Nó tỉnh dậy, đầu đau buốt. Căn phòng lạ quá! Nó nhớ lại rồi mọi chuyện rồi, kí ức rõ ràng như hôm qua. Nhưng… anh đi rồi, nó còn chưa kịp nói với anh là nó không có quên anh nữa, nó muốn bên cạnh anh. Nó lại khóc, nước mắt tuôn ra không kiềm lại được. Tim đau quá, muốn vỡ ra vậy, anh đi rồi, anh đi thật rồi, huhuhu!.
Nó úp mặt vào gối khóc nức nở….
Sau khi cùng mọi người ăn cơm,anh đi lên phòng. Vừa vào là nghe tiếng thút thít của nó, nó quay mặt vào trong, làm tổ trong chăn nhưng cái chăn lại run run. Anh đi lại giường, nhẹ nhàng nằm xuống, kéo nó và cái chăn ôm vào lòng, thì thầm:
-Ngoan, anh đây.
Nó sững người. Nó vừa… vừa nghe tiếng anh phải không? Là anh ôm nó phải không? Nó không dám quay lại, sợ đây chỉ là mơ! Anh không nghe nó khóc nữa, lật nó ngửa lại.
-Sao? Không nhận ra anh à? – anh cười dịu dàng.
-Anh… anh… là anh thật sao? – nó lấy tay áp vào má anh.
-Ừ, là anh, là thật, anh đang ôm em – anh xiết chặt nó.
-ANH! HUHUHU – nó ôm chặt lấy anh, anh không có chết, anh đang ở trước mặt nó.
-Anh không có đi chuyến bay đó, anh không có bị gì cả – anh vuốt tóc nó.
-Huhu, anh ơi…anh ơi – nó vùi vào ngực anh khóc.
-Đừng khóc- anh nhìn nó.
-Em…hức… em cứ nghĩ…hức… là… em… không còn gặp anh nữa… hức – nó nói trong nước mắt.
-Sao… anh không …điện thoại về hả? Anh… có biết… em lo lắm không – nó đánh vào vai anh mấy cái.
-Do bão, không thể kết nối điện thoại được cho nên anh không thể gọi về nhà, hết bão là anh về ngay. Xin lỗi em, để em lo lắng rồi – anh nói rõ với nó.
-Anh, em nhớ lại rồi – nó ngước lên nhìn anh.
-Em nói sao? Em… em… nhớ lại rồi? – anh run run hỏi nó.
-Dạ, em nhớ lại rồi, em không có quên anh nữa – nó cười.
-Vy, Vy – anh ôm chầm lấy nó. “Ơn trời, cô ấy nhớ lại rồi”.
-Đi xuống báo tin vui cho mọi người mới được – anh nắm tay nó.
-Được rồi, xuống nhà – nó đứng dậy đi theo anh.
Vừa xuống nhà, thấy mọi người đang ăn trái cây, anh chạy lại nói gấp rút:
-Vy nhớ lại rồi, Vy nhớ lại rồi đấy!.
-Sao? Con Vy nhớ lại rồ i- mẹ nó mừng rỡ.
-Dạ, con nhớ lại rồi – nó ngồi xuống bên cạnh anh.
-Ôi, mày nhớ lại rồi – nhỏ ôm nó.
-Con, con không có quên bác đúng không? – mẹ anh hỏi nó.
-Không ạ, con nhớ hết tất cả mọi người – nó cười.
-Haha, con bé nhớ lại rồi, con dâu nhớ lại rồi ông ơi – mẹ anh vổ vỗ ba anh. Nó thì mặt thoáng đỏ vì từ “ con dâu” của bà.
-Ừ, nhớ lại là tốt rồi – ba anh uống ngụm trà rồi nói.
Ai cũng mừng cho anh, không ngờ trong cái xém rủi lại có cái may!.
Anh dẫn nó vào bếp cho nó ăn cơm xong lại ra nói tiếp.
Sau đó khoảng gần 10h, Long và nhỏ về, nó cũng định về nhưng mẹ anh tinh ý khi thấy cái nháy mắt của anh, bà nói với nó:
-Thôi, con và mẹ ở đây đi. 2 đứa lâu rồi không có nói chuyện với nhau. Ở lại đây đi mai về.
-Ừ, ở lại đi, trước sau gì cũng người 1 nhà mà haha – ba anh cười.
-Dạ con… – nó nhìn mẹ nó.
-Thôi, ở đây cũng không sau, mẹ cũng cần tâm sự với bác Trân đây – mẹ nó nói với nó. Bà cũng cố ý cho nó ở lại với anh.
-Dạ, vậy cũng được. Con và mẹ con ngủ ở đâu ạ – nó hỏi.
-À, tối nay bác và mẹ con dù gì cũng có chuyện để nói, lâu rồi không gặp mà. Cho nên bác sẽ ngủ với mẹ con. Con ngủ cùng phòng với thằng Quân đi – mẹ anh nói làm nó lúng túng, còn anh thì mừng hết lớn.
-Ừ,ừ, bác Trân nói đúng đó, con ngủ chung với Quân đi – mẹ nó cũng nói theo mẹ anh.
-Chậc, sớm muộn gì 2 đứa cũng cưới nhau, không cần ngại. Quân. Dẫn Vy lên phòng đi, để mẹ nói chuyện – anh hiểu ý, dắt nó lên phòng ngay. Nó làm sao không biết mọi người cố ý chứ!.
*************
********
Anh lấy cho nó bộ đồ thể thao của anh, bảo nó đi tắm. Nó cầm lấy đi vào phòng tắm.
