Cuối cùng, dáng người màu đen quen thuộc như vậy, thân hình cao lớn, lưỡi hái khổng lồ dài đến năm trượng, từng đã xuất hiện mấy lần trước đó dần hiện rõ, Lưỡi hái khổng lồ đã được giơ lên cao. Bảy bóng người, biến hóa khác nhau, nhưng khí tức phát ra lại giống nhau. Chỉ có một từ có thể hình dung cảnh tượng trước mặt, thì chính là cường đại. Dưới chân mỗi người bọn họ đều có một ngôi sao sáu cánh màu lục. Bảy bóng người, hoàn toàn lấy Niệm Băng làm trung tâm, hướng vũ khí trong tay bọn họ ra bên ngoài. Mặc dù hư ảo, nhưng lại rất chân thật. Trong vòng bảo vệ của bảy bóng người cao đến ba trượng này, hào quang bảy màu ở Mi tâm Niệm Băng dừng như đã lên đến cực hạn. Một màn Bạch quang ngưng thật từ bụng hắn phát ra bảo vệ tay trái. Khi bảy bóng người kia hình thành hết cũng là lúc, bảy đạo màu sắc rực rỡ trên không trung đã biến mất. Nhưng, vào giờ phút này, tất cả đã hoàn toàn dựa theo ý chí của Niệm Băng mà phát triển.
Tất cả mọi người ở đây sợ ngây người, đây là gì? Bảy bóng người này đại biểu cái gì, có người có thể nhận ra một người, có người nhận ra hai người, nhưng chỉ cần nhận ra một người, là có thể hoàn toàn tưởng tượng ra sáu người còn lại đại biểu cái gì. Kể cả Phượng Nữ, Long Linh, Lam Thần, Tích Lỗ và Ngọc Như Yên, bọn họ không ai có thể ngờ được rằng Niệm Băng lại cường đại đến như vậy. Nhìn thấy quang cảnh trên không trung, bảy thân hình cao đến ba trượng, lúc này bọn họ mới phát hiện được, Niệm Băng đã không phải là một người bình thường. Dù dùng Thần để hình dung, cũng không đủ. Niệm Băng mở miệng, giọng nói của hắn rất bình tĩnh, nhưng hầu như đồng thời truyền ra từ bảy bóng người.
Bóng người màu Lam ngâm xướng: “Tiếng thở dài của Băng Tuyết Nữ Thần, mang đến Băng Tuyết Nữ Thần Chi trượng”
Bóng người màu đỏ ngâm xướng: “Tiếng rít gào của Hỏa diễm chi thần, mang đến chiến đao của Hỏa diễm chi thần”
Bóng người màu xanh ngâm xướng: “Tiếng ngâm khẽ của Tự Do chi phong, mang đến Phong thần Phong bình”
Bóng người màu xanh biếc ngâm xướng: “Giai điệu của mặt đất, mang đến sự khoan dung của Đại Địa Nữ thần”
Bóng người màu bạc ngâm xướng: “Lục mang của Thần Ky Bách biến, mang đến Thất khống chi môn của không gian Chi thần”
Bóng người màu vàng ngâm xướng: “Ánh rạng đông chiếu sáng trời đất, mang đến Thần Thánh Chi kiếm của Quang Minh Nữ thần”
Bóng người màu đen ngâm xướng: “Tiếng nguyền rủa từ Địa ngục, mang đến Lưỡi hái của Tử vong Chi thần”
Chín con Hỏa Phượng Hoàng đã yếu đi gần nửa đã chỉ còn cách một trượng với bảy bóng người cao lớn. Nhưng, chúng nó đột nhiên dừng lại, chín thân ảnh màu lửa khổng lồ như đang run lên vì khí tức cường đại trước mặt. Không ai biết tất cả những điều này là chuyện gì xảy ra, nhưng từ giữa bảy bóng người cao lớn đó đã vang lên giọng nói của Niệm Băng.
– Hãy đi đi, Thất Cấm Thất Tuyệt Chú.
Tám chữ đơn giản, nhưng lại khiến bảy bóng người di chuyển lên. Cô gái mặc quần màu lam cầm Băng Tuyết Nữ Thần Chi trượng đưa tới. Hỏa diễm thần chiến đao trong tay Chiến sĩ màu đỏ chém ra. Bảo bình trong tay bóng người màu xanh phát ra một đoàn Thanh phong tinh khiết chuyển động siêu tốc. Thất diệp trên cành cây trong tay bóng người màu xanh biếc đột nhiên thoát khỏi cành. Bóng người màu bạc mở toang cánh cửa trước mặt hắn. Bóng người màu vàng cầm Thần thánh Chi kiếm xuất ra hàng vạn đạo hào quang. Hai tay bóng người màu đen xuất hiện Lưỡi hái của Tử thần. Thời gian vào lúc này như ngừng lại. Kể cả ngàn tên tinh nhuệ của Phượng tộc xung quanh cũng không thể nào quên được cảnh này. Phượng hoàng triển dực đại trận ngưng kết Đấu khí của ngàn tên tinh anh Phượng tộc đã hoàn toàn biến mất khi bảy bóng người cao lớn đó bộc phát.
