‘Đây là cha mẹ tôi, trước đó họ đến núi tuyết du lịch, đến tận bây giờ cũng chưa rõ tung tích. Tôi nghĩ thời gian mất tích của họ còn lâu hơn con dì.’ Giọng nói của Cố Ỷ rất nhỏ, không chứa nhiều đau buồn nhưng cặp mắt cô đã đong đầy cô đơn.
‘Tôi và dì giống nhau. Tôi mất cha mẹ. Dì mất con gái. Cha mẹ tôi hiện không rõ tung tích, sống không thấy người, chết không thấy xác. Tôi chưa tìm thấy họ nhưng tôi biết, họ đã dữ nhiều lành ít.’
Cố Ỷ chăm chú nhìn người đàn bà: ‘Dì à, con người là phải đi về phía trước, tôi sẽ sống tốt vì cha mẹ tôi chắc chắn sẽ không muốn thấy tôi thất hồn lạc phách vì sự qua đời của họ.’
Cố Ỷ nói rất nghiêm túc. Nếu như cô có thể khiến người đàn bà kia hoàn toàn tỉnh ngộ, cô sẽ không ngần ngại vạch ra vết thương còn đau nhức của mình cho người ta xem. Cô không có năng lực bóc con quỷ ra khỏi cơ thể người đàn bà nhưng người khác thì có.
Có lẽ vì Cố Ỷ đồng cảnh ngộ nên người đàn bà bắt đầu dao động. Ánh mắt bà ta nhìn cô đã không còn sự phẫn nộ như trước.
Cố Ỷ thở phào vì cảm xúc của người đàn bà đã ổn định. Bỗng con ác quỷ phát ngôn khiến cô nghẹn lời: ‘Nói mấy lời tào lao làm gì, cũng không phải là không có cách tìm con của cô.’
Người đàn bà vốn đã bình tĩnh dần điên cuồng táo bạo. Con gái chính là yếu điểm của bà ta.
‘Tôi, tôi chỉ muốn biết Viện Viện đang ở đâu! Sống thấy người, chết phải thấy xác. Nếu con bé chết thật, tôi cũng phải mang con bé về nhà! Cầu xin cô! Nếu như cô biết con bé đang ở đâu! Hãy giúp tôi! Giá nào cũng được, muốn mạng tôi cũng được!’ Người đàn bà bắt đầu khóc. Nước mắt bà ta dần chảy ra từ hốc mắt rơi xuống quầy.
Chẳng bao lâu, chúng đọng lại thành vũng nhỏ trên mặt quầy.
Khác với tên Đầu Rong Biển, dòng lệ của người đàn bà long lanh trong suốt, không vấy bẩn bởi vì…bà ta là con người.
Cố Ỷ không thể dùng lời ba hoa để đuổi khéo người đàn bà ấy giống như cách cô đã làm với tên Đầu Rong Biển. Cô chỉ ngồi đó và thốt ra câu: ‘Xin lỗi.’
Lời nói phía sau còn đọng trên môi nhưng không thể phát ra thành tiếng bởi vì cô bất lực.
Cả tiệm bỗng tĩnh lặng. Một hồi lâu sau đó, người đàn bà mới buông hai tay, khôi phục dáng vẻ co ro, đứng dậy rời khỏi tiệm.
Cánh cửa hông phát ra tiếng ‘kẽo kẹt’ vì bị kéo ra, sau đó bị đóng lại.
Cố Ỷ ngồi lặng thinh thật lâu mới đứng dậy đóng cửa tiệm tắt đèn và đi lên lầu. Cô đạp lên cái cầu thang có niên đại xa xưa, tay vịn thành cầu thang, từ từ đi lên lầu chậm hơn lúc đi xuống rất nhiều.
Vừa mới lên lầu, cô đã thấy Khương Tố Ngôn đang ngồi ở đầu giường. Nàng đã ngừng coi phim. Viền váy đỏ rơi xuống mép giường. Nếu sắc mặt của nàng không tái nhợt, chắc sẽ không có ai nghĩ ràng nàng là một nữ quỷ.
Cố Ỷ buồn bã. Cô nhìn Khương Tố Ngôn. Ngay lúc nàng vừa dang rộng đôi tay, cô lập tức nhào vào lòng nàng.
Cái ôm của Khương Tố Ngôn không ấm áp, lạnh băng mới đúng. Trước đây, cô cũng thường hay ôm ấp đùa giỡn với bạn bè nhưng hôm nay cô thật sự cần một chút ấm áp để sưởi ấm cõi lòng.
‘Có phải tôi rất vô dụng đúng không?’
