Cố Ỷ bối rối sau khi nghe xong câu trả lời của Khương Tố Ngôn.
Cô vừa quay đầu nhìn, người đàn bà kia đã đi xa chỗ cô, xa đến mức chỉ còn thấy bóng lưng. Nếu như cô muốn đuổi theo, quả thực cô có thể đuổi kịp nhưng hai chân giống như mọc rễ cắm xuống đất. Cô không thể nhấc chân lên nổi.
Cố Ỷ biết Khương Tố Ngôn sẽ không gạt cô nhưng cô chưa hiểu câu nói của nàng: ‘Bà ta là…người?’ Dù có nhìn thế nào, cô cũng không cảm thấy bà ấy là người.
Hành vi của người đàn bà đó thật kỳ lạ. Thân thể còn tỏa luồng khí lạnh quen thuộc kia. Những thứ này không hề liên quan đến con người.
Sau đó, Khương Tố Ngôn nói với cô: ‘Đúng vậy, bà ấy là người, chỉ là đang bị quỷ nhập.’
Nếu như đó là đáp án thì những điều không thích hợp của người đàn bà đó đều hợp lý. Bà ta bị nhập nên thân thể mới bị khí lạnh quấn quanh. Bởi vì bà ta là người, người sẽ sợ lạnh nên bà ta mới mặc quần áo dày để chống lạnh.
Cũng do bị nhập nên thân thể bà ta cực kỳ mệt mỏi rã rời, nhìn vào mới thấy kỳ lạ.
Cố Ỷ không biết bà ta bị nhập bao lâu nên lòng cô bỗng dưng lo lắng: ‘Sau này tôi cũng sẽ bị y như vậy? Tôi cũng sẽ bị cô nhập?’
Khương Tố ngôn cười nhạo cô và đáp: ‘Ta và nàng không phải dạng trò nhập xác cỏn con đó. Phu quân, hai chúng ta là vợ chồng đã kết hôn, dĩ nhiên nàng sẽ không bị như bà ấy.’
‘Vậy cô có thể, giúp bà ta, đẩy con quỷ kia ra không?’
Cố Ỷ thấy tội nghiệp người đàn bà đó. Sự đồng cảm là thứ khiến cô không thể không hỏi vấn đề ấy. Nếu không vì điều đó, người đàn bà đi xa bao nhiêu, cô càng mừng bấy nhiêu.
Đáng tiếc, Khương Tố Ngôn không biết cách giải quyết vấn đề này.
Nàng chỉ nói: ‘Có thể làm được, nhưng ta sẽ ăn con quỷ lẫn bà ta. Bởi vì ta không có cách tách họ ra. Người làm nghề nào thì rành nghề đó. Việc này đám đạo sĩ con người của mấy người sẽ am hiểu hơn ta.’
Cố Ỷ thở dài. Thân ảnh của người đàn bà khuất dần trong tầm mắt. Cô cũng mất đi tâm tư tiếp tục du ngoạn. Cô ngồi lên xe buýt, chuẩn bị về tiệm vàng mã.
Khương Tố Ngôn không phải vạn năng. Dù Cố Ỷ luôn hiểu điều đó nhưng đến hôm nay cô mới hoàn toàn thấu hiểu triệt để. Cô sẽ không để Khương Tố Ngôn ăn quỷ lẫn người đàn bà đó. Cô cũng không quen biết đạo sĩ nên chỉ đành nhắm mắt làm ngơ.
Tâm trạng Cố Ỷ chùng xuống mấy ngày liền nhưng sau đó đã khôi phục lại nguyên trạng lơ đãng vô tư như trước. Cô vốn là người không nặng tình cảm, rớt mấy giọt nước mắt có thể coi là thiện tâm lan tràn.
TV cũng không còn phát bản tin liên quan đến người đàn bà mất và cô con gái mất tích của bà ta nữa. Trên đời này, mỗi ngày đều có một đống chuyện lớn phát sinh. Lễ Phong nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Những chuyện không có đoạn kết rất dễ bị lãng quên, dễ bị biến mất trong tầm mắt đời.
Ngoài người đàn bà đó, không có ai sẽ nhớ rõ con gái bà ta – một cô gái vừa tròn mười tám rạng rỡ như đóa hoa xuân.
Cố Ỷ cũng để cho chuyện này trôi qua. Cô không phải chúa cứu thế. Bản thân cô cũng kết minh hôn với quỷ, tự thân đã khó giữ, hiển nhiên sẽ không chạy tới chạy lui đi tìm một đạo sĩ chỉ vì một người dưng.
Cô không đi tìm chuyện phiền phức không đồng nghĩa chuyện phiền phức không tìm đến cô.
