưng Niệm Băng thì khác, thông qua Tinh thần lực khổng lồ trong Thiên Nhãn Huyệt, thông qua Tây Kinh Huyệt đã mở ra. Một khắc trước khi hắn nhảy vào không trung, đã câu thông với Tiên Thiên Khí trong thiên địa. Cho dù Phượng Hoàng Triển dực đại trận có cường đại hơn nữa, hắn cũng có thể tạo ra khe hở, có đủ Tinh thần lực để lao ra. Cho nên, một khắc trước khi Niệm Băng tiến vào đại trận này, cũng đủ để quyết định kết cục cuối cùng.
Chín con Hỏa Phượng Hoàng thật lớn, Hỏa Phượng Hoàng hoàn toàn do Đấu khí ngưng kết lại đã phong kín hoàn toàn những đường mà Niệm Băng có thể chạy. Vào giờ phút này, bảy thanh thần đao xung quanh thân thể Niệm Băng đang phát sáng. Bảy bóng người như không có trọng lượng đang lơ lửng trong không trung, lơ lửng quanh người Niệm Băng. Đao trong tay bọn họ, phát ra ánh sáng rực rỡ. Nhất thời, hào quang chói mắt lao ra khỏi đám Hỏa Vân thẳng đến bầu trời. Uy lực của siêu thần khí giờ phút này đã thể hiện ra. Niệm Băng đặt một tay lên bụng mình, tay kia chỉ lên trời, một đạo Kim quang hiện lên trên Mi Tâm, thất thải quang mang phát ra, dung hợp với những ánh đao xung quanh. Trong nháy mắt hình thành bảy Long quyển thật lớn. Long quyển do ánh sáng hình thành trong nháy mắt mở rộng, trong nháy mắt đã hoàn toàn cắn nuốt chín con Hỏa Phượng Hoàng thật lớn kia. Nguồn truyện: Truyện FULL
Giờ phút này, bầu trời Hỏa Sâm lâm như đang bị cầu vồng che kín. Chỉ có điều, đó không phải là cầu vồng bảy màu, mà là bảy loại màu sắc là Lam, Hồng, Hoàng, Thanh, Ngân, Bạch, Hắc đại biểu cho Băng, Hỏa, Thổ, Phong, không gian, Quang Minh, Hắc Ám. Dưới tác dụng của màn hào quang mãnh liệt, chín con Hỏa Phượng Hoàng do Phượng Hoàng Triển dực đại trận ngưng kết thành đột nhiên thay đổi, thể tích trong nháy mắt đã nhỏ đi một nửa. Tốc độ cũng chậm đi một phần ba.
Nhìn thấy bầu trời màu Lam một lần nữa xuất hiện trước mặt, nhìn thấy đám Hỏa vân tan ra như băng tuyết, Niệm Băng cười cười. Bảy Khôi lỗi đồng thời giơ bảy thanh Thần đao trong tay lên. Một tiếng gào to phát ra từ miệng Niệm Băng, xung quanh người Áo Tư Tạp tản mát ra một vòng hào quang màu xám ánh kim. Hào quang trực tiếp đưa vào thân thể bảy Khôi lỗi. Sau một khắc bảy đạo hào quang phóng lên, đại biểu cho bảy loại Ma pháp nguyên tố ngưng kết thành quang điểm trên đỉnh đầu Niệm Băng. Quang điểm rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như không thể phát hiện, nhưng lại có vẻ rất lớn, lớn đến mức có thể che phủ cả trời đất.
Niệm Băng lúc này đang đứng trên lưng Áo Tư Tạp, nhìn giống như vị Chân Thần giá lâm nhân gian, dùng tay của mình chỉ vào trên màn quang điểm bảy màu, trái tim hắn lúc này đột nhiên như đang thiêu đốt, nụ cười trên mặt ngay cả đám Ngọc Như Yên ở dưới mặt đất đều có thể nhìn thấy. Dường như trước mặt hắn không phải là một Đại Trận lúc nào cũng có thể lấy mạng hắn, mà là một trò chơi.
Ngón trỏ Niệm Băng hơi động, nhẹ nhàng chạm vào quang điểm trên đỉnh đầu, ngay sau đó, bảy đạo hào quang màu sắc rực rỡ một lần nữa chiếu vào người bảy Khôi Lỗi. Mọi người có thể nhìn thấy, trên bầu trời rơi xuống bảy đạo quang hoa. Quang hoa trực tiếp dừng ở trên người bảy Khôi Lỗi, bảy Niệm Băng khí chất hoàn toàn khác nhau trong nháy mắt trở nên hư ảo. Ngay sau đó, Đao trong tay chúng đồng thời biến mất, đồng thời dung nhập vào trong cơ thể, Quang hoa truyền dến từ không trung làm cho thân thể trong nháy mắt bành trướng lên. Mỗi một Khôi lỗi đều đã xảy ra biến hóa. Từ chính diện đã không thể nào nhìn thấy hình dáng của bọn họ. Mặc dù thân thể bọn họ biến lớn lên, nhưng mà bề ngoài càng lúc càng trở nên mơ hồ. Niệm Băng mỉm cười đứng trên lưng Áo Tư Tạp, nhìn thấy chín con Hỏa Phượng Hoàng đã bị thu nhỏ một nửa đang gia tốc lao về phía mình, hắn không hề có chút lo lắng gì.