Cố Ỷ cô đơn thốt ra câu hỏi. Ngón tay của Khương Tố Ngôn rơi vào mái tóc vàng phai màu của cô. Móng tay đen dài lẫn vào mái tóc, chậm rãi vuốt.
Đối với vấn đề này, nàng quả thực không thể nói ra lời trái lương tâm: ‘Ừ, phu quân rất vô dụng.’
‘Cô không thể an ủi tôi một lời.’
Khương Tố Ngôn cười. Cố Ỷ nghe tiếng nàng cười. Cô ngẩng đầu nhìn nàng bộc bạch: ‘Nhưng tôi rất, rất muốn giúp bà ta.’
‘Giúp bà ta chuyện gì? Tìm con?’
Móng tay đen quấn quanh sợi tóc vàng vàng của Cố Ỷ. Cô hiếm khi thân mật với nàng. Đối với Khương Tố Ngôn, việc ôm cô vào lòng, tiếp xúc da thịt gần gũi như thế này thật sự rất ít.
Chỉ bẳng cái ôm này, nếu như Cố Ỷ nhờ nàng giúp, có khi nàng sẽ thật sự giúp cô tìm con gái của người đàn bà kia. Cô gái kia đã chết. Đối với nàng, việc tìm kiếm một người đã chết đơn giản hơn nhiều so với tìm một người còn sống. Tìm một con quỷ, quá đơn giản.
Khương Tố Ngôn rất thích Cố Ỷ bởi vì cô cực kỳ ấm áp. Nàng rất thích ở gần cô. Do cô còn sợ nàng nên hai người rất ít gần gũi nhau.
Tuy nhiên, Cố Ỷ lắc đầu. Đáp án ngoài dự đoán của Khương Tố Ngôn.
‘Không, tôi muốn kéo con quỷ kia ra khỏi người bà ta.’ Cố Ỷ rời khỏi lòng Khương Tố Ngôn. Nàng buông tay ra. Sợi tóc cô trượt xuống khỏi ngón tay nàng. Nguồn nhiệt ấm áp trước đó còn trong lòng nay đã cách xa nàng.
Khương Tố Ngôn chợt thấy trống vắng. Thế nhưng, cũng vì lời nói của Cố Ỷ mà nàng chợt nở nụ cười: ‘Xem ra nàng cũng rất sáng suốt. Nhưng ta không giúp được nàng.’
Cố Ỷ lắc đầu: ‘Tôi muốn tự tìm phương pháp.’ Cô là người nói được làm được. Ngay khi vừa dứt lời, cô lập tức chạy xuống lầu như một cơn gió, lấy ra quyển ‘Hướng dẫn kinh doanh tiệm vàng mã’ từ ngăn kéo.
Nó chỉ là một quyển sổ mỏng. Trước đó, Cố Ỷ đã lật xem sơ nhưng cô sợ mình đã bỏ sót gì đó nên lần này quyết tâm đọc nghiêm túc.
Đáng tiếc, nội dung của quyển sổ không đề cập gì nhiều.
Dù sao nó cũng chỉ là quyển sổ mỏng, nội dung vốn đã không nhiều. Nó cũng chỉ đề cập những kiến thức liên quan đến việc kinh doanh tiệm vàng mã dành cho người mới. Phần lớn nội dung nói về cách dạy làm người giấy. Phuong pháp trục quỷ vốn không có trong nội dung.
Ngoại trừ quyển sổ này, Cố Ỷ không còn tài liệu nào để tham khảo cách đuổi quỷ.
Sau khi tiếp nhận tiệm vàng mã và phát hiện sự tồn tại của quỷ, Cố Ỷ đã gọi điện cho bà con ở quê, cũng âm thầm hỏi họ có biết pháp thuật gia truyền của nhà họ Cố hay không.
Đa phần câu trả lời của ông bà nội chú bác của cô chính là: ‘Ỷ Ỷ, con có sao không? Đừng vì chuyện cha mẹ mà suy nghĩ lung tung.’
Họ rất sợ Cố Ỷ buồn rầu vì chuyện ba mẹ cô mà nảy sinh ý định không tốt. Thậm chí, họ còn sợ cô đi tìm thuật sĩ giang hồ để chiêu hồn cha mẹ.
Từ nhỏ đến giờ, thật sự Cố Ỷ chưa từng thấy bà con ở quê có bản lĩnh đuổi quỷ bắt quỷ. Thậm chí họ còn không có khả năng thấy quỷ.