Chín con Hỏa Phượng Hoàng, không có một chút cơ hội giãy dụa trong vầng sáng bảy màu, đã hóa thành nhiều điểm hào quang, cuối cùng bị cánh cửa màu bạc hút vào, tất cả đã chấm dứt, như là chưa xảy ra chuyện gì vậy. Thất Cấm Thất Tuyệt Chú đơn giản đại biểu cho bảy hệ Cấm chú đồng thời xuất hiện. Cho dù các Chủ Thần trên Thần Chi đại lục cũng không có khả năng đồng thời phát động bảy hệ Cấm chú khác nhau cấp mười một. Nhưng Niệm Băng lại làm được, Bảy cấm chú đồng thời bộc phát, uy lực thực sự của hắn những người bên dưới chỉ có mình Tích Lỗ cảm nhận được. Cấp mười một và mười hai vốn là chênh lệch không thể so sánh. Nhưng bảy Cấm chú đã hoàn toàn dung hợp, khi nó đồng thời bộc phát, chẳng những đạt đến trình độ Thần hàng thuật, mà còn đạt đến cấp mười ba. Giờ phút này, Tích Lỗ không hề nghi ngờ gì nữa, Niệm Băng đã trở thành một gã Thần cấp cao thủ, trong nhân loại của Ngưỡng Quang Đại lục, có thể là Thần cấp cao thủ đầu tiên.
Chín con Hỏa Phượng Hoàng hoàn toàn biến mất, ngàn tên tinh anh Phượng tộc đều cảm thấy ngực mình đau nhói. Bốn mươi tên Tộc nhân mạnh nhất của Phượng tộc, đều đã biến mất Vương tộc chi vũ ở sau lưng. Dưới tác dụng của Khí ky, ngàn tên Tộc nhân Phượng tộc đang lơ lửng trên không, không thể nào khống chế được thân thể của mình trên không trung nữa.
Vẻ mặt Phượng Hư biến đổi, sắc mặc Phượng không cũng đã thay đổi. Thân thể hai người lóe lên, nhưng trong lòng bọn họ rất bi ai. Cho dù bọn họ mạnh hơn nữa, hai người bọn họ sao có thể đồng thời cứu ngàn được ngàn tên Tộc nhân đang rơi từ trên trời xuống chứ? Đúng lúc trái tim bọn họ đang rơi vào tuyệt vọng, Thanh quang khổng lồ đột nhiên lơ lửng giữa không trung, hào quang màu xanh tràn ngập cả chân trời, bao trùm đám Tộc nhân Phượng tộc đang rơi xuống ở trong đó. Khi thanh quang khổng lồ đã biến mất, nhưng dưới mỗi thành viên Phượng tộc đều có lơ lửng một mảnh thanh quang, đó là cái gì chứ? Đó là Phiêu phù thuật cấp ba bình thường trong Phong hệ Ma pháp. Cho dù là một gã Trung cấp Ma Pháp sư, cũng có thể dễ dàng sử dụng. Nhưng, những cái Phiêu phù thuật này lại chính là bảo bối cứu mạng. Cả người Niệm Băng như đã biến thành màu xanh, Áo Tư Tạp thu hai cánh lại, từ trên trời hạ xuống.
Phượng Hư và Phượng không lại ngây dại một lần nữa. Đồng thời thi triển một ngàn cái Phiêu phù thuật, hơn nữa lại là sau khi đồng thời thi triển bảy Cấm chú. Trong mắt bọn họ, Niệm Băng quả thật không thể dùng từ Người mà gọi. Trái tim bọn họ run lên, đến khi ngàn tên Tộc nhân bình yên hạ xuống mặt đất, trái tim bọn họ mới thu vào trong người được. Một trận chiến đơn giản, thơi gian không đến bằng ăn nửa bữa cơm. Nhưng mà cũng đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn của Phượng tộc. Phượng Ưng sau khi rơi xuống đất, xoay người đi về phía Phượng tộc. Hắn biết cả đời mình không thể nào khiêu chiến tên kình địch này. Một trận chiến đơn giản, Niệm Băng đã thắng lợi. Cái giá phải trả của thắng lợi này, chỉ là ngàn tên Tộc nhân Phượng tộc tiêu hao quá nhiều Đấu khí mà thôi. Nhưng, ngàn người đồng thời công kích Niệm Băng, thì không có một ai bị thương. Cho dù là người trẻ nhất, ngu nhất trong Phượng tộc, thì sau khi chín con Hỏa Phượng Hoàng biến mất lại nhìn thấy bảy bóng người khổng lồ vẫn còn tồn tại, thì bọn họ đều hiểu được, Niệm Băng muốn cái mạng của bọn họ thì chỉ cần phất tay mà thôi, nhưng hắn lại không làm như vậy. Sau khi chín con Hỏa Phượng Hoàng biến mất, khi bọn hắn rơi từ trên trời xuống đất, bảy bóng người cao lớn cũng đã trở lại vào bảy thanh Thần đao, một lần nữa vào trong cơ thể hắn, thì lúc đó hắn liền thi triển Phiêu phù thuật cứu một ngàn cái mạng của bọn họ.
