Editor + beta: sellsell2610
Tầm mắt Trần Tì lướt qua cổ của Thời Ôn.
Sáng hôm nay cô tới cậu đã để ý, Thời Ôn thay đổi kiểu tóc, đem tóc búi thành một quả cầu nhỏ.
Bây giờ mới cảm thấy, kiểu tóc này khiến cả vùng cổ của cô hiện ra. Trắng nõn một mảnh, thon dài tinh tế, Trần Trì lại nghĩ đến lần trước chạm vào, trong tay là xúc cảm mềm mại không muốn buông.
“Đừng loạn nữa Trần Trì.”
Thời Ôn lo lắng lão sư sẽ tới.
Trùng hợp Vương Đình đi đến, nhìn thấy cảnh này, trong lòng thổn thức không ngừng.
Trần Trì nhìn Vương Đình rồi lại nhìn Đỗ Khải Trình ngồi trên, sắc mặt trầm xuống.
“Cậu buông tóc xuống.”
Trần Trì gằn từng chữ một: “Thì tôi sẽ trở về chỗ.”
Thời Ôn sờ sờ nắm tóc của mình: “Hả? Tại sao chứ?”
Thời tiết hôm nay rất nóng, hơn nữa khó có khi cô có tâm tình tốt như vậy, khi mẹ Thời muốn búi tóc cho cô, cô cũng vui vẻ đồng ý.
Là rất xấu sao?
Vương Đình nghe Trần Trì nói vậy, vội xoay người nhìn Thời Ôn: “Đừng bỏ xuống, mình cảm thấy cậu để như vậy đặc biệt đáng yêu.”
Nắm tóc nho nhỏ mềm mại, da Thời Ôn lại trắng hồng, đôi mắt thuỷ linh linh, búi lên như vậy, kết hợp cùng với áo sơ mi trắng của Nhị Trung, xinh đẹp không tả nổi.
Cô không chú ý tới Trần Trì đen mặt, khều Đỗ Khải Trình ngồi bàn kế bên: “Đỗ Khải Trình, cậu thấy thế nào?”
Đỗ Khải Trình quay người lại, đẩy đẩy mắt kính, còn chưa nói được câu nào, liền cảm nhận được ánh mắt như băng muốn xuyên thủng cậu ta.
Không cần nhìn cũng biết là ai.
Cậu ta cười gượng hai tiếng, một câu cũng không dám nói, vùi đầu tiếp tục học từ đơn.
Thời Ôn nhìn thấy phản ứng của cậu ta, lại nghĩ đến lời Trần Trì nói, cảm thấy có chút mất mát, hơi nhếch môi: “Được rồi, có lẽ rất khó coi.”
Cô đem tóc thả xuống, buộc thành tóc đuôi ngựa đơn giản.
Vương Đình kỳ quái.
Thẩm mỹ của nam sinh bây giờ khó hiểu vậy à?
Trần Trì nhìn thấy biểu tình mất mát của Thời Ôn, môi mỏng hơi mím, cái gì cũng không nói.
–
Buổi sáng hôm sau, Trần Trì viết đúng hai trang giấy chính tả không sai một chữ.
Tâm trạng của Thời Ôn vô cùng vui vẻ.
Hai người dọn sạch sẽ bàn của mình, bắt đầu ăn sáng.
Thời Ôn mở cửa sổ, để cho thoáng khí.
Gió của sáng sớm mang theo hương hoa thơm ngát, sảng khoái mát lạnh, ánh mặt trời cũng không chói mắt. Thời Ôn cắn một miếng bánh bao, nâng mắt nhìn thiếu niên cũng đang ăn bánh bao thực yên tĩnh bên cạnh.
Tóc của cậu bị gió thổi bay loạn, sườn mặt cậu thanh tuyền sạch sẽ, hơi thở ôn đạm. Một chút cũng không giống thiếu niên cho nổ trường học, làm việc xấu không ghê tay kia.
Một đời này, tất cả sẽ tốt lên.
Thời Ôn cong cong mắt, cảm thấy cuộc sống này tràn đầy hi vọng.
–
Tiết thể dục, Thời Ôn cùng Vương Đình đánh cầu lông.
Trần Trì đứng ở dưới tàng cây, lạnh lùng nhìn vết thương trên tay.
