Thẩm Quang Minh nhìn thời gian trên điện thoại di động, anh nhấc túi rời khỏi phòng.
Lúc đi tới cửa sơn trang, Đường Nghiêu đi từ phía đối diện tới.
Trong tay Đường Nghiêu cũng là hành lý gọn nhẹ, cậu tới trễ hơn so với người khác, cậu nói: “Quang Minh, ông xách túi là muốn đi đâu?”
Thẩm Quang Minh nói: “Tôi có vài việc phải làm, tạm thời rời đi.”
Đường Nghiêu không hỏi nhiều, cậu đi tới vỗ vai Thẩm Quang Minh: “Vất vả.”
Hai người phụ trách hai lĩnh vực khác nhau, cho nên Đường Nghiêu biết lần này Thẩm Quang Minh có bao nhiêu mệt mỏi, nghĩ cũng biết đối phương có thể tới đây gặp các bạn học cũ một chút là không dễ dàng gì.
Thẩm Quang Minh nhỏ giọng ừ một tiếng, anh do dự một chút rồi nói: “Nếu có chuyện gì xảy ra ở đây, ông nhất định phải gọi điện cho tôi.”
Đường Nghiêu nghe vậy, cau mày: “Ý ông là chuyện gì?”
Thẩm Quang Minh nói: “Như bị thương… hay kiểu kiểu như thế.”
Đường Nghiêu sửng sốt một chút, sau đó đưa tay đập Thẩm Quang Minh một cái, cười nói: “Bệnh nghề nghiệp của ông hơi nặng rồi đấy, yên tâm đi, có tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện đâu.”
Thẩm Quang Minh cười một tiếng, nhưng cảm giác hoang mang trong lòng trước sau vẫn không rút đi, bởi vì anh biết có người nào đó đang ở chỗ này.
Nhưng bây giờ, anh còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Đã bao nhiêu năm mà không có gì xảy ra, có lẽ anh và ba thật sự đã nghĩ nhiều.
Lương Chấp ra khỏi phòng vệ sinh thì Thẩm Quang Minh đã đi rồi, đến giờ ăn, cậu đi xuống phòng ăn.
Phòng ăn chuẩn bị tiệc buffet, Lương Chấp cầm đĩa gắp đồ ăn, đột nhiên cậu nghe được tiếng cười vang, quay đầu nhìn theo tiếng cười, cậu thấy các bạn học đang vây quanh người Tô Khấu Khấu, một bộ chúng tinh phủng nguyệt (*).
(*) Sao vây quanh trăng, một đám người vây quanh ai đó họ tôn kính quý trọng.
Tính nết Tô Khấu Khấu không tốt, Lương Chấp lúc đi học cũng biết, không riêng gì cậu, có rất nhiều người ghét đối phương trong âm thầm, chẳng qua chỉ có Lương Chấp là bày tỏ ra mặt.
Các bạn học hôm nay đều là người đã bước ra xã hội lâu năm, tài lực và thế lực Tô Khấu Khấu khoe ra đủ để bọn họ lao đầu vào.
“Lương Chấp, qua đây ngồi này!” Một người bạn học trong đấy gọi cậu qua.
Lương Chấp âm thầm đảo mắt, làm bộ không nghe thấy rồi xoay người đi chỗ khác, một giây không để ý liền đụng vào người trước mặt.
Cũng may không rơi đĩa, Lương Chấp thở phào nhẹ nhõm, cậu ngước mắt nhìn người đàn ông mình vừa đụng: “Xin lỗi.”
Người đàn ông thân hình cao lớn, đeo khẩu trang che miệng mũi cùng đội mũ, vành nón hạ xuống cực thấp, Lương Chấp đứng gần như vậy mà cũng không thấy rõ hình dáng của hắn.
Vì đeo khẩu trang nên giọng người đàn ông không rõ ràng: “Không sao…”
Lương Chấp nhìn người đàn ông nhanh chóng đi ngang qua cậu, cậu nghi ngờ hỏi hệ thống: “Sao đi ăn mà phải che mình kín mít như vậy, có vấn đề à.”