Khi Niệm Băng hạ xuống đất thì Áo Tư Tạp đã biến mất. Vẻ mặt Niệm Băng tái đi, nhưng nụ cười trên mặt hắn chưa lúc nào thay đổi. Nơi hắn hạ xuống, chính là trước mặt Lam Thần, hai tay dang ra, ôm lấy thân thể mềm mại đang run rẩy vào ngực:
– Thần Thần, ta không làm nàng thất vọng, ta làm được.
Lam Thần dán chặt vào lòng ngực Niệm Băng:
– Nếu Thất Cấm Thất Tuyệt Chú của chàng không thể đối phó được Phượng Hoàng Triển dực đại trận, thì chàng sẽ làm thế nào?
Niệm Băng mỉm cười nói:
– Không biết, nhưng ta có hai sự lựa chọn. Một chính là lại dùng Sinh mệnh nguyền rủa một lần nữa, hai là bạo phát một Khiếu huyệt của mình.
Hắn nói rất nhẹ nhàng đơn giản, nhưng mỗi một người đứng cạnh đều hiểu được, dù rất nhẹ nhàng nhưng trong đó hàm nghĩa sự trầm trọng.
– Ta hiểu.
Giọng nói của Lam Thần rất bình tĩnh, nhưng nàng đang ôm thật chặt Niệm Băng.
Ngàn tên Chiến sĩ Phượng tộc rút lui không một tiếng động, sự nóng bức trong không khí đã dần dần biến mất, bầu trời trở lại trong xanh, các loại Ma pháp nguyên tố dần trở lại như bình thường. Lam Thần ôm lấy Niệm Băng, nàng có thể cảm nhận được trọng lượng của thân thể Niệm Băng đang đặt trên người mình. Niệm Băng lặng lẽ ôm nàng, nhưng Tiên Thiên khí và Ma pháp nguyên tố trong không trung lại rất nhanh bắt đầu chảy vào người hắn. Lúc trước khi hắn thi triển Ma pháp, chẳng những cần phải khống chế Ma pháp lực và Tiên Thiên khí có yêu cầu rất cao. Đồng thời, Tinh thần lực cũng đạt đến trình độ trước đó chưa từng có. Đồng thời khống chế bảy Cấm chú bộc phát, lại còn không muốn làm một người bị thương, tinh thần khống chế như thế khiến người ta nghe cũng đã cảm thấy sợ hãi. Hắn chẳng những làm được, mà sau khi bảy Cấm chú chấm dứt còn đồng thời thi triển cả ngàn Phiêu phù thuật, xuất hiện chính xác bên dưới mỗi gã Tộc nhân Phượng tộc, đưa bọn họ bình an hạ xuống mặt đất. Bởi vậy Niệm Băng lúc này đã rất suy yếu. Nhưng cho dù là như vậy, hắn sau khi hạ xuống vẫn che dấu những người khác, trước tiên giúp Tích Lỗ một lần nữa khôi phục hình dạng ban đầu của Trường Sinh đao. Nếu không phải Tây Kinh Huyệt mở ra khiến hắn có thể dựa vào Tiên Thiên khí hoàn thành một kích vừa rồi. Thì tuyệt đối không thể nào xuất hiện uy lực cấm chú cấp mười ba được. Với thực lực của Niệm Băng, muốn xông ra khỏi Phượng Hoàng Triển dực đại trận vốn không cần làm như thế. Nhưng hắn vì mang đến một uy hiếp toàn diện cho Phượng tộc, khiến bọn hắn mất đi hoàn toàn ý niệm giết chết Lam Thần, nên hắn không thể không làm như thế.
Phượng Hư và Phượng không xuất hiện sau lưng Niệm Băng. Ánh mắt của Phượng Hư rất phức tạp, người trẻ tuổi trước mặt thật cao siêu khiến hắn rung động mãnh liệt. Hắn cho đến giờ không thật thể ngờ được trên thế giới này còn có người có thể đối phó với Phượng Hoàng triển dực đại trận như thế. Niệm Băng cũng không phải lao ra khỏi Đại trận, mà là hoàn toàn phá vỡ Đại trận. Nếu hắn muốn hủy diệt Phượng tộc thì đó không phải chuyện khó khăn gì. Cho dù mình và Phượng Không chủ trì đại trận, kết quả cũng không có gì thay đổi. Càng quan trọng hơn là sau khi hắn phá trận lại không làm bị thương bất cứ Tộc nhân nào. Niệm Băng đã dùng hành động của mình chứng tỏ cho bọn hắn thấy, quả thật là đến để giúp Phượng tộc. Mặc dù Phượng Hư không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng vẫn phải miễn cưỡng nói với Niệm Băng:
– Cảm ơn ngươi.
