Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 7



Tiếng súng làm mọi người kinh ngạc không dứt, nhất là Tô Khấu Khấu.

“Thế nào, thế nào lại có tiếng súng?” Vẻ mặt Tô Khấu Khấu bối rối, đột nhiên gã cảm giác có giọt nước rơi trên mặt mình.

Gã kinh ngạc ngẩng đầu, những giọt nước rơi từ trên trời xuống càng lúc càng nhiều, nháy mắt biến thành một cơn mưa to.

“Rẹt rẹt — Tô tiên sinh, mưa to quá, không nhìn thấy rõ người!” Tiếng nói truyền từ bộ đàm tới.

Tô Khấu Khấu cầm bộ đàm, xoay người đi đến lối ra.

Một lúc sau, tất cả mọi người trong rừng nghe tiếng phát thanh xa xa truyền đến —

“Do trời mưa nên trò chơi sẽ tạm dừng, vì lý do an toàn, xin mời tất cả lữ khách trở lại lối ra.”

Không cần nghe phát thanh, lúc có tiếng súng, mọi người đã lục tục muốn trở về.

“Khấu Khấu, chuyện gì xảy ra? Tôi nghe thấy tiếng súng!”

“Chắc không có chuyện gì đâu nhỉ?”

Sắc mặt Tô Khấu Khấu âm trầm, bên cạnh có người bung dù cho gã, gã đột nhiên mỉm cười, nói: “Kia chỉ là hiệu ứng âm thanh được phát ra để mọi người chơi nhập vai hơn.”

“Ra là thế, tôi đã bảo làm gì có khả năng chơi súng thật, cũng có phải đi đóng phim đâu.”

Tô Khấu Khấu sai người đưa các bạn học trở về sơn trang, còn hắn đứng đợi tại lối ra.

Một lúc sau, Đường Nghiêu trở lại, cậu chạy vội vàng, cả người ướt nhẹp, làm trông vô cùng nhếch nhác, cậu đi đến trược mặt Tô Khấu Khấu, nói: “Tiếng súng là có chuyện gì?”

Tô Khấu Khấu gỡ lớp mặt nạ bình tĩnh xuống, mặt mày tái nhợt nói: “Con mẹ nó làm sao tao biết có chuyện gì! Căn bản không phải là tao!”

“Những người khác đâu?” Đường Nghiêu nhìn ánh mắt né tránh của Tô Khấu Khấu, cậu nhận ra điều gì đó, liền chộp lấy cánh tay của Tô Khấu Khấu, “Lương Chấp đâu? Cậu ấy về chưa?”

Tô Khấu Khấu nói: “Những người khác đã trở về, chỉ có nó là không có tin tức…”

Đường Nghiêu sững người, cậu quay lại đường cũ, nói: “Mày báo cảnh sát đi.”

Tô Khấu Khấu đã báo cảnh sát từ sớm, gã nghĩ đến tên đàn ông khả nghi bị thừa kia, còn có tiếng súng này, gã cũng không hy vọng Đường Nghiêu chết ở sơn trang nhà mình, gã chạy đến ngăn trước mặt Đường Nghiêu: “Có kẻ mang súng rất nguy hiểm, mày đơn thương độc mã mà đòi làm anh hùng cái gì!”

“Cút!” Đường Nghiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Khấu Khấu, nếu không phải đang lo lắng cho Lương Chấp, cậu sẽ gô cổ Tô Khấu Khấu đi thẩm vấn ngay.

Tô Khấu Khấu thấy Đường Nghiêu chấp nhất, đành lấy điện thoại di động ra đưa cho Đường Nghiêu: “Trong điện thoại có hệ thống định vị, mày cầm đi, cảnh sát đến tao sẽ lập tức dẫn họ đi tìm bọn mày.”

Đường Nghiêu không từ chối, cầm điện thoại rồi đi hướng rừng rậm.

Bên này, Lương Chấp đi theo người đàn ông đeo khẩu trang, mưa to làm cả người dính nhớp khó chịu, đi một hồi cậu mới phát hiện đây không phải đường đi ra, cậu hỏi: “Khăn Quàng Đỏ… Anh Đỏ, lối ra ở bên kia.”

Người đàn ông được gọi là anh Đỏ ngừng lại, hắn nhìn Lương Chấp, nói: “Cậu còn đi theo tôi làm gì?”

Nước mưa rơi vào mắt, Lương Chấp khó chịu chớp chớp mắt, cậu không dám đi một mình nha, trời biết tên sát thủ kia đã tỉnh lại chưa, giờ có đang lùng sục khắp nơi tìm cậu không.

