Sau sự việc của Đầu Rong Biển, cuộc sống của Cố Ỷ dần yên bình trở lại như trước. Mỗi sáng cúi đầu lạy bài vị của Khương Tố Ngôn, thắp nhang thắp đèn, sau đó lên xe buýt ngủ gà ngủ gật, gần đến trường sẽ bị nàng gọi dậy, ngáp dài đi vào lớp học.
Đến trưa, cô sẽ ăn cơm ở trường. Nếu rảnh cô sẽ đi thư viện mượn sách, không rảnh sẽ ở ký túc xá nói chuyện với đám bạn. Tới chiều, cô tiếp túc đến lớp.
Hết tiết học, cô về nhà mở tiệm. Tối đến không có khách, cô sẽ tranh thủ đi ăn ở tiệm cơm quen thuộc. Ăn xong sẽ về tiếp tục trông tiệm. Thỉnh thoảng, cô sẽ ngồi gấp giấy Nguyên Bảo. Nếu hôm đó cô gấp nhiều hơn mọi khi, cô sẽ xuống gian nhà sau tiệm lấy chậu vàng mã đốt chúng cho Khương Tố Ngôn làm đồ ăn vặt.
Thỉnh thoảng cũng sẽ có mấy con quỷ mù quáng đi tìm đường chết. Kết cục, chúng sẽ trở thành bữa ăn khuya của Khương Tố Ngôn.
Nếu hôm nào được nghỉ, cô sẽ dẫn nàng đi dạo thành phố.
Nhờ vào số tiền cho thuê hai căn nhà hai bên tiệm, cuộc sống của Cố Ỷ trôi qua nhẹ nhàng hơn trước. Nếu không có số tiền đó, có lẽ cô phải ra ngoài làm thêm vào cuối tuần.
Kỳ thi cuối kỳ ngày càng cận kề, dạo gần đây Cố Ỷ bắt đầu vùi đầu học hành gian khổ. Hôm nay cuối tuần, cô tranh thủ nghỉ ngơi thả lỏng.
Thời tiết ngày càng nóng, Cố Ỷ đã đổi trang phục: áo thun ngắn tay, quần short jean, chân mang giày xăng-đan, lưng đeo balo vải. Đó là trang phục mùa hè hôm nay của cô.
Trời nóng, Cố Ỷ cũng không ưng đến những nơi nóng bức. Cô chỉ thích dính lấy Khương Tố Ngôn. Thân thể nàng mát lạnh, ở bên cạnh nàng nhiệt độ không khí sẽ giảm ít nhất mười mấy độ.
Tuy nhiên, trời nắng quá gay gắt. Đại quỷ như Khương Tố Ngôn không thích những ngày quá nặng dương khí. Những ngày như thế, ban ngày nàng chỉ thích vùi trong bóng của Cố Ỷ, không thích ra ngoài.
Nàng không sợ nắng nhưng nàng ghét cảm giác nóng bức của mặt trời.
Nàng cũng không ưa chỗ đông người. Đông người, dương khí nặng. Cho nên nàng cũng không muốn ra.
Vì thế, Cố Ỷ chỉ còn cách lượn vô thương xá để hưởng ké máy lạnh nơi đó. Cuối tuần, cô sẽ ngồi tàu điện ngầm ra ngoại ô, đi dọc bờ kè, ngồi dưới bóng cây hóng gió.
Khương Tố Ngôn quan sát xung quanh thưa người, mặt trời cũng bị bóng cây che chắn, mới đi ra. Nàng ngồi bên cạnh Cố Ỷ, ngắm dòng sông dập dờn sóng biếc, sóng nước lấp loáng.
Thực ra, Khương Tố Ngôn rất thích theo Cố Ỷ ra ngoài. Nàng làm quỷ dưới âm phủ một ngàn năm, vất vả lắm mới nhìn thấy cảnh vật dương gian. Nàng cực kỳ muốn đi khắp nơi với cô.