Niệm Băng buông hai tay đang ôm Lam Thần ra. Trong giây phút ngắn ngủi đó, Tinh thần lực của hắn đã khôi phục một ít, bề ngoài không lộ bất cứ dấu vết gì, xoay người đối mặt với Phượng Hư:
– Trưởng lão không cần khách khí, chỉ cần ngài còn nhớ rõ lời đánh cuộc của chúng ta là được rồi. Ta quả thật là người ngoài, vốn không nên nhúng tay vào chuyện của Phượng tộc, nhưng ta hy vọng có thể làm được một chút cống hiến cho kiếp nạn sắp tới của Phượng tộc. Thẳng thắn mà nói, ta cũng không phải vì Phượng tộc, ta vì Phượng Nữ, vì Thần Thần, vì mẹ của ta.
Phượng Hư thở dài một tiếng, không nói gì, xoay người đi vào phía sâu trong Hỏa Mộc Lâm, Phượng Không nói:
– Đến đây, các ngươi đi theo ta.
Ngọc Như Yên đi đến bên cạnh Niệm Băng, cầm tay hắn. Một luồng Đấu khí ấm áp được đưa vào trong cơ thể Niệm Băng, làm dịu kinh mạch của hắn. Niệm Băng mỉm cười, gật gật đầu với Ngọc Như Yên, ra hiệu cho bà biết mình không có vấn đề gì. Mọi người lúc này mới đi theo hai vị Trưởng lão đến nơi mà Phượng Tộc sống.
Sau khi bọn họ đi qua một khu rừng rậm rạp, núi lửa khổng lồ xuất hiện trước mặt bọn họ. Thật ra lúc vừa phá trận, Niệm Băng từ trên không trung đã nhìn thấy được ngọn núi lửa này. Lúc này thì thấy, núi lửa càng thêm chân thật, từ dưới nhìn lên thì thấy núi lửa cao ít nhất ngàn trượng. Chỉ là trên đỉnh núi không có mây mù vây quanh, có thể rõ ràng nhìn thấy đỉnh núi như bị đao chém ngang. Rừng rậm nguyên thủy do nhiều loại cây cối tạo thành giờ chỉ còn có độc một loại, đó là cây Ngô đồng, một rừng cây Ngô đồng xuất hiện trước mắt mọi người. Trong Ngô đồng sâm lâm có một con đường nhỏ làm bằng đá rộng khoảng một trượng đi vào trong rừng. Nhiệt độ nơi đây cao hơn ở khu rừng rậm vừa nãy một ít. Nhiệt độ ấm áp làm dịu thân thể đám người Niệm Băng. Mắt Ngọc Như Yên đã ươn ướt, xa cách nhiều năm, nàng rốt cuộc đã về với quê hương.
Theo con đường đá đi về trước, mất chừng một bữa cơm, một thôn xóm chất phác xuất hiện trước mặt mọi người. Xung quanh thôn xóm có vài vùng đất trồng trọt, một ít người Phượng Tộc đang chăm chỉ canh tác trên đó. Bên trong thôn, từng ngôi nhà gỗ nhìn qua rất chỉnh tề, sắp xếp có thứ tự. Hơn một ngàn căn nhà gỗ vòng quanh chân núi lửa. Dưới sự dẫn đường của Phượng Hư và Phượng Không, mọi người đi vào trong thôn. Đi qua đâu, đám người Phượng tộc nhìn thấy hai vị Trưởng lão đều cung kính hành lễ, đồng thời nhìn đám người Niệm Băng với ánh mắt tò mò.
– A. Đây không phải Phượng Nữ sao? Nha đầu, ngươi đã quay về.
Một giọng nói già nua vang lên, một lão già Phượng tộc đang ở trước cửa nhà mình cất tiếng chào đón Phượng Nữ.
Phượng Nữ đi nhanh tới, cung kính nói:
– Tùng gia gia, người vẫn khỏe chứ? Đã lâu không gặp, người vẫn quắc thước như xưa.
Lão già cười cười:
– Không được kéo. Nha đầu, một thời gian dài không gặp ngươi, gia gia có chút nhớ ngươi. Sao rồi, ra ngoài lịch lãm kết thúc rồi sao? Lần này trở về sẽ không đi nữa hả. Trong lúc ngươi đi, ta nghe tiểu tử Tiểu Ưng luôn nhắc đến ngươi. Ngươi về, hắn cao hứng lắm đây. Các ngươi đều không còn nhỏ, hôn sự cũng nên tiến hành sớm một chút đi.
Vẻ mặt Phượng Nữ có đôi chút xấu hổ, đang không biết nói gì, thì Ngọc Như Yên đã đi đến bên cạnh nàng:
– Đỗ thúc thúc, ngài còn nhớ ta không?
