CHAP 39: BUỔI TẬP ĐẦU TIÊN
Yuu sắc mặt đầy khó chịu trước lời nói thản nhiên của Ray, nhất là khi Hinata không hề phản đối gì trước lời nói đó mà ngược lại, còn tỏ ra vô cùng vui vẻ, tán thành ôm chầm lấy anh trai mình. Sáu người nó, hắn, anh, Saphia, Gin và Kai lúc này cùng nhau tiến đến chiếc bàn nơi Yuu, Ray và Hinata đang ngồi và thong thả ngồi xuống trò chuyện cùng nhau.
Tâm trạng anh vô cùng tốt, nụ cười cũng vô cùng rạng rỡ bắt đầu câu chuyện:
– Ryu, em và Ren sẽ ở lại đây luôn chứ?
Nó và hắn ngồi cạnh Ray và Hinata,những ngón tay lồng vào nhau. Nó nhìn qua hắn rồi mỉm cười:
– Tạm thời em và anh Ren sẽ ở lại cho đến khi kì thi này kết thúc. Còn sau đó… sẽ tùy tình hình mà tính tiếp.
Saphia lập tức chen vào:
– Đã trở về đây rồi, sao lại còn muốn đi nữa chứ. Ryu, ở lại đây luôn đi mà, cho Ray và Hinata ở đây nữa.
Gin và Kai cũng gật đầu tán thành ý kiến của Saphia. Nó im lặng, vẻ mặt có nét khó xử. Hắn siết chặt tay nó, lạnh lùng lên tiếng:
– Trở về đây cũng là vì Ray và Hinata. Mọi người cũng biết, Ryu… luôn vướn vào những rắc rối nguy hiểm nên… thực sự tôi và Ryu đang phân vân không biết liệu trở về có phải quyết định đúng hay không.
Nó gật đầu, thở dài:
– Tớ… thật sự có dự cảm không lành, tuy là rất nhỏ nhưng… tớ đã cảm nhận được sức mạnh hắc ám tồn tại ở thế giới phép thuật này. Nó đang mạnh dần và có lẽ… tớ chính là khởi nguồn.
Cả căn phòng rơi vào trạng thái im lặng, mọi người đều đang miên man trong dòng suy nghĩ của riêng mình.
Bất chợt, nó lên tiếng phá vỡ không khí yên lặng nơi đây:
– Anh Yun, Saphia. Hai người trở về đi.
Anh và Saphia ngẩng người nhìn nó đầy kinh ngạc. Nó khẽ cười, giải thích:
– Chiều nay em bắt đầu bài huấn luyện cho học trò của mình, trễ hẹn là không hay đâu. Hai người phải gánh vác cả thế giới phép thuật này, cứ trở về xử lí việc của mình đi.
Ngừng một lúc, nó tươi cười nói tiếp:
– Em và anh Ren sẽ sắp xếp đến thăm hai người ngay khi có thể.
Anh và Saphia toang lên tiếng nói gì đó thì hắn đã nhanh nhảu hiểu ý, lên tiếng trước:
– Vợ chồng chúng tôi không chuyển đến cung điện đâu.
Ánh mắt Saphia chuyển sang dáng vẻ thất vọng, còn anh nhíu mày nhìn hắn, cau có:
– Hừ. Lúc nào cũng vậy, cậu lúc nào cũng hiểu điều chúng tôi muốn cả Ren. Và… cậu cũng giỏi dập tắt hy vọng của người khác nữa.
Hắn không đáp, chỉ lạnh nhạt nhún vai. Còn nó, nó bật cười:
– Em và anh Ren thích sống bình thường thế này hơn, chỉ cần có Ray và Hinata bên cạnh là đủ rồi.
Anh lại toang nói gì đó thì lúc này không phải hắn mà là Ray đã lạnh lùng chen ngang trước:
– Con và Hinata… không đến cung điện đâu. Rất phiền phức.
Anh một lần nữa khó chịu:
– Cha con hai người… thật y hệt nhau.
Cả căn phòng ngập tràn trong tiếng cười vui vẻ. Anh và Saphia thở dài nhưng rồi cũng tươi cười đứng dậy:
– Rồi, chúng tôi về đây. Hai người ở đâu cũng được, chỉ cần còn được gặp là được rồi.
Nó tiến đến ôm lấy anh và Saphia, cười dịu dàng:
– Anh và Saphia về cẩn thận.
Hắn nhìn hai người rồi cũng cất giọng nhàn nhạt:
– Về cẩn thận. Còn nữa, thân phận của tôi và Ryu…
– Là bí mật.
Không để hắn nói hết câu, bốn người anh, Saphia, Gin và Kai đã đồng thanh lên tiếng. Một lần nữa, mọi người lại nhìn nhau cười đầy vui vẻ.