Tuy nhiên, Cố Ỷ không đi được.
Một phần do cô còn đi học. Phần còn lại chính là cô không tiền.
Trước mắt, cô chỉ có thể dẫn Khương Tố Ngôn đi dạo quanh Lễ Phong. Những nơi khác để sau này hẵng tính.
Thời tiết dù nóng bức nhưng ở bên cạnh Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ sẽ được hưởng thụ thứ gọi là máy lạnh thiên nhiên. Loại máy lạnh di động miễn phí kiểu này vừa thuận tiện vừa tiết kiệm tiền.
Cố Ỷ ngồi trên ghế dài đọc sách. Khương Tố Ngôn ngồi thẫn thờ ngắm cảnh.
Những lúc Khương Tố Ngôn ngắm cảnh, nàng thường hay ngẩn người. Có lẽ nàng đang suy nghĩ thời gian thấm thoát trôi, cảnh vật cũng thay đổi không ngừng. Có lẽ nàng đang cảm thán dù cho vật đổi sao dời, dòng sông vẫn âm thầm chậm rãi chảy xuôi theo năm tháng.
Cố Ỷ không biết những suy nghĩ trong lòng nàng. Một người một quỷ lẳng lặng ở chung như vậy cũng rất tốt.
Chẳng bao lâu, Khương Tố Ngôn bỗng chui vèo vào trong bóng của Cố Ỷ. Cô liền biết có người đang đến gần. Nàng không thích giáp mặt với người khác. Thân áo cưới đỏ rực của nàng quá rùng rợn. Ai nhìn vào cũng sẽ nghị kỵ.
Cố Ỷ gọi đó là tướng mạo có thể dọa khóc đứa trẻ mười tuổi.
Dĩ nhiên, cô không bao giờ dám nói thẳng câu đó với Khương Tố Ngôn. Cô chỉ dám nói thầm trong lòng.
Cố Ỷ ngẩng đầu quan sát. Cô thấy một người đàn bà mặc áo tay dài đang đi về hướng lan can bờ sông. Trời nóng nực nhưng vẫn có người mặc áo dài quần dài để chống nắng.
Thế nhưng người đàn bà kia thì khác. Bà ta đang mặc một cái áo bông tay dài không thoáng gió ngược lại càng giống giữ ấm hơn. Bà ta mặc cái quần dài, chân đi giày thể thao. Nhìn thế nào cũng thấy không hợp mùa.
Nếu chỉ có vậy thì Cố Ỷ sẽ không tiếp tục nhìn. Dù sao dạo gần đây cũng có những người không sợ nóng, gần 40° cũng có thể mặc quần dài áo dài ra đường.
Nhưng người đàn bà kia thì khác. Bà ta không giống một người có tinh thần khỏe mạnh. Bà ta đứng sát lan can bờ sông. Dù Cố Ỷ ở cách xa bà ta một khoảng cũng thấy được quần áo bà ta đang cọ xát vào lan can, thậm chí còn bị chỗ giao nhau giữa các lan can móc kéo, kéo dãn ra một chút mới trở về nguyên trạng.
Một người bình thường sẽ không đứng gần lan can vì trước đó đã có nhiều người rớt xuống sông. Vì thế, bờ kè sông được xây theo thứ tự: dòng sông, lan can, bãi cỏ, đường đi.
Theo lẽ thường, người đi dạo bờ sông sẽ đi trên đường đi bộ. Không có ai đến gần lan can sông. Trong khi người đàn bà đó nhanh chóng vượt qua bãi cỏ, áp sát lan can sông.
Ngoại trừ quần áo và hành vi bất thường, đợi khi Cố Ỷ đến gần người đàn bà đó, cô còn nhận thấy diện mạo của bà ta cũng khác thường. Đầu tóc tán loạn, đôi mắt sụp mí, quầng thâm nặng nề dễ nhận ra, con ngươi vô thần không rõ đang nhìn nơi đâu.