Hệ thống nói: “Có muốn qua xem một chút không?” Nó biết mỗi lần Lương Chấp gặp người hay sự việc khả nghi, cậu sẽ không né tránh.
Lương Chấp đang dự định như vậy, nhưng đột nhiên có người vỗ vai cậu, quay đầu lại nhìn thì thấy Đường Nghiêu.
“Đường Nghiêu, sao giờ ông mới đến?” Lương Chấp nói.
Đường Nghiêu cười: “Có chuyện nên tạm thời đến trễ, tôi thấy những người khác đều ngồi ăn bên kia, chúng ta cùng qua đó đi.”
“Nhưng mà…” Lương Chấp xoay người nhìn, bóng người khả nghi kia đã không thấy.
“Thế nào?” Đường Nghiêu hỏi.
Lương Chấp lắc đầu nói: “Không có gì, chúng ta qua kia đi.”
Lúc bọn họ đi qua, một bạn học nam ở đấy nói: “Đợi lát nữa chúng ta chơi trò chiến tranh đi.”
Trò chơi chiến tranh? Lương Chấp cho là game di động, kết quả nghe giải thích mới phát hiện đây là một trò chơi thể thao ngoài trời mô phỏng quân sự.
Sơn trang tọa ở trên núi, chỗ này dùng để chơi trò đấy là thích hợp nhất.
Không thể không nói, ý kiến này k1ch thích thú vị hơn nhiều so với trò chơi thông thường, Lương Chấp nghe nói cũng nhao nhao muốn thử.
Nhưng lúc cậu nhìn mặt Tô Khấu Khấu, hứng thú tụt xuống rất nhiều, cậu nói với hệ thống: “Thật sự dùng chân nghĩ cũng biết thằng đó muốn chỉnh tao.”
Hệ thống hiển nhiên cũng hiểu rõ Lương Chấp: “Nhưng cậu sẽ không lựa chọn không tham gia.”
Lương Chấp nói: “Dĩ nhiên, thằng nào sợ thằng đấy phải xưng cháu, nhìn tao đánh nó thành tự kỷ luôn.”
Tô Khấu Khấu thấy Lương Chấp im lặng không tỏ ý phản đối, trong lòng sinh sảng khoái, vốn gã định dù Lương Chấp không đồng ý, gã cũng sẽ dùng những phương pháp khác buộc cậu phải đồng ý, thuận lợi như vậy thật làm gã càng lúc càng mong chờ.
Mọi người ăn xong liền chạy ra sân chơi, lúc Lương Chấp đi ra, cậu cảm giác một cơn gió lạnh ập tới, cậu ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời có hơi sầm.
Đường Nghiêu nói: “Trời này muốn mưa lớn rồi.”
Tô Khấu Khấu khoát tay không quan tâm: “Trời nhiều mây nhưng không ngột ngạt, hiếm được đến đây du lịch, mọi người sẽ không muốn ngồi trong sơn trang đánh bài chứ?”
Không ai muốn trải qua một kỳ nghỉ nhàm chán, có người nói: “Chúng ta đi nhanh một chút đi, tôi cũng nói luôn, dù trời mưa tôi cũng không rút lui đâu, tôi nhất định sẽ là người thắng.”
“Đừng có mơ, để tôi headshot ông cho ông về trú mưa trước, ha ha.”
Đường Nghiêu nhìn mọi người đang bừng bừng hứng thú, cũng không tiện nói thêm gì, cậu nói với Tô Khấu Khấu: “Nếu mưa thật, nhất định phải hủy bỏ trò chơi.”
“Dĩ nhiên.” Tô Khấu Khấu nói thế nhưng muốn dừng hay không, chỉ có mình gã biết.
Trò chơi mọi người chơi mô phỏng theo Battle Royale (*), điều kiện chiến thắng chính là trở thành người sống sót cuối cùng, đây là trò chơi chiến đấu mang tính cá nhân.
(*) Battle Royale: bộ phim Nhật Bản sản xuất năm 2000, chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên. Bộ phim kể về một nhóm học sinh trung học cơ sở buộc phải chiến đấu và giết lẫn nhau nhằm tìm ra kẻ sống sót cuối cùng.