Lương Chấp nói: “Tên sát thủ kia còn ở nơi này, chúng ta hai người có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Lương Chấp nhìn không tới mặt người đàn ông, chỉ nghe hắn nói: “A? Nếu gặp lại tên kia, vậy đến phiên cậu chăm sóc tôi.”

“…” Lương Chấp sửng sốt một lúc, rồi nói với hệ thống: “Không phải anh ta nên nói sẽ bảo vệ tao sao?”

Hệ thống nói: “Chuẩn bị lấy bình xịt cay và dao găm của cậu ra tự bảo vệ mình đi.”

“Soàn soạt —“

Tóc gáy Lương Chấp dựng thẳng lên, nhanh như vậy mà tên sát thủ đã tìm thấy bọn họ? Sớm biết thế cậu đã mang theo dây thừng.

Cũng không biết trên người tên đấy còn vũ khí nguy hiểm gì không, Lương Chấp kéo cổ tay anh Đỏ trốn sâu vào trong một bụi cỏ, còn để ngón tay lên miệng ý bảo im lặng.

Thẩm Quyền nhìn chăm chú Lương Chấp, hắn theo tin tức trên bài post mà đi tới chỗ này, tên Ám Dạ Ma Đồ kia hắn chỉ liếc mắt đã nhận ra, dù sao trên mặt gã vẫn còn vết thương.

Hắn nhìn ra Ám Dạ Ma Đồ muốn hành hạ Lương Chấp, vốn hắn tính toán chờ Lương Chấp thoi thóp mới nhảy ra gi3t ch3t cả hai.

Nhưng khi nhìn thấy Ám Dạ Ma Đồ giơ súng nhắm thẳng vào Lương Chấp, hắn lại không thấy sự sợ hãi trong mắt cậu.

Đây là nguyên nhân đối phương có thể trốn thoát mấy lần đuổi giết của người chấp hành sao?

Thẩm Quyền nhặt cục đá trên đất, đi đến gần Ám Dạ Ma Đồ, u ám trong đáy mắt biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại ánh sáng kinh người.

Người thú vị như vậy, ta không thể để kẻ khác chơi hỏng.

Tay Thẩm Quyền bị Lương Chấp nâng lên, cậu đặt con dao găm vào tay hắn, hắn nhìn Lương Chấp, thấy c4u nhỏ giọng nói: “Em chỉ có con dao này, cho anh phòng thân.”

Lòng Thẩm Quyền vẫn chưa bị dao động, hắn nhìn về phía thân ảnh xuất hiện cách đấy không xa, thị lực của hắn cực tốt, chẳng sợ mưa to hay cây cối che khuất, hắn cũng có thể đoán ra người nọ không phải Ám Dạ Ma Đồ, chắc là tới tìm Lương Chấp.

Thẩm Quyền nhếch môi sau lớp khẩu trang, nói với Lương Chấp: “Cám ơn.”

Lương Chấp sở dĩ đưa dao găm cho Thẩm Quyền, bởi vì người cầm dao là người sẽ chơi cận chiến với sát thủ.

Sợ lắm sợ lắm, cầm bình xịt cay vẫn ổn hơn.

Đường Nghiêu nhìn trái nhìn phải, cậu lo lắng tên tội phạm mang súng nên không gọi to tên Lương Chấp, chỉ có thể đi tìm ở chỗ sâu hơn.

Lương Chấp nhìn thấy người nọ dần dần đi xa, thở dài nhẹ nhõm rồi lại than thở: “Không biết khi nào cảnh sát mới tới.”

Cậu tưởng chính là cả một đội cảnh sát soát núi giải cứu, làm sao có thể ngờ Đường Nghiêu lại một mình đi tìm cậu.

Thẩm Quyền ngắm nghía con dao trong tay, nói: “Sẽ đến thôi.” Nhưng không biết đến kịp không.

Hắn đeo găng, hoàn toàn không lưu lại dấu vân tay, ngay cả con dao này cũng là của Lương Chấp, gi3t ch3t Lương Chấp ở chỗ này có thể đổ tội lên đầu Ám Dạ Ma Đồ.

Thẩm Quyền nín thở, nhìn chăm chú cổ của Lương Chấp, tưởng tượng hình dáng nơi đó phun ra máu tươi.

Lương Chấp hoàn toàn không có loại trực giác cảm nhận ánh mắt thù địch đâm ở sau lưng như trong tiểu thuyết, tất cả sự chú ý của cậu đều đặt ở việc tự hỏi nên làm gì tiếp theo, Tô Khấu Khấu thuê sát thủ giết người, cho dù báo cảnh sát, ai mà biết đối phương có điên lên, cài người mai phục cậu ở lối ra hay không.