Trí nhớ của Cố Ỷ xưa nay rất tốt. Ngay vừa thấy dáng vẻ tiều tụy của bà ta, cô lập tức nghĩ đến hình ảnh người đàn bà trên tin tức mà cô coi ở tiệm cơm đêm qua.
Cô lấy điện thoại tra xét thông tin trên mạng để xác nhận. Quả nhiên, bà ta chính là người đàn bà đó.
Sở dĩ, Cố Ỷ nhớ kỹ bà ta có lẽ bởi vì hoàn cảnh của bà ta tương tự với cô. Có lẽ vì nguyên nhân đó nên cô mới nhớ sâu sắc đến vậy.
Nhìn dáng vẻ chật vật của bà ta, Cố Ỷ không đành lòng xen lẫn lo lắng. Người đàn bà này mặc quần áo kiểu đó chạy đến bờ sông có khi nào: Bởi vì bà ta không tìm thấy con gái cho nên… muốn tự vận?
Cố Ỷ vốn là người không nặng tình cảm nhưng, đối với người đàn bà kia, cô quả thực không yên lòng. Vì cô tìm thấy hình ảnh mẹ cô trên người bà ta.
Cố Ỷ mất mẹ. Bà ta mất con. Cả hai đều kẻ lưu lạc chân trời.
Cô khép lại quyển sách, nhét nó vào lại balo, sau đó đeo balo trên lưng chuẩn bị đi tới gần lan can. Cô đi từ bóng râm ra chỗ nắng nên cơ thể vẫn chưa thích ứng. Mặt trời chiếu thẳng vào người khiến cả người cô nóng ran.
Khoảng cách giữa Cố Ỷ và người đàn bà dần rút ngắn. Cô chỉ cần bước nhanh thêm mấy bước sẽ đến chỗ bà ta nhưng cô bỗng dừng bước. Vì cô vừa đến gần không bao lâu đã nhận ra cảm giác lạnh lẽo rất quen.
Xung quanh người đàn bà đó rất lạnh. Đó là luồng khí lạnh tản ra từ cơ thể bà ta. Luồng khí đó tản ra trong phạm vi ít nhất 2m. Nó đâm vào da của Cố Ỷ khiến cô lạnh từ trong lạnh ra.
Cảm giác lạnh băng ấy vô cùng quen thuộc với Cố Ỷ. Khoảng thời gian này, cô vẫn luôn tiếp xúc với cảm giác lạnh lẽo đó rất thường xuyên thậm chí là tiếp xúc mỗi phút mỗi giây nhưng chúng khác nhau. Luồng khí lạnh mà cô thường tiếp xúc không mang đến cảm giác châm chích, công kích mãnh liệt đến vậy.
Khí lạnh mà cô nhắc đến chính là khí lạnh toát ra từ người của Khương Tố Ngôn. Còn luồng hơi lạnh còn lại chính là luồng hơi truyền ra từ những con quỷ muốn nuốt cô vào bụng.
Vốn dĩ Cố Ỷ muốn mở lời hỏi thăm, hỏi bà ta cần giúp gì không nhưng khi cô phát giác ra luồng khí lạnh băng đó, cô đã vô thức ngậm chặt miệng. Cô bắt đầu hối hận về quyết định đến gần người đần bà này.
Thời gian này, chỉ có mình Cố Ỷ và người đàn bà trên bờ kè, cô lại đang đi về phía bà ta thậm chí đã gần đến trước mặt bà ấy. Nếu bây giờ cô đi chệch về hướng bên cạnh, có vẻ quá miễn cưỡng.
Nếu cô bất thình lình đi chệch hướng lướt qua người đàn bà ta, bà ta chắc chắn sẽ không vui.
Dù Cố Ỷ đã quá quen với việc đại quỷ như Khương Tố Ngôn thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt cô nhưng việc chủ động đi tìm quỷ như thế này cũng quá ngu xuẩn. Cô tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu đó.