Lương Chấp mặc bộ đồ rằn ri, đội mũ sắt và đeo kính bảo hộ theo luật chơi, bên trong súng là đạn sơn, bắn trúng ai thì sơn sẽ dính vào người đó, ý nghĩa đối phương bị đào thải.
Chơi trò này nên Lương Chấp không thể mang theo túi đựng đồ phòng thân, cuối cùng cậu chọn bình xịt cay và dao găm cho vào trong túi.
Trò chơi chính thức bắt đầu sau ba phút nữa, mọi người bắt đầu lục tục vào rừng lựa điểm ẩn nấp và mai phục.
“Lương Chấp, chúng ta cùng một đội đi.” Đường Nghiêu đi tới cạnh Lương Chấp.
“OK.” Lương Chấp cầu còn không được, họp thành một đội trong khoảng thời gian đầu trò chơi sẽ nâng tỷ lệ sinh tồn cao lên, huống chi Đường Nghiêu là cảnh sát, kỹ thuật bắn súng lợi hại hơn nhiều so với người bình thường.
Xung quanh toàn là cây cao, thỉnh thoảng đụng mặt nhau, tất cả đám bạn học sẽ cười một cái, sau đó chạy mất tích, hiển nhiên là không muốn đối đầu với Đường Nghiêu bên cạnh Lương Chấp.
Đường Nghiêu thuận miệng nói: “Từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn không thấy Tô Khấu Khấu.”
Lương Chấp cũng chú ý tới điều này, cậu nhìn xung quanh một lần, nói: “Thằng đấy thích chơi bẩn, tôi nghi là chỗ này có máy quay ngụy trang hay gì đó, nó đang quan sát chúng ta.”
Đường Nghiêu cũng nghĩ như Lương Chấp, cậu nghĩ sâu hơn: “Có thể, tôi nghi thằng đó sẽ dùng súng thật để trị cậu.”
Câu này của cậu chẳng qua là đang giỡn, nhưng khi không nghe thấy tiếng đáp lại, cậu quay đầu nhìn liền bị dọa cho giật mình: “Này! Ông sao thế, sao sắc mặt khó nhìn như vậy?”
Lương Chấp hoàn toàn không cảm thấy lời Đường Nghiêu nói chỉ là đùa giỡn, Tô Khấu Khấu có khi sẽ làm như vậy thật, điều này có thể giải thích tại sao gã hẹn người đến địa bàn của mình chơi trò bắn súng.
Lúc này, một tiếng còi chói tai truyền tới, Đường Nghiêu kéo Lương Chấp trốn vào một lùm cây, nhỏ giọng nói: “Trò chơi bắt đầu.”
Tiếng còi vừa dứt, đã có tiếng bắn súng vang lên cách bọn họ không xa.
Đường Nghiêu nâng súng, quét bốn phía rừng cây, vẻ mặt chuyên chú, Lương Chấp thì ngược lại, cậu không nhìn những người bạn học đang cầm súng, mà đang nghĩ trong lòng, nếu Tô Khấu Khấu định xử cậu thật, vậy tên đó sẽ dùng cách gì để xác định vị trí của cậu.
Máy quay quá phiền toái, vậy thì dùng máy định vị.
Lương Chấp ngồi bệt xuống dưới đất, bắt đầu tháo rời súng bắn sơn trong tay ra.
Đường Nghiêu nghe thấy tiếng động sau lưng, liếc mắt một cái, vừa nhìn cậu liền sửng sốt, Đường Nghiêu chụp lấy cổ tay Lương Chấp, ngăn hành động bạo lực tự hủy súng của cậu lại: “Ông làm gì?”
“Trong súng có máy định vị.” Lương Chấp rút tay về, cầm cục đá bên cạnh, đập mạnh vào súng.
Đường Nghiêu ngẩn ra một chút, lẩm bẩm: “Không đến mức đấy chứ?”
“Soạt—”
Đường Nghiêu cảnh giác, ấn Lương Chấp ngã xuống đất, đạn sơn sượt qua phía trên đầu họ, bắn vào thân cây.
Lương Chấp nhìn bụi đỏ lơ lửng trong không khí, một khắc đấy, cậu nhớ tới hình ảnh mình bị giết.