20’ sau, nó đi ra,nhìn có chút… buồn cười!. Bộ quần áo so với nó rất rộng, quần phải xoắn lên 1 khúc, áo thì lệch qua lệch lại vì quá rộng. Anh nhìn nó, trông có chút buồn cười nhưng lại rất dễ thương.
-Lại đây – anh đang ngồi trên giường, kêu nó.
Nó đi lại ngồi xuống cạnh anh. Anh kéo nó lại ôm vào ngực, cảm thấy thật hạnh phúc! Cuối cùng anh và nó trở lại như xưa rồi. Không cần dùng mối quan hệ bạn bè để giao tiếp với nhau nữa.
Nó vòng tay ôm ngang hông anh, tựa vào ngực anh nghe từng nhịp tim trong lồng ngực ấy.
-Nhớ anh không? – anh hỏi nó.
-Ừm… nhớ – nó trả lời.
-Em nhớ lại lúc nào?
-Chắc lúc ngất đi, vì khi tỉnh dậy đã nhớ tất cả – nó nói.
-Lúc em không nhớ anh là ai, anh đã rất đau lòng – anh nhìn nó, ánh mắt buồn bã – Anh không thể tưởng tượng nổi anh sẽ như thế nào nếu em không nhớ ra anh và sẽ… yêu người khác.
-Xin lỗi… vì đã quên anh – nó khóc.
-Đừng khóc, bây giờ chẳng phải em đã nhớ lại rồi sao. Không có chuyện gì nữa rồi – anh hôn lên nước mắt nó.
-Khi nghe tin máy bay bị tai nạn… em tưởng mình sắp chết đi rồi. Cứ tưởng sẽ không được gặp lại anh nữa – nó run run.
-Anh cũng giật mình khi nghe tin đó, nếu không có cuộc điện thoại của đối tác bảo anh ở lại để bàn 1 số việc thì anh cũng đã… – anh đang nói thì bị ngón tay nó chặn lại trên môi.
-Đừng nói nữa. Em không muốn nhắc lại chuyện đau lòng ấy – nó nói.
-Ừ, không nói nữa – anh cuối xuống hôn lên môi nó.
Nó chủ động vòng tay lên cổ kéo anh xuống. Anh để nó nằm xuống giường phía bên trong, rồi nghiêng người nằm xuống tiếp tục nụ hôn. Hai bờ môi quấn ma sát lẫn nhau, 2 chiếc lưỡi cuộn chặt, anh dùng lưỡi khuấy đảo xung quanh trong miệng nó.
-Ưm…ưm – ân thanh phát ra từ cổ họng nó.
Nó sắp thở không được rồi. Nó dùng sức đẩy anh ra. Anh rời môi lại tiếp tục vùi vào cổ nó, nó lấy lại oxi thở hồng hộc.
Anh nằm lên người nó, tay cũng luồn vào bên trong áo. Cơ thể anh bất chợt cứng đờ rồi sau đó là huyết mạch sôi trào. Nó… nó cư nhiên không mặc áo lót! “ Vy à, em định hại anh sao!” – anh than thầm trong lòng.
Bàn tay anh cứ xoa ngực nó. Anh và nó không phải là chưa từng thân mật nhưng… lộ liễu như thế này thì chưa bao giờ. Nó ngại ngùng chặn lại tay anh.
-Vy, anh nhớ em quá – anh thì thầm bên môi nó.
-Ừm…
Bộ não phát ra tín hiệu “Dừng lại!” yếu ớt, anh đang mất khống chế trước nó. Anh cởi áo của mình ra rồi cởi luôn áo của nó.
-A… anh – nó nắm lại áo, không cho anh cởi.
-Ngoan – anh nhìn nó, ánh mắt đỏ rực như lửa. Rồi dằn tay nó ra, cởi nốt chiếc áo.
-Anh… đừng như vậy… ưm- nó ngăn lại khi anh đang hôn lên bờ ngực trần của nó. vuốt ve khắp người nó.
-Anh không thể – giọng anh khàn khàn vì kiềm chế. Trời ạ, ngực của nó ép vào ngực anh như thế này, làm sao anh có thể dừng lại được.
Nó cảm nhận rõ ràng phản ứng của anh. Tuy nó không có hiểu rõ về phương diện này nhưng không phải là không biết. Nó… nó chưa có chuẩn bị tinh thần.
-Hức… – nó bật khóc.
Anh giật mình động lại động tác. Ngước lên nhìn nó. Khuôn mặt nó đầm đìa nước mắt. Chết tiệt, anh đang làm gì thế này!.
-Xin lỗi, anh xin lỗi, anh sẽ không vậy nữa – anh nằm qua 1 bên ôm nó, rối rít xin lỗi.
-Hức.. hức – nó úp vào ngực anh thút thít.
-Xin lỗi, em đừng khóc nữa – anh không biết nói gì bây giờ chỉ biết nói “xin lỗi”. Anh thật đáng trách mà, sao lại không nghĩ tới nó chứ.
-Hức… em… chưa chuẩn bị – nó nói.
-Ừ, là anh sai, không nghĩ đến cảm nhận của em – hôn lên trán nó anh thì thầm.
-Em… em sợ – nó nhìn anh, ánh mắt sợ sệt.
-Làm em sợ rồi, xin lỗi – anh dỗ dành nó trấn an.
-Ngủ đi, anh sẽ không làm thế nữa – anh kéo chăn đắp 2 người lại.
-Dạ – nó trả lời.
Anh với tay tắt đèn, rồi ôm nó chìm vào giấc ngủ…