Đánh một lúc lâu, hai người đều cảm thấy mệt, Vương Đình ra hiệu muốn nghỉ ngơi.
Vương Đình lau mồ hôi, nghĩ lại vừa rồi mình không thắng nổi mấy hiệp, nói: “Sao cậu thích bắt cầu vậy? Còn bắt rất tốt.”
Thời Ôn cười một cái: “Thói quen.”
“Thói quen?”
Cô gật gật đầu, không nói gì nữa.
Đúng là thói quen. Khi vừa dọn đến nhà của ba Thời, Thời Noãn rất ghét cô, mỗi ngày đều nghĩ cách đuổi cô đi.
Ba Thời vì muốn quan hệ của hai chị em trở nên hoà thuận liền mua một bộ cầu lông. Thời Ôn trước kia chưa từng chơi, Thời Noãn lại rất giỏi. Đánh chưa được mấy hiệp, Thời Noãn liền trực tiếp bắt cầu, kết thúc trò chơi. Mỗi khi ba Thời hỏi, Thời Noãn thường nói rằng: “Kĩ thuật cầu lông của Thời Ôn quá kém.”
Năm đó Thời Ôn mới mười tuổi, vô cùng mẫn cảm lại tự ti, nhưng sự quật cường lại thấm vào trong xương cốt. Cô tự mình luyện đánh cầu lông, luyện đến khi tay muốn rời ra cũng không dừng lại.
Nhưng lúc đó Thời Noãn chán ghét cô như thế nào, Thời Ôn cũng chưa thể tưởng tượng nổi.
Chờ đến lúc cô có thể tiếp cầu của Thời Noãn, thì Thời Noãn lại nói không thích chơi cầu lông, mà có hứng thú với dương cầm.
Thời Ôn nghĩ đến, ánh mắt buồn bã, không muốn tiếp tục nhớ lại nữa.
“Nghỉ một lát lại chơi.” Vương Đình nói: “Mình cũng muốn bắt được cầu của cậu.”
Thời Ôn mỉm cười: “Được.”
Đứng ở một bên, Trần Trì nhìn cô cười đến sáng lạn, cảm xúc ngày càng lạnh.
Khó chịu.
–
Thời Ôn cảm thấy Trần Trì đối với tiếng anh có thể dùng câu “Đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày” để hình dung.
(Đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày: chỉ sự lười biếng, không có hứng thú.)
Cô không học ngữ pháp cùng cậu, cậu sẽ không học. Với chỉ số thông minh của cậu, tự học chắc chắn không thàng vấn đề.
Thời Ôn coi như mình đang dạy một bạn học nhỏ, tuy rằng cô cảm thấy Trần Trì đúng là một bạn học nhỏ.
“Đề này gồm những kiến thức trọng tâm, tôi từng nói qua, cậu còn nhớ không?”
Thời Ôn vừa hỏi, mắt vừa nhìn bài thi, một lúc lâu cũng không thấy Trần Trì trả lời. Liếc mắt qua, đã sợ tới mức rụt người lại.
“Cậu cách tôi gần như vậy làm gì?”
Trần Trì nghiêng nghiêng đầu, chỉ nói: “Sao cậu lại trắng như vậy?”
Thời Ôn nhìn cậu: “Cậu cũng rất trắng.”
Ánh mắt cậu dời xuống, dừng trên môi của cô gái: “Môi cũng rất hồng.”
Thời Ôn đỏ mặt, lan xuống tận cổ.
“Cậu không được nói…”
Hai từ “nói bậy” còn chưa nói xong, Trần Trì đã vươn một ngón tay, chọc chọc vào vành tai của cô, âm thanh trầm thấp khàn khàn, hơi thở nóng bỏng phun ở bên tai: “Đỏ.”
Thời Ôn:…!
“…Cậu…cậu cách tôi xa một chút.”
Cô mặc kệ tay cậu có bị kẹp không, nhất quyết đẩy bàn của cậu ra xa.
Trần Trì thấy cô dùng sức đến móng tay cũng trắng bệch, nhíu mày, liền tự mình dời bàn của mình đi. Đang muốn nói chuyện thì đã thấy cô quay mặt sang hướng khác, một bộ dáng không quan tâm đến cậu.