Tên đàn ông đeo kiếng đập côn gỗ tàn nhẫn vào thân thể cậu, cuối cùng mới đánh vào đầu, khi đó máu tươi bắn tung tóe, không khác hình ảnh trước mặt lắm.
Đường Nghiêu lăn qua một bên, giơ súng lên bắn bằng cảm giác, cậu thấy được có 5, 6 cái bóng trong lùm cỏ dày đặc, nghiến răng nói: “Có người lập đội xử chúng ta, Lương Chấp, súng ông không còn nữa thì dứt khoát lui khỏi trò chơi đi.”
Không nghe thấy tiếng đáp lại, Đường Nghiêu quay đầu nhìn, Lương Chấp đã biến mất, chỉ còn lại cây súng bị đập nát bét.
“Đ* m*!” Đường Nghiêu lầm bầm mắng một tiếng, đạn sơn của cậu không còn nhiều, nhớ tới lời Lương Chấp nói, cậu gọi: “Tô Khấu Khấu, mày chơi bẩn à?”
Phía trước truyền tới tiếng cười nhẹ, giọng nói phách lối của Tô Khấu Khấu vang lên: “Đây là mưu kế, chơi không lại thì tụi mày có thể rút khỏi trò chơi.”
“Thằng chó này, đầu mày toàn cứt à!” Đường Nghiêu vừa nói chuyện vừa lùi về đằng sau, đạn của cậu không đủ để đối phó với nhiều người như vậy, phải để dành, vả lại súng của Lương Chấp cũng hỏng rồi, cậu phải đi tìm đối phương.
Ai ngờ bên tai có tiếng bước chân, Đường Nghiêu khựng lại, sau đó, có vật gì để trên đầu cậu.
Đường Nghiêu bỏ súng xuống, không quan tâm đến họng súng đặt trên người, cậu đứng thẳng dậy, âm trầm nhìn Tô Khấu Khấu trước mặt: “Súng của tao cũng có máy định vị.”
Tô Khấu Khấu giơ súng nhắm vào cậu, bên người gã có 5 tên đàn ông lạ mặt, gã không chối, lại cười nói: “Đúng thế.”
Đường Khiêu thật sự bị tính hèn hạ vô liêm sỉ của Tô Khấu Khấu làm giật mình: “Chơi một trò chơi mà mày làm đến mức này?”
Nụ cười của Tô Khấu Khấu không thay đổi: “Làm chứ, năm đó Lương Chấp làm tao mất hết mặt mũi, chờ tao tìm được nó, tao sẽ l0t sạch quần áo rồi treo nó lên cây.”
“Mẹ mày!” Đường Nghiêu xông lên muốn đánh Tô Khấu Khấu, nhưng bị mấy tên đàn ông bên cạnh đối phương ngăn lại.
Chỉ số võ lực của Tô Khấu Khấu chẳng ra làm sao, gã lui về phía sau một bước: “Mày đánh tao cũng vô ích, không bằng chúng ta thi xem ai tìm được nó trước, nếu mày tìm được trước, tao sẽ rút khỏi trò chơi.”
Đường Nghiêu biết bây giờ không phải là lúc nổi giận, cậu xoay người đi thẳng vào sâu trong rừng.
Một gã đàn ông bên cạnh Tô Khấu Khấu nói: “Tô tiên sinh, không dễ tìm người nếu không có máy định vị.”
“Không sao.” Tô Khấu Khấu nhăn mày nói: “Chẳng lẽ các người không phát hiện nhóm đã ít đi một người?”
Tô Khấu Khấu tổ chức họp lớp chính là muốn trả thù Lương Chấp, gã định dùng khu vực chơi trò chơi để bắt Lương Chấp.
Mới vừa rồi, gã chú ý có một người đàn ông trong nhóm tự ý rời đi, nên đã nghĩ người đó nhất định là đi theo dõi Lương Chấp, dù sao gã trả tiền cũng không phải để bọn họ ngồi chơi.
Mấy gã đàn ông nhìn lẫn nhau một lượt, một người đứng ra nói: “Bọn tôi đều ở chỗ này, không thiếu ai cả.”