Mọi người trước mặt đều không hiểu rõ, khi tốc độ chín con Hỏa Phượng Hoàng bị giảm mạnh, mà đám Hỏa vân do Cửu Ly Đấu khí cũng đã bị phá tan, thì Niệm Băng hoàn có thể dựa vào tốc độ của Áo Tư Tạp mà lao ra. Mặc dù điều này là thủ xảo, nhưng đã có thể xem như phá trận thành công. Dù sao, có thể khiến cho chín con Hỏa Phượng Hoàng do ngàn người tạo thành yếu đi một nửa, đây không phải chứng minh hắn có thực lực khổng lồ sao. Nhưng mà, sao Niệm Băng lại không làm như vậy? Người chính thức hiểu được Niệm Băng đang nghĩ gì, cũng chỉ có Lam Thần mà thôi.
Ánh mắt Lam Thần đã ươn ướt. Nhìn bảy thân thể đang bành trướng, nàng đã không còn quan tâm gì khác. Lúc này trong lòng nàng chỉ có Niệm Băng đang nỗ lực làm tất cả vì mình, nguyện ý vì mình mà không tiếc hao tổn rất nhiều Pháp lực. Thực ra, từ lần trước khi Niệm Băng dùng đến Thiên Sứ Chi lệ thì nàng đã hiểu được. Nam nhân có thể trao cả tính mạng cho mình, thì đó mới là người mình đáng yêu. Cho nên, nàng mới không hề nghĩ ngợi mà thoát ly Băng Thần Tháp, chính thức trở thành nữ nhân của Niệm Băng.
Nói thì chậm, nhưng từ lúc Niệm Băng được Áo Tư Tạp nâng lên không trung, đến khi bảy bóng người bành trướng, thực ra chỉ là trong vài cái nháy mắt mà thôi. Đúng lúc này, bảy bóng người bành trướng đến ba trượng đã xảy ra biến hóa khác nhau. Biến hóa lúc này mới chính thức làm mọi người sợ đến ngây người.
Biến hóa hầu như đồng thời xảy ra.
Thân thể của khôi lỗi màu lam thay đổi, nó không còn có hình dáng của Niệm Băng nữa. Xung quanh thân thể màu lam xuất hiện một chiếc váy dài do quang ảnh tạo thành. Mặc dù nhìn không rõ, nhưng Khôi lỗi màu lam này quả thật đã biến thành nữ tính. Một cây quyền trượng dài năm trượng xuất hiện trên tay phải của nàng. Trên ngực nàng, lóng lánh một vầng sáng màu lam, nàng giơ thanh quyền trượng dài trong tay ra bên ngoài.
Bóng người màu đỏ cũng xuất hiện biến hóa, chỉ có điều hắn không phải biến thành nữ tính, mà uy vũ như một vị tướng quân. Một chiếc áo giáp màu đỏ rực xuất hiện trên người hắn, thân thể cao đến ba trượng hai tay giơ một thanh trường đao do ngọn lửa tạo thành.
Bóng người màu xanh cũng bao trùm trong áo giáp, chỉ khác với bóng người màu đỏ là thân thể của hắn có vẻ gầy đi khác nhiều, những cơn gió nhẹ vòng quanh thân thể hắn, bao trùm lấy người hắn. Trong tay hắn cầm một cái chai, miệng bình hướng ra ngoài, như muốn khuynh đảo cái gì đó.
Bóng người màu vàng biến hóa lớn nhất, không chỉ là từ Nam biến thành nữ, nó có một chiếc váy dài hơn Khôi lỗi màu Lam. Đồng thời, hào quang màu vàng xung quanh thân thể nó biến thành màu xanh biếc, màu xanh biếc tràn ngập sinh cơ. Hắn cầm một quang điều giống như một cành cây, trên đó lóe ra bảy lá cây màu xanh biếc.
Bóng người màu bạc vẫn giữ lại vẻ Nam tính, chỉ có điều, hắn không có áo giáp. Quần áo màu bạc không ngừng lóe sáng, thân thể hắn không ngừng trải qua một quá trình, mỗi một lần lóe lên, hào quang màu bạc trở nên sáng hơn vài phần. Mà trước mặt hắn phiêu phù một cánh cửa đã mở màu bạc. Trên cánh cửa khắc vô số ký hiệu phức tạp. Nhưng vì được tạo thành từ năng lượng, đều là hư ảo, nên không ai có thể nhìn thấy những ký hiệu đó rốt cuộc là gì.
Bóng người màu trắng lúc này đã biến thành màu vàng thần thánh. Chiếc trường bào màu vàng đẹp đẽ mặc trên người một mỹ nữ tóc vàng. Thân hình cao ba trượng nhìn rất thon dài, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời. giơ thanh trường kiếm màu vàng trong tay lên, hào quang trên thân kiếm lóe sáng như ánh mặt trời. Khí tức thần thánh, khiến cho không khí trở nên thánh khiết.