Cố Ỷ kiên quyết dịch bước chân, lướt qua người đàn bà. Cô nỗ lực nhìn về phía trước giống như tình cờ đi ngang qua.
Tuy nhiên, người đàn bà kia không có ý định buông tha Cố Ỷ. Ngay lúc cô đi lướt qua, bà ta đột nhiên mở lời: ‘Cô bé…’ Giọng nói của bà ta rất bình thường, ngoại trừ giọng nói khàn khàn kèm theo cảm giác rã rời khó bỏ qua thì nó chỉ là một giọng nói của một người bình thường.
Cố Ỷ đột ngột phát hiện không biết từ lúc nào người đàn bà kia đã đến gần cô đến vậy. Hai người chỉ cách nhau tầm 50-60cm.
Cố Ỷ không thể già vờ không nghe tiếng gọi đó, nếu không nghe thì quá giả rồi. Cô cố gắng giữ bình tĩnh. Tay trái nắm chặt cái túi nhỏ trên cổ tay. Bên trong túi chính là tóc của cô và Khương Tố Ngôn. Điều đó khiến cô yên tâm một chút.
Cô biết Khương Tố Ngôn vẫn luôn bên cạnh mình, không có con quỷ nào là đối thủ của nàng.
‘Có chuyện gì không dì?’ Khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười ngọt ngào, nói chuyện có duyên. Có thể gọi vẻ ngoài của Cố Ỷ là hoàn mỹ lễ phép.
Đáng tiếc, lời nói êm tai của đại mỹ nhân cũng không thể hòa tan cõi lòng lạnh giá của người đàn bà được thân thiết gọi bằng dì kia. Dì chăm chú nhìn Cố Ỷ bằng cặp mắt thâm thúy như muốn nhìn thủng cơ thể cô.
Qua một hồi lâu, bà ta mới mở miệng. Tiếng nói của bà ta thấm đẫm mệt mỏi. Nếu người khác nghe được, có lẽ người ta sẽ khuyên dì đấy mau đi ngủ.
Cố Ỷ không dám làm vậy. Cô không chỉ không muốn khuyên bảo mà còn muốn chạy trốn. Dì càng đến gần, cô càng thấy luồng khí lạnh thấu xương kia càng gần cô hơn, làn da cô càng bị khí lạnh châm chích đến nhói đau.
‘Cô có, có thấy con gái tôi không?’ Người đàn bà đưa tay vào túi áo khoác lấy ra cái điện thoại di động, run rẩy mở điện thoại. Bà ta nhấn nút nguồn. Màn hình điện thoại sáng lên. Tấm hình một cô gái trẻ hiện ra.
Tuổi cô gái không lớn lắm, giống như trên bản tin thời sự đã nói – một nữ sinh trung học. Nữ sinh có vẻ ngoài xinh đẹp đáng yêu, nhìn ống kính nở nụ cười rạng rỡ tựa như hoa xuân nở rộ tràn đầy sức sống.
Cố Ỷ căng thẳng nhưng vẫn lắc đầu.
‘Vậy à…vậy à.’ Người đàn bà chết lặng khi thấy phản ứng của Cố Ỷ. Kể từ lúc đó, bà ta không nói thêm câu nào với cô, chỉ tiếp tục đi về trước, thỉnh thoảng quay sang nhìn về dòng sông bên cạnh.
Đến khi người đàn bà đi xa, Cố Ỷ lới nhỏ giọng hỏi: ‘Đó là quỷ phải không…’ Ánh nắng chói chang ban trưa cũng không thể xua tan đi khí lạnh quấn quanh người bà ta dù chỉ một ít.
Cố Ỷ tự xoa cánh tay như muốn làm ấm lại.
Thế nhưng đáp án của Khương Tố Ngôn đã khiến cho cô không thể ấm nổi.
‘Không, đó là người.’