Bước vào kỳ thi, Cố Ỷ sẽ đóng cửa tiệm sớm hơn thường lệ, lên lầu hai chuẩn bị cho kỳ thi. Đồng hồ điểm 8h, Cố Ỷ lập tức đóng cửa để lên lầu ôn bài. Khương Tố Ngôn ngồi trên giường, đeo tai nghe coi phim truyền hình.
Gần 10h, Cố Ỷ đột nhiên nghe một loạt tiếng gõ cửa. Cô thắc mắc đã trễ thế này còn ai đến gõ cửa nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, giờ này kẻ đến gõ cửa tiệm vàng mã chưa chắc là người sống.
Cố Ỷ nhìn Khương Tố Ngôn. Nàng vẫn còn đắm chìm và nội dung phim, đeo tai nghe không đẻ ý chuyện bên ngoài. Tiếng gõ cửa dưới lầu không ngừng vang lên. Cô hốt hoảng lập tức ngồi ở trước mặt nàng.
‘Cô có nghe tiếng gõ cửa không?’
Khương Tố Ngôn mặc dù đeo tai nghe nhưng nó vẫn không ảnh hưởng đến khả năng nghe âm thanh bên ngoài của nàng. Nàng giương mắt nhìn cô: ‘Ta nghe được.’
‘Tại sao cô không xuống ăn bữa khuya?’
Cố Ỷ đã quen với việc đám quỷ hay tự kéo đến cửa tìm cô rồi hiển nhiên trở thành bữa khuya của Khương Tố Ngôn. Dù giờ nay chưa phải giờ ăn khuya của nàng nhưng đã có quỷ tìm tới, cô sẽ không ngại để kẻ đó thành bữa ăn của nàng.
Không biết đám quỷ có hào hứng với biệt danh mà Cố Ỷ đặt cho chúng?
Hiện tại, Khương Tố Ngôn không muốn ăn bữa khuya. Có vẻ nàng càng muốn coi hết tập phim hơn. Vả lại, bên dưới cũng không phải bữa khuya của nàng. Nàng biết cô cũng sẽ không để nàng ăn thứ bên dưới.
‘Bên dưới gõ cửa là người, là kẻ gặp ở bờ sông lần trước.’
Cố Ỷ ngẩn người nhưng vẫn không dám đi xuống lầu. Người đàn bà kia dù còn là người nhưng bà ta đang bị nhập. Một con quỷ đang trú ngụ bên trong thân thể bà ta, không biết khi nào nó sẽ kích động hại người.
Tiếng gõ cửa vẫn vang lên không dứt. Cố Ỷ lo lắng người thuê nhà hai bên nghe tiếng sẽ chạy ra xem, sau đó sẽ bị con quỷ nhập người đàn bà xơi tái.
Vì sự an toàn của người thuê nhà, Cố Ỷ đành chậm chạp đi xuống lầu, miễn cưỡng mở đèn, Đợi đến khi đèn chiếu sáng hết sảnh, cô mới đến gần cửa hông, chậm rãi mở cửa.
Cô chỉ mở hé cửa. Từ khe hở, cô nhìn thấy người ngoài cửa.
Người ngoài cửa hình như nhận ra Cố Ỷ đi xuống lầu. Sau khi cô mở đèn, kẻ đó cũng dừng gõ cửa. Khi cô quan sát bên ngoài thông qua khe hở, kẻ đó cũng ngoan ngoãn đứng thu mình trước cửa.
Sở dĩ dùng động từ ‘thu mình’ để hình dung bởi vì người đàn bà đó đang rụt rè e sợ. Dù bà ta đang mặc trang phục vừa dày vừa nặng nhưng bà ta vẫn hóp ngực khom lưng, nhìn vào gầy yếu không tả nổi.
Trang phục tối nay mà bà ta đang mặc còn nặng hơn hôm trước. Cố Ỷ nhận ra khí lạnh quấn quanh người bà ta nay đã nồng đậm hơn. Thông qua khe hở, cô còn thấy được con quỷ đang nhập vào bà ta.
Có lẽ bây giờ là ban đêm, không còn ánh mặt trời gay gắt nên nó cũng lộ nguyên hình.
Nó và người đàn bà đứng chồng lên nhau. Từ sau lưng bà ta, cô thấy được nguyên hình của nó. Có lẽ do người đàn bà quá gầy yếu nên không đủ sức che thân ảnh của nó.
Nó có một cái đầu với mái tóc rối bời như cỏ dại, đôi mắt đỏ chót. Gương mặt nó lõm xuống lấm lem không thể nhìn rõ diện mạo. Nó đang mặc một cái váy đen dài rách rưới. Ngoài Khương Tố Ngôn, nó là con quỷ duy nhất mặc đồ mà Cố Ỷ từng gặp.
Nó có điểm giống người nhưng không giống hoàn toàn.