Giọng nói của bà hơi run, tiến đến cầm tay lão già. Phượng đỗ cẩn thận nhìn, nhìn thấy khuôn mặt kích động của Ngọc Như Yên, lão chau mày suy nghĩ một lát. Đột nhiên, trong mắt lão toát ra một tia kinh ngạc:
– A. Ngươi, ngươi là Tiểu Yên sao?
– Là ta. Tùng gia gia.
Nước mắt chảy xuống hai gò má đầy đặn của Ngọc Như Yên. Được nhìn thấy Tộc nhân của mình, nhìn thấy vị thúc thúc chứng kiến mình lớn nên, lòng bà đang run rẩy, tình cảm chan chứa không ngừng bộc lộ, cầm chặt tay lão già.
Người Phượng Tùng hơi run lên:
– Tiểu Yên, Tiểu Yên đã trở về. Sao ta nghe Phượng Không nói, ngươi đã chết rồi cơ mà? Nha đầu, năm đó ngươi làm loạn, thật là không nhỏ.
Ngọc Như Yên đang kích động hai mắt đẫm lệ:
– Không, ta không chết, Tùng thúc thúc, ta…
Phượng Tùng mỉm cười nói:
– Tốt, trở về là tốt rồi. Quá khứ đã trôi qua thì để nó qua đi, ai nói được đúng sai? Phượng Hư, Phượng không, các ngươi không được làm khó Tiểu Yên, có nghe không?
Vẻ mặt Phượng Hư vẫn hơi khó coi, gật gật đầu nói:
– Đại ca yên tâm. Chúng ta sẽ không làm khó nó. Người nghỉ ngơi cho tốt, chú ý thân thể.
Phượng Tùng vỗ vỗ bàn tay Ngọc Như Yên, nói:
– Tốt lắm, các ngươi đi đi, có rảnh thì đến thăm mấy lão già chúng ta.
Lúc Ngọc Như Yên và Phượng Tùng nói chuyện với nhau. Thì Phượng Nữ nhỏ giọng nói cho Niệm Băng biết, lúc trước trong Năm Đại Trưởng lão của Phượng Tộc, thì cha của Ngọc Như Yên, cũng là Ngoại công của nàng đứng đầu. Còn Phượng Tùng Trưởng lão xếp thứ hai, sau đó mới là Phượng Hư, Phượng không và một vị Trưởng lão khác nữa. Trong một lần chiến đấu chống kẻ thù, Trưởng lão đứng hàng thứ năm qua đời, mà Phượng Tùng Trưởng lão cũng bị thương nặng. Mặc dù giữ được tính mạng, nhưng lại mất đi đấu khí tu luyện nhiều năm. Cho nên lão mới có vẻ già yếu như vậy, nhưng dù như vậy, Phượng Tùng Trưởng lão vẫn có địa vị rất cao trong Phượng Tộc. Lão cố ý không làm Trưởng lão nữa, cho nên Phượng Hư và Phượng Không tăng lên một bậc, đứng hàng thứ hai và hàng thứ ba. Mà khi cha của Ngọc Như Yên mất đi, thì vị trí Trưởng lão thứ nhất mới chuyển đi.
Bái biệt Phượng Tùng, mọi người đi theo Phượng Hư và Phượng Không, trực tiếp tiến vào một căn phòng lớn ở giữa Phượng Tộc. Đây là nơi nghị sự sảnh của Phượng Tộc. Bài trí trong căn phòng rất mộc mạc, hai bên được bày mười chiếc ghế. Ở giữa là hai ghế dựa, Phượng Hư và Phượng Không đi vào trong cùng ngồi xuống, đồng thời cũng ra hiệu cho bọn Niệm Băng ngồi xuống. Vẻ mặt Phượng Hư ôn hòa hơn một chút, nhìn bọn người Niệm Băng và Ngọc Như Yên nói:
– Phượng Hoàng Niết Bàn đại điển là nghị sự hàng đầu của Bổn tộc. Phượng Tộc truyền thừa nhiều năm như vậy, đây chính là lần đầu tiên có người ngoài tham gia vào. Ngươi đã cố ý bảo vệ Băng Phượng, vậy các ngươi có đề nghị gì?
Ngọc Như Yên nói:
– Phượng Hư Trưởng lão, dựa theo những lời Niệm Băng nói lúc nãy, Phượng Hoàng Niết Bàn đại điển lần này vì Thần Thần là Băng Phượng chi thể nên rất có thể khiến cho Phượng Hoàng Chân hỏa trong Phượng Hoàng sơn phun ra. Và Niệm Băng cũng nói, để cho Tộc nhân chúng ta tạm thời lui ra khỏi Ngô Đồng Sâm lâm, đợi đến khi Đại điển chấm dứt sẽ trở về. Trước khi trở về, ta đã từng cẩn thận suy nghĩ, Băng Phượng hiện, Phượng Hoàng thăng, sáu chữ này đại biểu cho việc Phượng Hoàng chân hỏa sẽ xuất hiện. Nhưng điều này là tốt hay là xấu, không ai có thể thể biết. Ngài bây giờ là Thủ tịch Trưởng lão của bổn tộc, vậy chúng ta có thể cẩn thận tra một ít những điều trong Điển tịch bổn tộc không, hoặc cũng có thể tìm được một ít manh mối cũng không chừng?