Khi đó, Cố Ỷ đã suy đoán Lão Cố đúng thật là bà con xa. Còn việc tại sao lại giao tiệm vàng mã cho cô…có khi ông ta thấy được tiềm chất chiêu quỷ của cô cũng không chừng.
Nhà Lão Cố không nhờ vả được. Cô đành bày mưu khác.
Thởi buổi này, nếu gặp chuyện gì không biết, ý nghĩ đầu tiên chính là lên mạng tra. Cố Ỷ gõ: Làm sao đuổi quỷ khi bị nhập? Kết quả, cô toàn tìm được những thông tin quái đản, còn có một ít tiểu thuyết kinh dị. Cô càng tìm càng thấy không đúng.
Cố Ỷ nhận ra tiếp tục tìm thông tin với câu hỏi đó không phải biện pháp hữu dụng. Cô lập tức đổi câu hỏi khác: Bị nhập nên đến đạo quán nào tốt nhất? Cô vốn muốn gõ chùa miếu nhưng ngẫm lại hiện tại không nhiều thì ít cô được tính là thuật sĩ. Vả lại, quyển sổ kia cũng có nói những thứ mà Cố gia sử dụng là đạo pháp. Nếu đã vậy, cô không thể đi tìm chùa miếu giúp đỡ. Đó là đầu quân cho địch.
Lục soát một hồi, cô tìm được rất nhiều chùa. Hết cách rồi, thời buổi này, nhiều chùa miếu mọc lên.
Cô ghi chú lại mấy ngôi chùa vừa có danh tiếng vừa gần nhà cô. Sau đó, cô còn tìm thấy một vài đạo quán phù hợp yêu cầu. Xong xuôi đâu đó, cô mới tắt điện thoại.
Hai ngày sau, ngày nghỉ vừa đến, Cố Ỷ lập tức đi đến ngôi chùa nổi tiếng vùng ngoại ô Lễ Phong.
Sau khi mua vé vào chùa, Cố Ỷ tìm hòa thượng để nói rõ mục đích đến đây. Hòa thượng kêu cô bỏ ra 200 để mua một lá bùa đuổi quỷ, sau đó ông ta nhét bùa vào một túi nhỏ và đưa cho cô.
Cố Ỷ cầm cái túi nhỏ đi đến hậu viện chùa. Cô đứng dưới bóng cây hỏi Khương Tố Ngôn: ‘Thấy sao?’
Khương Tố Ngôn đàng hoàng xuất hiện bên trong chùa, ngồi xuống bên cạnh cô. Nàng chán ghét nhìn cái túi nhỏ. Cô còn tưởng cái túi có tác dụng mới khiến nàng khó chịu. Một giây say đó, cô nghe nàng nói: ‘Phu quân, nàng không thể đem theo cái túi khác bên người, nàng chỉ có thể mang theo túi của chúng ta.’
‘…Ngay cả cái túi, cô cũng ghen.’
Cố Ỷ cố tình quăng tới quăng lui cái túi, lắc lắc nó trước mặt Khương Tố Ngôn, sau đó xác nhận qua ánh mắt: Cái túi này tính luôn cái bùa bên trong chẳng có tác dụng.
Cô không cam tâm. Nó trị giá 200 lận đó!
Cô càng nghĩ càng thấy khó chịu. Cô bảo Khương Tố Ngôn trở vào bóng của cô, sau đó cầm túi nhỏ trở lại chỗ mua. Tiểu hòa thượng bán túi vẫn còn ngồi đó.
Cố Ỷ đi đến gọi tiểu hòa thượng.
‘Sư phụ.’
‘Thí chủ, có chuyện gì?’
‘Bùa đuổi quỷ của người không có tác dụng.’
Hòa thượng chau mày, nhìn cái túi, đáp lại: ‘Thí chủ, cô mới mua không bao lâu sao có thể nó nói không có tác dụng?’
Cố Ỷ đinh ninh: ‘Thật sự vô dụng. tôi đã cho con quỷ theo tôi nhìn rồi. Cô ấy không có phản ứng gì cả. Lá bùa này không có tác dụng với cô ấy.’
Có khi do Khương Tố Ngôn là quỷ ngàn năm, do sư phụ không đủ đạo hạnh nên bùa không có tác dụng. Nhưng điều đáng nhắc đến chính là ngay cả Cố Ỷ cũng không cảm nhận được một chút xíu hồn lực nào trên lá bùa. Vì thế, cô mới khẳng định nó vô dụng.
Chỉ là lúc mua nghe sư phụ quảng cáo dữ dằn nên cô mới mua liền tay.
Sự thật chứng minh khi mua đồ không nên quá tin vào lời quảng cáo.