Nó mơ thấy nó đang ăn cơm trong 1 quán ăn trông quen lắm, rồi ra ngoài mua thêm 1 phần đem về… công ti, là công ti. Nó mang lên phòng làm việc, mở cửa vào. Đưa cho… anh. Anh nhận lấy rồi cười với nó. Xong nó lại thấy nó và 1 người đàn ông đang hôn nhau, người đó là… anh. Nó thấy anh đưa cho nó bộ váy, thấy nó và anh găp nhau trên đường, thấy anh lao ghế cho nó, thấy anh dịu dàng vuốt tóc nó, thấy anh cười đùa với nó,, nghe anh nói có thể xem anh như anh trai, nó thấy nó và nhỏ ôm nhau, trên tay nhỏ cầm tờ giấy kết quả,thấy 1 chiếc oto tông vào nó, nghe tiếng khóc của nhỏ gọi nó..v..v..v.. từng kí ức lộn xộn ùa về trong đầu nó,nó thấy tất cả đều là anh. Nó nghe thông báo là máy bay của anh bị tai nạn, nó nghe thấy người ta nói tất cả đều thiệt mạng, nó nghe mọi người khóc và nó mất đi ý thức. Anh, anh không phải là bạn của nó, anh là người yêu của nó, Long là em trai của anh. Nó muốn mở mắt ra nhưng mi mắt nặng trĩu, nó không thể cử động được!
Anh đang chuẩn bị về VN, cơn bão đã qua hôm qua, anh tranh thủ về ngay.
3h chiều, anh đáp xuống sân bay tại VN, vội vã bắt taxi về nhà. Cửa không đóng, anh đi vào, anh biết ngay mà, ai cũng ngồi rên sofa ôm nhau khóc lóc, mặt ai cũng ủ rũ. Anh đứng trc mọi người, lên tiếng:
-mọi người làm sao vậy?.
-AAAAA- mọi người có mặt tại đây đều hét toáng lên, mặt cắt không còn giọt máu.
-THÔI, MỌI NGƯỜI LÀM SAO VẬY? CON ĐÂY MÀ- anh cũng hét lên.
-HẢ????? mọi người lại đồng thanh.
-con đây, con về rồi đây, ba, mẹ, 2 người nhìn con hoài vậy- anh đi đến vỗ vỗ vai ba anh.
-Quân… con… con… là… người hay… ma… – mẹ anh lắp bắp.
-trời ạ, có con ma nào đi như con không, nãy giờ con nói chuyện với mọi người mà- anh nhăn nhó.
-anh 2… anh.. chưa … chết?- cậu cũng lên tiếng khi răng đánh vào nhau lộp cộp.
-mày muốn tao chết lắm à,anh em thế đấy. Tao sống sần sần thế này- anh lườm cậu.
-QUÂN./ANH 2/ ANH QUÂN- 5 con người nhào lại ôm anh đấn nghẹt thở.
-ẶC ẶC, BUÔNG… BUÔNG CON RA…- anh kêu lên.
5 người buông anh ra, nhìn anh rồi thay nhau đụng vào anh xem có chân thực hay không, mẹ anh nghẹn ngào ôm anh khóc nấc lên:
-con ơi, con ơi, mẹ cứ tưởng… cứ tưởng….
-mẹ, con không có j, con không có đi chuyến bay đó. Xin lỗi, làm mọi người lo lắng- anh vỗ lưng bà. Anh nói đâu trúng đấy mà.!
-anh, anh tán vào mặt em thử đi, xem thật hay mơ- nhỏ bảo cậu.
Cậu lơ ngơ tán vào mặt nhỏ thật.
-A, đau quá, đánh mạnh vậy- nhỏ hét lên- Haha, có đau, là thật, không phải mơ. Anh Quân không có… haha
-Quân à, con làm mọi người lo quá, sao con không đt về nói cho mọi người- ba anh nói.
-dạ do bão nên không thể kết nối đc, nhưng khi điện đc thì không có ai bắt máy- anh giải thích.
-anh… anh không đi chuyến bay đó?- nhỏ.
-ừ, @#$%^^&*(((&- anh kể lại mọi chuyện cho 5 con người kia nghe.
-ôi trời ơi, cả nhà cứ tưởng anh… rồi, khóc quá trời quá đất- cậu lau nước mắt nói.
-cả nhà lo cho con lắm- mẹ nó lau nước mắt nói.
-mẹ… mẹ phải đi thắp nhang mới đc. Quỳnh, tôi với bà đi thắp nhang- mẹ anh kéo mẹ nó đi. Ba anh cũng lủi thủi theo sau..
– con cũng thấy mạng mình thật lớn, xém tí nữa là…- anh rụt vai nhìn ba anh nói, đến giờ vẫn còn sợ.
-ba cũng đi thắp nhang đây- ba anh đi theo mẹ anh vào phòng thắp nhang.
-ôi, khi nghe thông báo không còn ai sống sót trên chuyến bay, bác gái và con Vy ngất đi luôn ấy- nhỏ vuốt vuốt mặt lấy lại bình tĩnh.
-vậy à! Vậy bây giờ Vy ở đâu?- anh lo lắng.
-nó trên phòng anh đó. Ngất đi cả 1 ngày rồi, nhưng bác sĩ nói không có j, chỉ do tinh thần không ổn định thôi- nhỏ chỉ lên lầu.
-anh đi lên phòng nhé- anh đi lên phòng.
Cạch…
Anh bước vào, nó đang nắm trên giường, khuôn mặt xanh xao, khiến anh đau lòng!Qua chuyện sinh tử mới biết tình cảm của mọi người dành cho anh nhiều thế nào. Nó đang nói mớ j đấy, anh kề tai nghe nó nói:
-anh, anh à, đừng đi… mà, đừng bỏ em, xin… anh, trở lại đi, anh… ơi, Quân ơi…huhuhu…
– anh đây, anh không có đi đâu hết, anh ở đây, ngoan, không khóc nữa- anh đỡ nó dậy rồi ôm vào lòng.
-hức … hức…- trong mơ, nó nấc lên .
-ngoan, không khóc, không khóc- anh vuốt lưng trấn anh nó.
Anh cứ vỗ về nó cho đến khi tiếng khóc dứt hẳn, nó lại chìm vào giấc ngủ. Anh hôn lên trán nó rồi đi xuống nhà.
-con bé sao rồi?- mẹ anh hỏi.
-ngủ tiếp rồi, cũng chưa chịu mở mắt ra- anh tl.
-con bé nó sốc quá- mẹ nó thở dài.
-nhưng mà.. con bé nó… đâu có nhớ thằng Quân là ai- ba anh thắc mắc.
-lúc hay tin máy bay bị tai nạn, nó đã khóc rất nhìu- mẹ nó nói.
-dạ, nó có đt cho con nữa, bù lu bù loa- nhỏ nói típ theo.
-Vy… chỉ xem con như anh trai thôi- anh nói.
-không… bác thấy hình như nó… lại thích con thì phải- mẹ nó nhìn anh nói.
-hả? nó…nó… thích anh Quân lần nữa?- nhỏ bất ngờ.
-ôi, đúng là duyên phận- mẹ anh nắm tay mẹ nó cười nói.
Anh không nói j, chỉ cười cười, uh, đúng là anh và nó có duyên mà! Định mệnh đã buộc anh và nó bên nhau rồi!….