Bí Mật Phù Thủy - Phần 2

Chương 38: CHAP 38: HỘI NGỘ



CHAP 38: HỘI NGỘ
Kiyoshi vừa trở về phòng kí túc xá đã cứ thế ngã người xuống sofa, dáng vẻ đầy lười nhát và mệt mỏi. Toshiro đang nằm dài nhắm mắt trên sofa nhận thấy sự trở lại của cậu bạn liền mở mắt, ngồi bật dậy, lên tiếng hỏi:
– Thế nào rồi???
Kiyoshi nhắm nghiền mắt, lười nhát đáp lời:
– Hỏi về cô bé tên Hinata hay quan tâm tớ?
Toshiro thở dài:
– Cả hai.
Kiyoshi lúc này mới ngồi dậy, nhìn trực diện vào mắt Toshiro, trả lời:
– Cô bé Hinata đó vô cùng ổn, còn thích thú nữa là đằng khác. Tớ thật chẳng hiểu nổi nữa mà.
Toshiro ngạc nhiên nhìn cậu bạn của mình:
– Nói rõ xem nào. À, còn vị giáo sư lạ mặt đó…
Nghe đến đây, Kiyoshi không đợi Toshiro hỏi hết đã vội lên tiếng cắt ngang:
– Chính là vị giáo sư đó đấy, kì quái vô cùng. Tớ đang thắc mắc, năng lực cô ấy tới đâu đây này.
Toshiro ngả người ra sau ghế, chờ đợi cậu bạn của mình nói tiếp. Kiyoshi cũng hiểu ý, liền cất lời:
– Vị giáo sư xinh đẹp đó vô cùng kì quái, luyện tập ở đâu không chọn, Witchard nằm trên một hòn đảo riêng biệt, nào đâu thiếu chỗ luyện tập phép thuật mà lại chọn ngay nơi không nên đến nhất.
Toshiro lười biếng hỏi:
– Là nơi nào?
– Khu rừng cấm.
Kiyoshi bức xúc trả lời câu hỏi của Toshiro. Nghe đến đây, Toshiro không tin vào điều mình vừa nghe được, đứng bật dậy khỏi ghế:
– Cậu đùa sao??? Khu rừng cấm???
Kiyoshi không bất ngờ trước phản ứng của bạn mình, chỉ nhàn nhạt gật đầu khẳng định rồi nói tiếp:

– Còn cả cô bé Hinata gì đó của cậu. Cô ta còn tỏ ra vô cùng thích thú với khu rừng cấm nữa chứ, thật không hiểu nổi mà.
Toshiro lúc này mới thoát khỏi vẻ mặt bất ngờ lúc nãy, ngồi lại xuống ghế, Toshiro thở dài:
– Liệu… vị giáo sư đó có đảm bảo được an toàn cho mọi người trong quá trình tập luyện không trong khi nơi đó vẫn còn rất nhiều sinh vật nguy hiểm??? Nhìn cô ấy… yếu đuối, nhỏ bé như vậy kia mà…
Kiyoshi lắc đầu:
– Tớ không biết. Nhưng… giáo sư ấy có thể nhìn thấy dòng chảy phép thuật trong tớ, chắc… cũng không kém cỏi đâu.
Toshiro trầm ngâm ngẫm nghị:
– Vậy sao…
Kiyoshi đột nhiên đứng bật dậy:
– Rồi. Giờ tớ đi nghỉ trước đây. Chiều nay phải bắt đầu tập luyện rồi. Nếu cậu có hứng thú… thì cứ đến xem. Cậu… ẩn nấp rất tốt mà, chắc không bị phát hiện đâu.
Nói rồi, Kiyoshi cứ thế bước vào phòng bỏ lại Toshiro ngồi bên ngoài vẫn đang chìm trong suy nghĩ.
Yuu trở về cung điện.
Mặc cho đám người hầu cùng binh lính nườm nượp qua lại, cúi chào không ngừng, Yuu vẫn không chút lưu tâm mà cứ thế lạnh lùng thẳng tiến đến phòng của cha mẹ mình. Chắc chắn hai người đang ở đó, Yuu cần phải gặp mặt họ thật nhanh để giải đáp thắc mắc trong lòng mình.
Toang đẩy cửa bước vào thì Yuu đã nghe thấy tiếng nói từ bên trong phòng vọng ra.
– Thật chứ?
Cả anh và Saphia đều đồng thanh lên tiếng đầy thảng thốt.
Gin và Kai gật đầu, vẻ mặt đầy chắc chắn. Gin còn lên tiếng khẳng định:
– Là hai người họ, không sai đâu. Ryu và Ren… họ đã trở về thật rồi.
Khóe mắt Saphia lúc này đỏ hoe, nước mắt cũng bắt đầu rơi, Saphia ngồi phệch xuống ghế, cười trong nước mắt:
– Tốt quá! Tốt quá!!! Ren, Ryu, cuối cùng hai người cũng chịu trở về rồi.
Anh cũng không giấu nỗi vẻ vui mừng, ánh mắt sáng hẳn lên đầy hạnh phúc. Ryu, cô em gái nhỏ này đã rất lâu rồi anh không gặp, cả hắn, đối thủ của hắn cũng chính là người bạn tốt của hắn. Hai người, anh đều rất nhớ, rất rất nhớ.
Lúc này, anh lại gấp gáp lên tiếng:
– Rồi hai người họ đâu? Ren và Ryu đang ở đâu? Họ có đến đây không??? Tôi thực sự rất muốn gặp họ.