Tô Khấu Khấu cau mày nói: “Không phải mấy cậu có sáu người sao?”
Gã đàn ông nói: “Không, bọn tôi chỉ có năm người.”
Lúc này Tô Khấu Khấu cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng bây giờ, quan trọng hơn chính là bắt Lương Chấp, gã nói: “Phân chia ra tìm người, tìm được Lương Chấp thì gọi bộ đàm liên lạc.”
Mấy gã đàn ông đồng thanh nói: “Rõ.”
Lương Chấp đi hướng ngược lại với lối ra, theo cậu nhìn thì xem ra, Tô Khấu Khấu nhất định sẽ để người thủ ở đấy.
Đối với cậu mà nói, đây không phải là một trò chơi muốn thoát lúc nào thì thoát, mà là cuộc hành trình sinh tồn thật sự.
Lương Chấp tựa vào một cây đại thụ có thể che khuất cả người, nói với hệ thống duy nhất có thể tán dóc: “Hầy, sớm biết vậy tao đã nhét toàn bộ đồ phòng thân vào trong quần áo.”
Hệ thống nói: “Gã ta đã chuẩn bị tốt để trả thù cậu, coi như cậu có mang theo mấy món đó thì cũng không đầy đủ bằng người ta đâu.”
Lương Chấp cười khổ: “Thù lớn quá, phải làm đến mức này với tao.”
Hệ thống im lặng một chốc, nói: “Ai bảo lúc đầu cậu nhấn mặt gã xuống bãi cứt chó trước mặt bao người, hay là ngay lúc gã đang tỏ tình với hoa khôi trường thì cậu chạy ra, vờ làm gay để bêu xấu gã.”
Lương Chấp cãi: “Đống cứt chó đấy là nó chuẩn bị để ném tao! Còn vụ tỏ tình là do hoa khôi trường bị thằng đấy quấy rối nên mới nhờ tao giúp đỡ.”
Hệ thống là người đứng xem nên nó hiểu rõ những chuyện này, nhưng đứng ở lập tường của Tô Khấu Khấu, hận Lương Chấp là chuyện đương nhiên.
Bị bắt ăn cứt chó, lại còn bị nữ thần trong lòng cho là gay, thù này hơi bị sâu.
Lương Chấp chuẩn bị đi tiếp, cậu hy vọng Đường Nghiêu có thể thoát trò chơi, tìm thêm người tới cứu cậu, nhưng cậu không ngờ rằng Đường Nghiêu cuối cùng vẫn xem tất cả là một trò chơi vô hại, còn tuân theo trò đánh cược của Tô Khấu Khấu, một người một ngựa đi tìm cậu.
“Soạt—”
Nghe được âm thanh, Lương Chấp thở mạnh cũng không dám, cậu nép người sau cây, hỏi hệ thống: “Tới mấy người?”
Hệ thống mặc dù sẽ không nói cho Lương Chấp bất kỳ đầu mối nào có liên quan đến cốt truyện, nhưng những thứ khác nếu hỏi thì nó sẽ nói, nó trả lời: “Một người, có súng trong tay.”
Lương Chấp thở phào, cậu đi ra ngoài, đứng cách người đàn ông không xa, kêu lên: “Là tôi! Đừng bắn, tôi bỏ cuộc rồi.”
Đối phương đeo kính, trên mặt bôi mấy vệt sơn ngụy trang, Lương Chấp không nhận ra người bạn học kia là ai.
Lúc này âm thanh hệ thống đột nhiên ré lên: “Hắn cầm súng thật trong tay!!!”
Ngay lúc đó, người kia giơ súng lên, bày ra tư thế bắn.
Lương Chấp phản ứng cực nhanh, nhào xuống đất, lăn qua một bên né tránh đạn, súng của đối phương có ống giảm thanh, cậu quơ tay nhặt đá, ném qua, còn gào to một tiếng: “Ăn lựu đạn của tao này!”
Gã đàn ông phản xạ bản năng cũng nhào xuống đất, lăn qua một bên, lúc hoàn hồn mới phát hiện ra làm gì có lựu đạn, chỉ có một cục đá!