Phượng Hư lắc đầu đáp: “Là Trưởng lão của Phượng Tộc, điển tịch của tộc ta đã sớm khắc ghi trong tim. Đối với Băng Phượng chỉ có sáu chữ kia nhắc đến mà thôi. Cho nên ta mới có thể kiên trì xử lý theo Tộc quy. Ta không thể không thừa nhận, bây giờ chúng ta không có năng lực hoàn thành tộc quy. Đại điển của bổn tộc sắp diễn ra, giờ chúng ta có thể làm chính là đem hết toàn lực tránh cho Phượng Hoàng Chân hỏa phun ra khiến cho Gia viên chúng ta ít bị tổn thương nhất mà thôi. Theo những ghi chép trong tộc, Phượng Hoàng sơn đại biểu sự hưng suy của Phượng Tộc chúng ta. Tổ tiên chúng ta, Phượng Hoàng vĩ đại vẫn ở trong ngọn núi lửa này. Cho nên, vùng thánh địa của Phượng Hoàng vĩnh viễn không thể thay đổi. Nếu lần này núi lửa phun ra hủy diệt cả rừng rậm, thì Phượng Tộc sẽ bị diệt vong.
Lời nói lão vô cùng nặng nề, mọi người đang ngồi ở đây đều hiểu được ý trong lời nói của lão. Mặc dù đánh cuộc thua, nhưng vị Trưởng lão này vẫn không muốn đối mặt với Phượng Hoàng Chân hỏa. Ngọc Như Yên quả quyết nói:
– Đã như vậy, xin hai vị Trưởng lão yên tâm, trừ phi Phượng Yên chết, nếu không tuyệt đối sẽ không để Phượng Hoàng Chân hỏa làm tổn hại đến Gia viên vạn năm của chúng ta.
Phượng Hư thở dài một tiếng:
– Nếu lần này, các ngươi có thể giúp bổn tộc bình an vượt qua Đại điển, vậy ta sẽ phá lệ cho ngươi, Phượng Nữ và thậm chí cả người con gái còn lại của ngươi trở lại Phượng Tộc. Nhưng ngươi phải hiểu, một khi thất bại, các ngươi sẽ thành Tội nhân của Phượng Tộc. Yên Nhi, bây giờ đổi ý vẫn còn kịp. Vì sự tồn vong của Phượng Tộc, hy sinh là lựa chọn tốt nhất.
Ngọc Như Yên cười nhẹ, nhìn Niệm Băng đang đứng ở một bên:
– Trưởng lão, nếu Phượng Yên ta không có ly khai Phượng Tộc thì đã có sự lựa chọn như vậy. Nhưng sau khi sống ở bên ngoài nhiều năm, đối với ta mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn tình thân. Càng huống chi, xuất giá tòng phu. Thần thần và Phượng Nữ đều là vợ của Niệm Băng. Cho dù ta đồng ý, hắn sẽ đồng ý sao?
Hai vị Trưởng lão đều nhìn Niệm Băng. Không cần Niệm Băng trả lời, bọn họ cũng biết đáp án. Từ lúc Niệm Băng thi triển Thất Cấm Thất Tuyệt Chú, thì bọn họ đều hiểu được muốn giết chết Lam Thần là việc tuyệt đối không thể xảy ra. Huống hồ, lúc trước Niệm Băng còn lưu tình cho bọn họ mặt mũi. Nếu còn cố ý muốn giết Lam Thần, có lẽ Phượng Hoàng Chân hỏa còn chưa xuất hiện, thì Phượng Tộc đã bị hủy trong tay vị Long Ma Pháp sư thực lực sâu không lường được này. Huống hồ, đang ngồi ở đây còn có Ngọc Như Yên cao thủ mạnh nhất của Phượng Tộc, và Hi vọng Chi phượng Phượng Nữ.
Niệm Băng nói:
– Phượng Hoàng Chân hỏa là cái gì, có lẽ các vị Trưởng lão cũng chưa bao giờ được thấy qua. Đã chưa bao giờ thấy Phượng Hoàng Chân hỏa xuất hiện, vậy chúng ta phải thử một lần. Mẹ nói không sai, chỉ cần có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không cho bất cứ kẻ nào xúc phạm đến người yêu của ta. Cũng giống như đối với hai vị Trưởng lão thì sự tồn vong của Phượng Tộc là quan trọng nhất, thì thê tử của ta cũng quan trọng nhất đối với ta.