Gin và Kai buồn bã lắc đầu:
– Chưa kịp nói chuyện với họ thì họ đã biến đâu mất cùng với đội của mình rồi.
Saphia lập tức đứng bật dậy, nhìn Gin và Kai:
– Đi thôi.
– Đi đâu?
Gin và Kai đồng thanh, còn anh nhìn Saphia đầy tò mò. Saphia gạt nhanh những giọt nước mắt, mỉm cười tự tin:
– Tìm Ray và Hinata. Chắc chắn Ren và Ryu ở đó, không thể nào sai được. Gin, Kai, hai cậu biết phòng của Ray và Hinata ở đâu chứ?
Gin gật đầu:
– Biết chứ. Saphia, cậu thật thông minh, chuyện đơn giản như vậy mà mình và anh Kai cũng không nghĩ ra.
Anh mỉm cười dịu dàng nhìn Saphia:
– Đúng vậy. Hai người đó trở về, chắc chắn hai nhóc Ray và Hinata sẽ không để cha mẹ mình rời xa chúng. Muốn tìm Ren và Ryu, chỉ có đến phòng của Ray và Hinata mới có thể tìm được.
Cả bốn người đồng loạt nhìn nhau gật đầu. Anh lên tiếng:
– Vậy đi ngay thôi. Thực sự anh đang rất muốn gặp Ren và Ryu, đừng để mất thêm giây phút nào nữa.
– Được.
Saphia, Gin và Kai cùng đáp lời. Cả bốn người cùng nhau lao ra khỏi phòng, dáng vẻ vô cùng hấp tấp nhưng đầy vui mừng.
Thế nhưng, cửa phòng vừa mở ra, cả bốn đều sững sờ trước sự xuất hiện của một người – Yuu.
Saphia lắp bắp:
– Y… Yuu. Sao… sao con lại ở đây???
Yuu không trả lời câu hỏi của mẹ mình mà sắc mặt ngược lại trở nên sa sầm. Yuu lạnh lùng lên tiếng:
– Chuyện mọi người vừa nói là sao?

Saphia khó khăn trả lời con trai mình:
– Chuyện… chuyện gì chứ?
Yuu thở hắc ra, vẫn lạnh lùng như cũ:
– Giáo sư hướng dẫn của con tên Ren. Có phải đó cũng chính là cha? Và vị nữ giáo sư mới đến kia chính là mẹ Ryu?
Biết chuyện này không thể giấu diếm được nữa, vả lại cũng chắc chắn Yuu đứng bên ngoài đã nghe được toàn bộ câu chuyện, anh quyết định sẽ nói ra toàn bộ sự thật với con trai mình:
– Đúng vậy. Đó chính là Ren và Ryu, hai người mà cha mẹ đã kể cho con nghe, cũng là người con luôn ngưỡng mộ.
Sắc mặt Yuu cũng đã tốt hơn phần nào, nét mặt dãn ra. Là họ… thực sự là họ… người cha, người mẹ Yuu chưa từng biết mặt nhưng lại hằng ngưỡng mộ từ rất lâu rồi. Lúc này đây, Yuu còn được người mà mình ngưỡng mộ làm giáo sư hướng dẫn. Thực sự… không gì diễn tả được niềm hạnh phúc này.
Thế nhưng… vẫn còn một thắc mắc nữa.
Yuu nhìn cha mình, lên tiếng hỏi:
– Ray và Hinata, họ… thực sự là ai?
Anh biết chắc Yuu đã nghe được câu chuyện, cũng hiểu được phần nào rồi, dù có cố che giấu cũng chỉ khiến mọi chuyện thêm rắc rối vậy nên anh quyết định tiếp tục cho Yuu biết sự thật, anh đáp:
– Ray và Hinata… hai đứa nó thực sự là… anh em sinh đôi. Chúng… chính là con của Ren và Ryu.
Nghe những lời này từ cha, trái tim Yuu đột nhiên cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Không! Không phải nhẹ nhõm mà chính xác là… vô cùng hạnh phúc. Trên môi Yuu bất chợt xuất hiện một nụ cười mà đến cả bản thân Yuu cũng không nhận ra.
Cả bốn người anh, Saphia, Gin và Kai đều vô cùng bất ngờ trước biểu hiện này của Yuu. Saphia lo lắng:
– Yuu… con… cười gì vậy?
Lúc này, Yuu mới nhận thức được hành động của mình. Thu vội nụ cười trên môi, giữ lại dáng vẻ lạnh lùng, Yuu đáp lời:
– Không có gì đâu mẹ. Con… muốn cùng mọi người đến gặp cha Ren và mẹ Ryu.
Anh gật đầu:
– Được, vậy cùng đi.
Thế nhưng, như sực nhớ ra điều gì, anh vội quay sang nhìn con trai mình, lên tiếng:
– Yuu này, trước khi được sự cho phép của cha Ren và mẹ Ryu của con, chuyện này… chính là bí mật. Được chứ?
Yuu khẽ cười, gật đầu:
– Vâng.
Nói rồi, cả năm người cùng triệu hồi chổi thần, phóng đi bằng tốc độ nhanh nhất.
Trên đường trở về Witchard, trong lòng Yuu không ngừng reo mừng. Hinata… chính là em gái Ray. Hinata và Ray… có quan hệ máu mủ. Hinata và Ray… không bao giờ có thể là một cặp. Điều này khiến Yuu rất vui, tâm trạng vô cùng tốt. Cũng chính điều này đã khiến Yuu lạnh lùng vô cảm thường ngày đột nhiên lại cười không ngừng suốt đường đi, cũng khiến anh và Saphia vô cùng lo lắng khi thấy con mình đột nhiên trở nên như vậy.