Gã giương mắt nhìn bóng Lương Chấp chạy xa xa, gã bặm môi, đoán chừng là đang chửi thề, rồi đứng dậy đuổi theo.
Bên trong rừng luôn có tiếng người hò hét, tiếng cười vui vẻ, còn có tiếng bộp bộp của súng bắn sơn.
Lương Chấp cắm đầu chạy thẳng, không phải cậu không thử cầu cứu, mà căn bản là vô dụng, coi như cậu gọi cứu mạng, những người khác cũng chỉ cho rằng cậu diễn quá sâu, ngược lại có khi còn nhắm bắn cậu.
Lỡ như bọn họ đụng mặt sát thủ đằng sau, sợ là trực tiếp lĩnh cơm hộp luôn.
Hệ thống nói: “Trước mặt sắp hết đường rồi.”
Lương Chấp cũng không hỏi hệ thống nên làm thế nào, con hệ thống chó này chưa bao giờ đưa phương án giải quyết.
Bản lĩnh của cậu đã bị những tên sát thủ này rèn luyện, lúc này vẫn còn tâm tình bông đùa: “Chậc, thù sâu dữ.”
Lương Chấp đổi đường chạy thoát thân, nhưng theo thời gian trôi đi, tốc độ của cậu dần dần chậm lại, sát thủ sau lưng từng bước áp sát.
Trong lòng Lương Chấp nhận định sát thủ là Tô Khấu Khấu thuê tới, cậu hỏi hệ thống: “Mày nói xem tại sao tên đấy vẫn không nổ súng?”
Hệ thống nói: “Chắc muốn tiết kiệm đạn, dù sao vừa chạy vừa nhắm vào đầu cũng khó.”
Lương Chấp: “…” Dạo này sát thủ đều tiết kiệm để chăm lo cho gia đình sao?
Không biết hệ thống nói thật hay đùa, dù sao lúc sát thủ truy đuổi, không bắn là thật.
Thể lực của Lương Chấp dần dần không chịu được nữa, cậu vấp phải cục đá, té lăn ra đất, lúc ngẩng dậy đã thấy tên sát thủ cầm súng nhắm ngay trán.
Hai người lúc này cách nhau rất gần, cậu nhìn gã đàn ông tháo kính bảo hộ xuống, lộ ra một đôi mắt hưng phấn.
“Cưng là của anh.” Gã đàn ông nói ra câu nói cực kỳ mờ ám, nhưng hành động lại không liên quan chút gì đến tình yêu, gã sắp bóp cò.
Lúc này, Lương Chấp nhìn thấy sau lưng gã có thêm một bóng người, “bốp” một tiếng, gã đàn ông bị đập vào đầu, cả người gục xuống đất.
Lương Chấp nhìn người phía sau, chính là người đàn ông đeo khẩu trang cậu gặp ở phòng ăn.
“Anh…”
Đối phương vẫn đeo khẩu trang và đội mũ, tay mang găng của hắn giựt lấy súng trong tay gã sát thủ, tháo ống giảm thanh, rồi bắn lên trời mấy phát.
Tiếng súng vang vọng khắp khu rừng rậm, Lương Chấp nghe thấy tiếng kinh sợ của mọi người, bây giờ bọn họ nhất định sẽ kết thúc trò chơi, trở về sơn trang báo cảnh sát.
Người đàn ông đeo khẩu trang bắn chỉ thiên xong, tiện tay vứt súng đi, hắn không thèm nhìn Lương Chấp, xoay người rời đi.
Lương Chấp nào dám ngồi cùng một chỗ với sát thủ, cậu lập tức đuổi theo, nịnh nọt cười một tiếng, nói: “Anh hùng, quý danh là gì?”
Người đàn ông đeo khẩu trang hơi quay đầu, nhỏ giọng nói một câu.
Vẻ mặt Lương Chấp cứng lại, giờ khắc này, cậu có chút nghi ngờ lỗ tai của mình.
Anh hùng nói, hắn tên Khăn Quàng Đỏ (hồng lĩnh cân – khăn quàng đỏ của đội viên thiếu niên tiền phong).