–
Trần Trì phát hiện Thời Ôn thật sự tức giận.
Vào tiết học, cậu lấy ra cuốn sổ tiếng anh của cô vì cậu mà chuẩn bị, điên cuồng học.
Hết tiết, cậu vừa nhìn cô vừa vẫy vẫy notebook, một bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời: “Cậu muốn tôi học từ đơn, tôi học xong rồi.”
Thời Ôn lông mi nhẹ chớp, cụp mắt, không để ý cậu.
Tan học, đến phiên tổ Thời Ôn trực nhật.
Vương Đình cùng Thời Ôn quét rác.
Trong tổ không có nam sinh, hai người đành tự mình nâng ghế dựa để lên bàn.
Thời Ôn còn chưa kịp nâng ghế dựa lên, một bàn tay đã cầm lấy ghế dựa trong tay cô, cánh tay dùng sức, Thời Ôn nhìn thấy hình dáng khoẻ khoắn của cơ bắp.
Nhìn lên, là Trần Trì.
Thời Ôn lướt qua cậu: “Tôi tự làm.”
Nhưng đến cái ghế tiếp theo, Trần Trì vẫn giúp cô.
Thời Ôn nhăn mày: “Công việc này của tôi, tôi tự làm được.”
Nói xong, liền thấy Trần Trì rũ mắt, sắc mặt tái nhợt, vừa vô hại vừa đáng thương.
Thời Ôn mềm lòng, vòng qua cậu, nhỏ giọng nói: “Không cần giúp tôi.”
Trần Trì quả thật không giúp cô nữa, cũng không rời đi, chỉ yên lặng ngồi một chỗ, cô đi đến đâu tầm mắt liền theo đấy.
Vương Đình ở một bên vừa quét rác vừa đánh giá hai người, sau đó kéo tay Thời Ôn: “Hai cậu cãi nhau à?”
Thời Ôn lắc đầu.
Không muốn nhiều lời.
–
Ngày hôm sau chính là kỳ thi trung khảo.
Thời Ôn tuy rằng không muốn để ý tới Trán Trì, nhưng nếu cậu không ăn sáng khẳng định thi sẽ không tốt. Vì vậy, ngày hôm sau cô đến trường học sớm, đem bánh bao bỏ vào trong ngăn bàn của cậu.
Môn thi đầu tiên kết thúc, Thời Ôn cảm thấy khát nên đi uống nước, lại tình cờ gặp Quan Ngọc trên hành lang. Cao tam không có kì thi, tất cả đều đang chuẩn bị thi đại học, hắn xuất hiện ở đây làm gì?
“Anh Quan Ngọc, sao anh lại ở đây?” Thời Ôn thấy vẻ mặt của hắn nôn nóng, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Quan Ngọc nhíu mày: “Chị gái em vừa đi lấy nước thì bị nước sôi văng vào làm cho phỏng, bây giờ đang ở nhà vệ sinh xả nước lạnh, cô ấy chưa nói cho em à?”
Nói xong lại tự hỏi tự đáp: “Sắp vào giờ thi rồi, chắc sợ làm em chậm trễ nên mới không nói.”
Đồng tử của Thời Ôn co lại, sốt ruột hỏi: “Sao lại bị phỏng? Có nặng không?”
Quan Ngọc vốn muốn nói nghiêm trọng, trong nháy mắt lại sửa lại: “Còn tốt, Tiểu Noãn sợ chậm trễ kì thi nên không muốn đi phòng y tế. Anh đi lấy thuốc, em đừng lo lắng, thi cho tốt.”
Thời Ôn bắt lấy tay hắn, ngăn lại: “Anh đợi chút, em có thuốc trị phỏng. Em về lớp lấy, anh đợi ở đây.”
Thời Ôn nóng lòng chạy đi, không để ý thân ảnh đã đứng lặng hồi lâu, đem nhất cử nhất động của cô thu vào mắt.
Trần Trì biểu tình lạnh băng, hơi thở âm lãnh tản mạn, tay cậu nắm thành quyền, cơ bắp căng chặt. Trong đầu hình ảnh Thời Ôn chủ động nắm tay nam sinh khác không ngừng phóng đại.