– Là ở đây.
Gin tự tin chỉ vào cánh cửa đang đóng chặt. Anh gật đầu, Saphia nhanh chóng tiến lên gõ cửa.
Bên trong vang lên tiếng bước chân. Rất nhanh sau đó, cánh cửa được mở ra. Hinata trong chiếc váy trắng với mái tóc xõa dài đứng trước cửa, vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của anh, Saphia, Gin, Kai còn có cả Yuu. Mất một phút để định thần, Hinata mới lên tiếng:
– Mọi người… có chuyện gì vậy?
Saphia mỉm cười:
– Con gái, chắc con biết lí do mà.
Ray từ bên trong phòng cũng bước ra đứng cạnh Hinata. Thấy sự xuất hiện của năm người, Ray hoàn toàn khác với Hinata, không tỏ vẻ bất ngờ mà vô cùng thản nhiên nhìn vào trong phòng:
– Cha, mẹ. Là khách của hai người đó, tự xử lí đi.
Nói rồi, Ray nắm lấy tay Hinata, kéo sang một bên:
– Mời vào.
Theo đó, cả năm người vui vẻ bước vào nhà.
Trước hành động thân thiết của Ray và Hinata, nếu là bình thường Yuu đã thấy vô cùng khó chịu nhưng hôm nay, biết hai người là anh em sinh đôi, Yuu chẳng cảm thấy có gì khác lạ mà ngược lại còn rất vui vẻ. Anh em mà, thân thiết như vậy… là lẽ thường thôi.
Từ bên trong, nó và hắn cùng bước ra. Không có gì bất ngờ, cả hai đều biết, chắc chắn mọi chuyện sẽ như vậy.
Nhìn thấy nó, Saphia lại không kiềm được nước mắt, Gin cũng vậy. Cả hai chạy vội đến ôm chầm lấy nó đầy xúc động. Anh tiến đến mỉm cười nhìn nó và hắn:
– Ryu, Ren. Mừng hai người trở về.
Kai cũng mỉm cười nhìn hai người. Bởi có quá nhiều lời muốn nói nên lúc này đây, Kai thực sự chẳng biết bắt đầu phải nói từ đâu và nói những gì.
Hắn vẫn lạnh lùng như cũ nhưng trong ánh mắt cũng ánh lên tia vui vẻ. Còn nó, nó tươi cười rạng rỡ, nụ cười đẹp hơn cả ánh mặt trời. Lau đi nước mắt trên gương mặt Saphia và Gin, nó đùa nghịch:
– Hai cậu hư quá. Lâu ngày gặp lại phải vui lên chứ, sao lại khóc.
Trước cảnh hội ngộ của sáu người, Hinata tươi cười vui vẻ trong khi Ray chẳng biểu đạt chút cảm xúc gì. Cả hai cùng ngồi trên sofa, chứng kiến cảnh hội ngộ.
Yuu ngồi xuống đôi diện Ray và Hinata, nở nụ cười hỏi:
– Hai người là anh em sinh đôi đúng chứ?
Hinata ái ngại gãi gãi đầu rồi cũng gật đầu. Nụ cười của Yuu càng thêm rạng rỡ. Thế nhưng, nụ cười đó chợt tắt khi nghe lời nói mà Ray thốt ra:
– Chúng tôi cũng không ngại loạn luân để yêu nhau đâu.
===========================ENDCHAP38=======================


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.