Nhìn thấy Cố Ỷ mở cửa, người đàn bà rụt rè ngẩng đầu lên. Ánh đèn trong sảnh chiếu vào bà ta. Ánh đèn chiếu đến con ngươi bà ta vô tình làm cho Cố Ỷ chắn ánh sáng khiến thân ảnh của cô tạo ra một vùng tối trên người bà ta. Mặc dù thân thể gầy yếu nhưng ánh mắt bà ta lại sáng ngoài dự liệu. Có lẽ vì nó phản chiếu ánh đèn từ sảnh, cũng có lẽ vì đó là tia hy vọng thầm kín của người đàn bà đó.
Cố Ỷ tạm thấy người đàn bà không có ý định tấn công nên mới chậm rãi mở cửa: ‘Vào đi.’ Cô dẫn đầu vô sảnh, người đàn bà theo sau. Bà ta còn tinh tế đóng cửa lại.
Người đàn bà ngồi đúng chỗ trước đó tên Đầu Rong Biển đã ngồi. Cố Ỷ ngồi trong quầy. Bà ta ngồi ngoài quầy. Bọn họ cách nhau cái quầy kính.
Người đàn bà có lẽ đang khẩn trương nên tay nắm chặt ống quần, vội mở lời trước cả Cố Ỷ: ‘Tôi, tôi nghe nói tiệm vàng mã có thể thỏa mãn mọi tâm nguyện, cho nên tôi tìm đến đây! Tôi muốn biết tung tích con gái tôi!’
Ban đầu, bà ta còn do dự nhưng sau đó đã nói rất nhanh.
Cố Ỷ nhìn người đàn bà, sau đó nhìn con quỷ sau lưng bà ta.Thật ra, cô vốn không có bản lĩnh làm chuyện đó. Chuyện mà cô làm được vô cùng có hạn. Hồn lực cô chỉ có bấy nhiêu. Tìm người cũng không phải thế mạnh của cô.
Cố Ỷ thật thà đáp: ‘Tôi không có bản lĩnh đó, tôi cũng không có cách giúp dì tìm con. Nếu dì đã biết đến tiệm vàng mã Lão Cố, chắc dì cũng biết ban đêm tiệm này chỉ dành cho quỷ.’
Người đàn bà cúi đầu, không rõ cảm xúc của bà ta. Con quỷ trên vai bà ta bắt đầu đổi vị trí. Hai tay nó vịn đầu người đàn bà sau đó đè đầu bà ta xuống, ló thân ra nói chuyện với Cố Ỷ. Nó cười sau đó mới nói: ‘Tôi nghe đồn, một phần mười hồn lực, tôi trả, chỉ cần cô tìm được con gái cô ấy.’
Cố Ỷ ngẩng đầu nhìn con quỷ đang nhìn cô từ trên cao. Dù cô không thấy rõ mặt nó nhưng có thể thấy rõ cái miệng rộng với hàm răng đen nhẻm và nụ cười châm chọc đầy chanh chua của nó.
Nó đang cười nhạo cô, chế giễu cô thân là chủ tiệm vàng mã Lão Cố nhưng không có bản lĩnh.
Cố Ỷ siết chặt bàn tay. Móng tay đã ghim lõm vào lòng bàn tay. Thế nhưng, cô không thể nào phủ nhận điều đó. Đúng như hành động cười nhạo của con quỷ đó, Cố Ỷ không có một tí bản lĩnh, không có bản lĩnh tự vệ cũng không có bản lĩnh kéo con quỷ ra khỏi thân thể người đàn bà, càng không có bản lĩnh giúp bà ta tìm con.
Cố Ỷ hít sâu một hơi, không tiếp tục để ý con quỷ kia, quay lại nói chuyện với người đàn bà.
‘Dì à, tôi tin rằng dì rất thương yêu con gái của dì nhưng đã lâu vậy rồi con gái dì vẫn chưa có tin tức, rất có khả năng đã gặp bất hạnh. Tôi không biết làm thế nào dì gặp được con quỷ này, cũng không có cách giúp dì. Nhưng nếu dì còn tiếp tục sống chung với con quỷ này, tôi nghĩ kết cục của dì sẽ không phải là điều mà con gái dì muốn thấy. Tôi đề nghị dì nên đến đạo quán hay chùa miếu…’
Lời nói của Cố Ỷ chưa kịp kết thúc, người đàn bà đối diện bỗng đứng dậy. Bà ta kích động đáp trả: ‘Cô biết cái gì?! Con tôi không chết! Tuyệt đối không chết! Cô chẳng biết gì cả mà dám ở đây…’
Cố Ỷ không hơn thua lời nói với người đàn bà. Cô chỉ lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn tấm hình gia đình ba người trong điện thoại: ‘Tôi hiểu dì.’