Phượng Hư gật đầu, đây là lần đầu tiên lão cảm thấy quyết định của mình là bất đắc dĩ đến mức nào:
– Còn hai mươi ngày nữa sẽ là lúc Phượng Hoàng sơn phun trào. Khi đó, ta sẽ dùng cái mạng già này thừ với các ngươi một lần. Phượng Không, mười ngày sau, ngươi mang theo Tộc nhân chúng ta lui đến Hỏa Mộc Lâm đợi tin tức của ta. Nếu Đại điển Phượng Hoàng Niết Bàn thuận lợi hoàn thành, ngươi sẽ dẫn Tộc nhân trở về. Nếu không, thì chỉ có thể tìm một nơi khác, làm lối ra cho tộc nhân chúng ta. Tương lai của Phượng tộc giao lại cho ngươi.
Phượng Không vội la lên:
– Nhị ca, sao có thể. Thân là Trưởng lão, ta sao có thể không tham gia Đại điển chứ? Ta phải ở lại cùng người tham gia Điển lễ lần này.
Phượng Hư tức giận quát:
– Hồ đồ, tương lai của Phượng tộc là quan trọng nhất. Nếu không có một vị Trưởng lão thống lĩnh, Tộc nhân của chúng ta sẽ chia rẽ. Phượng Không, ngay cả nặng nhẹ chẳng lẽ ngươi không biết phân biệt sao? Đây là mệnh lệnh của Thủ Tịch Trưởng lão, là mệnh lệnh của ta đối với ngươi.
Phượng không ngơ ngẩn nhìn Phượng Hư, Phượng Hư cũng đang nhìn lão, huynh đệ bao năm, hắn sao lại không hiểu ý của vị Nhị ca này chứ? Lão cười khổ, buồn bã nói:
– Vâng, Phượng Không tuân mệnh. Nhị ca, ta tin rằng tất cả sẽ thành công. Trời cao sẽ không làm cho Phượng tộc chúng ta suy sụp.
Nhìn Ngọc Như Yên, Phượng Nữ và vẻ mặt trầm trọng của hai vị Trưởng lão Phượng tộc, Niệm Băng cảm nhận được trách nhiệm của mình rất lớn. Hắn không nói gì, hiễu rằng phải dùng hành động thực tế mới có thể chứng minh tất cả. Đám người Niệm Băng được bố trí ở bên trong Phượng tộc. Trong hai mươi ngày chờ đợi này, Niệm Băng cũng không thân mật gì với thê tử của mình, thậm chí gặp mặt cũng rất ít. Hắn và Tích Lỗ ở trong một gian phòng. Một ngày cứ hai canh giờ thì bọn họ tu luyện, hai mươi ngày ngắn ngủi có thể làm được gì? Niệm Băng cũng không biết, nhưng hắn hiểu, thực lực của mình tăng lên một ít, thì khi đối mặt với Đại điển Phượng Hoàng Niết Bàn sẽ nắm chắc thêm một ít. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Hai mươi ngày, đảo mắt đã trôi qua. Lam Thần lẳng lặng khoanh chân ngồi trên giường của mình minh tư. Bắt đầu từ ngày thứ bảy, thân thể nàng xuất hiện một cảm nhận khác thường, Băng hệ Ma pháp lực trong cơ thể như đang sôi lên, thường xuyên gặp phải ba động không ổn định. Khí tức trong cơ thể cũng rất không ổn định, các loại cảm xúc khác nhau xuất hiện thường xuyên. Phượng Nữ và Lam Thần ở cùng một căn phòng, mỗi khi Lam Thần có biểu hiện khác thường, thì nàng sẽ giúp muội muội của mình bình phục khí tức trong cơ thể. Phượng Nữ phát hiện, Băng Ma pháp lực của Lam Thần dường như khác trước kia. Trong đó dường như có thêm cái gì đó, nhưng nàng không thể nói rõ được. Thời gian hai mươi ngày đã tới, theo điển tịch Phượng tộc, hôm nay sẽ là ngày cử hành Đại Điển.
Mười ngày trước, Phượng Không dẫn tất cả Tộc Nhân Phượng tộc rời khỏi thôn xóm đã sinh sống vô số năm. Trước khi Phượng Không rời đi, hắn cầm chặt tay Ngọc Như Yên. Mặc dù hắn không nói gì, nhưng Ngọc Như Yên sao lại không hiểu ý của hắn chứ? Nơi đây là Gia viên của Phượng tộc, rời khỏi nơi tràn ngập Hỏa nguyên tố tinh khiết này, Phượng tộc không thể nào xuất hiện được Chiến sĩ cường đại nữa. Lúc này Đại điển sẽ quyết định sự tồn vong của Phượng tộc đúng như lời hai vị Trưởng lão nói. Ngọc Như Yên đã chuẩn bị tất cả, nàng biết điều mình nên làm.