Cậu nhất định phải ngồi ở trong rừng, kiên nhẫn đợi cảnh sát tới.

Lương Chấp ra quyết định, muốn bàn bạc cùng Khăn Quàng Đỏ, nhưng vừa quay đầu, chưa kịp nói gì đã bị Thẩm Quyền ấn ngã xuống đất.

“Anh Đỏ?” Vẻ mặt Lương Chấp đầy mờ mịt, hiển nhiên do Thẩm Quyền cứu cậu nên cậu chả có tí phòng bị nào.

Thẩm Quyền đang chuẩn bị giơ dao lên, lúc này hắn nghe được có tiếng động lẫn trong tiếng mưa rơi, ngay cả trốn cũng không kịp, hắn liền cảm thấy có cơn đau phía sau lưng.

Đấy cũng chỉ là cảm giác đau, Thẩm Quyền xoay người nhìn, Ám Dạ Ma Đồ đứng cách đó không xa, cầm trong tay súng sơn.

Thẩm Quyền không cần nhìn cũng biết thứ bắn vào lưng hắn là đạn sơn, hắn nói: “Mày định dựa vào cây súng ấy để giết tao sao?”

Ám Dạ Ma Đồ liếc mắt đã nhận ra Thẩm Quyền là kẻ đã nện gã một trận ngày hôm đó, vừa rồi gã tưởng đấy là Lương Chấp nên mới nghĩ dùng đạn sơn để dọa đối phương, gã quăng súng sơn đi, rút súng lục ra nhắm thẳng Thẩm Quyền, nghiến răng nói: “Lại là mày! Rốt cuộc mày với Lương Chấp có quan hệ gì, năm lần bảy lượt ngăn cản tao?”

Lương Chấp đứng dậy núp sau lưng Thẩm Quyền, bây giờ cậu mới hiểu hành động của đối phương, cậu cảm động nói: “Hệ thống, tao đến thế giới này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có người liều mạng bảo vệ tao.”

Hệ thống: “……”

Lương Chấp: “Tao hận không thể lấy thân báo đáp!”

Hệ thống không nhịn được: “Cậu đừng nói…”

Lương Chấp: “Đúng, bây giờ không phải là lúc nói mấy thứ này.”

Lương Chấp lấy bình xịt cay ra, nói nhỏ vào tai Thẩm Quyền: “Anh Đỏ, mục tiêu của gã đó là em, giờ em giả bộ tới gần gã, sau đó tập kích bằng bình xịt cay, rồi chúng ta phối hợp khống chế gã.”

Thẩm Quyền vẫn nhìn thẳng Ám Dạ Ma Đồ, nói với Lương Chấp: “Cậu không sợ gã nổ súng giết cậu luôn?”

Lương Chấp cười khì một tiếng, khinh thường nói: “Súng không có đạn cũng chỉ là súng bắn nước, nếu không gã đứng đấy lâu rồi mà cũng chỉ biết bép xép miệng nói linh tinh, xem ra gã đang liều mạng rồi, chúng ta phải ra tay tàn nhẫn hơn.”

Thẩm Quyền không phản đối, hắn nhỏ giọng nói: “Cậu chủ động tới gần sẽ làm gã cảnh giác thêm thôi.”

Lương Chấp còn chưa kịp hiểu ý tứ của những lời này, đã nghe Thẩm Quyền cao giọng nói với Ám Dạ Ma Đồ: “Đừng giết tao, mày muốn nó thì tao đưa cho mày!”

Nói xong, Lương Chấp bị Thẩm Quyền chụp lấy bả vai, dùng sức đẩy về phía trước.

Lương Chấp lảo đảo vài bước, cậu nhanh chóng hiểu ý đồ của Thẩm Quyền, cậu cố ý giả vờ trượt chân, lao thẳng vào lòng Ám Dạ Ma Đồ, ôm lấy cổ gã nói: “Chân bị trẹo rồi.”

Súng của Ám Dạ Ma Đồ quả thật không có đạn, gã thấy Lương Chấp tự dâng tới cửa, theo phản xạ muốn dùng súng đập Lương Chấp ngất xỉu rồi mang đi.

Lương Chấp rút bình xịt cay ra, xịt thẳng vào mắt Ám Dạ Ma Đồ.

“A!” Ám Dạ Ma Đồ hét thảm thiết, nâng hai tay che mắt.

Lương Chấp tống một quyền vào bụng gã, thừa dịp đối phương gập người liền vọt ra phía sau, đá thật mạnh vào tổ chim của gã.

Ám Dạ Ma Đồ lập tức quỳ xuống đất vì đau, hai tay gã bị Lương Chấp bắt lấy.