Ngô đồng lâm trở nên rất yên tĩnh, như là tất cả mọi sinh vật đều biến mất. Mặt đất xuất hiện những chấn động rất nhó, Hỏa nguyên tố trong không khí trở nên nóng gấp đôi bình thường. Niệm Băng và Tích Lỗ cùng đi ra khỏi phòng, hai người nhìn nhau cười. Bọn họ biết sắp phải đối mặt với Phượng Hoàng sơn phun trào trong Đại điển. Đối với núi lửa phun trào, Niệm Băng mặc dù là lần đầu tiên nhìn thấy. Nhưng Tích Lỗ không biết đã xem qua bao nhiêu lần. Ở hoàn cảnh của Thần Chi đại lục, hầu như cứ một thời gian, đều sẽ có một ngọn núi lửa phun trào. Đối với tai nạn mà Tự nhiên mang lại, hắn rất quen thuộc.
Ngọc Như Yên, Phượng Nữ, Long Linh, Lam Thần và Phượng Hư cùng đi ra khỏi phòng. Mọi người tập hợp lại một chỗ, vẻ mặt Phượng Hư rất ngưng trọng. Nhìn Phượng Hoàng sơn cách thôn xóm mấy trăm trượng, trầm giọng nói:
– Đã đến lúc rồi, chúng ta đi thôi. Phượng Hoàng sơn phun trào, sẽ mang theo Phượng Hoàng Hỏa diễm và nham thạch khổng lồ. Điều chúng ta phải làm chính là ức chế những nham thạch phóng ra, cũng áp chế nó vào lại bên trong núi lửa, cho đến khi núi lửa bình tĩnh lại. Cửu Ly Đấu khí mà bổn tộc tu luyện chính là Phượng Hoàng Hỏa diễm. Nếu ở tình huống bình thường, chỉ cần có thực lực áp chế được núi lửa phun ra, thì chẳng những không có hại, mà tu vi cũng tăng lên không ít bởi vì Phượng Hoàng Hỏa diễm nồng đậm.
Nói đến đây, hắn vô ý thức liếc nhìn Lam Thần, nói tiếp:
– Nhưng hôm nay thì khác. Gặp phải tình huống gì cũng không thể biết được. Cho nên, các ngươi phải cẩn thận. Đi theo ta.
Nói xong, thân hình hắn lóe lên, như tia chớp bay về phía Phượng Hoàng Sơn. Phượng Nữ, Lam Thần, Ngọc Như Yên đều mở ra Vương Tộc chi vũ của mình. Long Linh dùng Bạo Phong Tuyết, Niệm Băng và Tích Lỗ đồng thời nhảy lên. Một hàng bảy người, dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía Phượng Hoàng sơn. Phượng Hoàng sơn nếu nhìn từ bên ngoài, thì giống như một ngọn núi lớn bình thường, chỉ là trên núi không có một sinh vật nào sinh trưởng mà thôi. Mới vừa bước trên quá trình lên núi, tất cả mọi người đều rõ ràng cảm nhận được một cỗ khí nóng rực từ sườn núi truyền đến, nhiệt độ mênh mông. Không khí xung quanh dường như bị bóp méo vặn vẹo một chút. Tuy nhiên, nhiệt độ này ảnh hưởng đến bọn họ không nhiều. Niệm Băng đưa thanh đao Tiếng thở dài của Băng Tuyết Nữ Thần cho Long Linh, mà mình thì đang bảo vệ bên cạnh Lam Thần. Dựa vào hàn khí phát ra từ Thần Lộ Đao, Long Linh chịu nhiệt khí ảnh hưởng nhỏ nhất. Mà Niệm Băng dựa vào Thiên nhãn lĩnh vực của mình giúp Lam Thần xua tan hơi thở nóng rực xung quanh. Hai mươi ngày trước, cả chín con Hỏa Phượng Hoàng do Phượng Hoàng triển dực Đại trận hóa ra còn bị Thiên nhãn lĩnh vực của Niệm Băng làm suy yếu đi một nửa thì nhiệt độ này không đáng là gì cả.
Tất cả mọi người đều là cường giả trong Nhân loại. Đỉnh núi cao ngàn trượng đối với người bình thường mà nói có lẽ cả ngày cũng không thể leo lên nổi. Nhưng đối với bọn họ mà nói rất đơn giản. Thời gian một khắc đồng hồ, bọn họ đã từ chân núi đi lên đỉnh núi. Năng lượng Hỏa khổng lồ không ngừng truyền từ đỉnh núi xuống. Khi bọn họ đi đến đỉnh núi thì Niệm Băng nhất thời phát hiện, đỉnh núi lửa khổng lồ này lại có chút tương tự như Tử Vong Chi hồ trên Lục Sơn. Chỉ có điều ở đây không có hồ nước mà có một hố sâu, chỗ sâu nhất chừng trăm trượng. Ở xung quanh cái hố này, tổng cộng có năm đồ án Phượng Hoàng. Chỉ có điều tư thái của chúng không giống nhau mà thôi. Lúc này, năm bức đồ án đều tản mát ra kim quang nhàn nhạt, mà ở nơi sâu nhất của chiếc hố, một luồng khói đặc không ngừng bốc lên.