Lương Chấp đang rầu vì trên người không có thứ gì trói được Ám Dạ Ma Đồ, trước mắt đột nhiên tối sầm, là Thẩm Quyền đội mũ lên đầu cậu.

Không bao lâu sau, mũ được lấy xuống, Lương Chấp giương mắt nhìn liền thấy Thẩm Quyền đang c0i trần, đối phương lấy mũ đội lại, hắn cởi áo để trói Ám Dạ Ma Đồ.

Nước mưa chảy qua bờ ngực rắn chắc, cơ bụng luôn bị quần áo che lấp cũng lộ ra, Lương Chấp nuốt nước miếng, vóc dáng thật làm người ta hâm mộ.

Sau khi bị trói tay ra sau, Ám Dạ Ma Đồ không cố giãy dụa nữa, Thẩm Quyền nhìn thấy bóng người ở đằng xa, nói với Lương Chấp: “Người bên kia chắc là tới tìm cậu.”

Lương Chấp nghe vậy bèn quay qua nhìn, nhưng cũng chỉ thấy bóng người mờ mờ.

Thẩm Quyền nói: “Tôi ở đây trông chừng gã, cậu qua đấy nhìn xem, nhỡ là đồng lõa của gã này thì cậu đi một mình cũng tiện trốn…”

Lương Chấp biết đây là cách tốt nhất, cậu gật đầu nói: “Vậy anh Đỏ, anh cẩn thận nhé.”

Thẩm Quyền nhìn bóng Lương Chấp dần dần bị cơn mưa to bao phủ, lúc này Ám Dạ Ma Đồ mới cầu xin tha thứ: “Anh thả em đi, đại ca, bao nhiêu tiền cũng được.”

Thẩm Quyền nói: “Không thể.”

Ám Dạ Ma Đồ: “Tại sao? Rõ ràng lúc trước mày cũng thả tao đi! Mày cũng muốn giết Lương Chấp đúng không, tao vừa nãy thấy rồi! Vừa rồi mày muốn giết nó!”

Thẩm Quyền chớp mắt, cười nói: “Mày nói đúng đấy, tao quả thật định giết nó.”

Ám Dạ Ma Đồ thấy có hy vọng, gã nghĩ Thẩm Quyền và Lương Chấp có thù oán cá nhân, gã nói: “Mày thả tao đi, tao cam đoan sẽ gi3t ch3t nó.”

Thẩm Quyền lắc đầu: “Tao càng thích tự mình động thủ hơn.”

Nói xong, hắn giơ dao lên, đâm xuống Ám Dạ Ma Đồ.

Lương Chấp thật cẩn thận đi hướng có bóng người, mãi đến lúc thấy rõ, cậu giật mình vui mừng chạy tới: “Đường Nghiêu!”

Đường Nghiêu xoay người nhìn thấy Lương Chấp, cũng kích động chạy qua, cậu cầm tay đối phương, nhìn từ trên xuống dưới: “Ông không sao chứ?”

“Ông không biết tôi gặp phải chuyện nguy hiểm cỡ nào đâu.” Lương Chấp lo lắng cho Khăn Quàng Đỏ còn ở lại, kéo Đường Nghiêu vừa đi vừa kể chuyện, “Tôi bị một tên bắt cóc cầm súng đuổi giết, may mà có người tốt giúp tôi, không thì bây giờ ông chẳng thấy tôi nhảy nhót ở chỗ này đâu.”

“Là ai?” Đường Nghiêu nhíu mày, người Tô Khấu Khấu thuê tới và những bạn học còn lại đều đã rút toàn bộ khỏi rừng rậm, chỉ còn lại tên bắt cóc và Lương Chấp, làm sao có thể còn người khác.

Lương Chấp lắc đầu nói: “Không biết, anh ta che mặt kỹ lắm, tôi cũng nhìn không ra, nhưng mà đợi chút nữa hỏi là được rồi.”

Lúc trở về đến nơi, chỉ còn Ám Dạ Ma Đồ nằm trên mặt đất, Đường Nghiêu đi qua xem xét, sau một lúc nói: “Gã bị người đánh bất tỉnh.”

Lương Chấp nhìn thấy cái áo dùng để trói Ám Dạ Ma Đồ đã biến mất, Khăn Quàng Đỏ cũng không thấy bóng dáng, nếu không phải cậu tự mình trải qua, tất cả dường như ảo giác vậy.

Lương Chấp cảm thán với hệ thống: “Không hổ là Khăn Quàng Đỏ, làm việc tốt không lưu danh.”

Hệ thống: “……” Không phải tên hắn là Khăn Quàng Đỏ sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.