Và… anh và Saphia đã rời đi. Cả Gin và Kai cũng đi theo hai người trở lại cung điện. Hắn quay sang nhìn Yuu và Ray, lạnh lùng:
– Đi thôi.
Yuu và Ray chỉ đơn giản gật đầu đáp lời. Ba người trong chớp mắt đã dịch chuyển đi mất. Nó tiến đến bên Hinata, nắm tay con gái mình, dịu dàng:
– Mình cũng đi thôi, con gái.
– Vâng.
Hinata tươi cười đáp lời mẹ. Nó quay sang nhìn vào bên trong, cười nhẹ:
– Bé Pi, cùng đi nào.
Từ bên trong, bé Pi nhanh chóng bay ra, đứng trên vai nó, cọ cọ bộ lông mềm mại vào mặt nó đầy thích thú. Nó khẽ cười rồi lập tức dịch chuyển đến nơi tập luyện của nhóm mình – khu rừng cấm.
Nó ra hiệu cho bé Pi nấp vào trong áo choàng phù thủy của mình rồi tiến đến một tảng đá ngồi xuống, chờ đợi Kiyoshi xuất hiện. Vẫn còn 5 phút mới đến giờ hẹn.
Hinata trong thời gian chờ đợi, tiến đến bên dòng suối ngồi xuống, đôi chân nhỏ trắng ngần tinh nghịch đung đưa trong nước, vô cùng thích thú. Nó nhìn con gái mình bằng ánh mắt âu yếm, yêu thương, khóe môi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười tuyệt đẹp.
Nó nhìn ngắm xung quanh rồi thì thầm với bé Pi:
– Nhớ nơi này thật đấy!!! Còn nhớ ngày đó, tại nơi đi, chị suýt mất mạng vì bị bọn sói tấn công đấy!
Nó lại nở nụ cười, những dòng hồi ức xuất hiện.
Cũng ngay lúc này, Kiyoshi đã đến nơi. Đứng trước mặt nó, Kiyoshi cúi đầu chào cung kính:
– Chào giáo sư. Con… không đến trễ chứ???
Nó nhìn Kiyoshi, tươi cười lắc đầu:
– Không, rất đúng giờ.
Rồi, nó nhìn về phía Hinata, cao giọng:
– Nhóm ta đã đầy đủ, bắt đầu bài tập thôi nào.
Hinata hiểu ý, ngừng việc chơi đùa tiến đến đứng trước mặt nó. Thấy Kiyoshi, Hinata mỉm cười nhẹ cúi chào. Dù sao thì… Kiyoshi cũng là đàn anh của Hinata, hơn Hinata một lớp kia mà.
Nó nhìn hai học trò của mình, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc:
– Ta không có ý định sẽ dễ giải với hai đứa nên thời gian một tháng này, ta mong hai con đều tập luyện bằng tất cả khả năng của mình và cố gắng hết sức. Bài huấn luyện của ta… không dễ dàng đâu.
Hinata gật đầu ngay lập tức. Được luyện tập với mẹ ngay từ bé, Hinata hiểu rõ mẹ mình nghiêm khắc như thế nào trong việc luyện tập nên Hinata cũng đã quen rồi. Kiyoshi khá ngạc nhiên khi nó nói những lời này nhưng cũng rất nhanh chóng, Kiyoshi gật đầu đáp lời nó.
Nó khẽ cười, đứng dậy.
– Hinata, con có khả năng về kiếm thuật. Bài tập đầu tiên của con là con… phải dùng thanh kiếm bình thường cắt đôi tảng đá bên kia. Nhớ kĩ… là cắt đôi.
Nói rồi, trong tay nó lập tức xuất hiện một thanh kiếm bình thường, nó trao cho Hinata. Hinata nhận lấy thanh kiếm.
Lúc này, theo hướng chỉ tay của nó, Kiyoshi vô cùng bất ngờ. Tảng đá kia… cao hơn cả Hinata, lại rất lớn và cứng, làm sao… chỉ dùng kiếm thường mà chặt đôi được kia chứ.
Trong khi đó, Hinata vô cùng bình tĩnh, suy nghĩ phải làm thế nào bởi lẽ từ đầu Hinata đã biết chắc, bài luyện tập của mẹ sẽ không dễ vượt qua đâu.
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Hinata, nó vô cùng hài lòng, đưa ra hướng dẫn:
– Không cần phải hoàn thành ngay. Cứ từ từ làm quen, bắt đầu với những thứ con có thể làm được.
Hinata nghe lời khuyên từ nó, khóe môi nở nụ cười, gật đầu:
– Vâng. Con biết rồi. Cảm ơn… giáo sư.
Không để Kiyoshi đơi lâu, nó nhanh chóng tiến đến trước mặt Kiyoshi, cười nhẹ:
– Bài tập của con cũng sẽ được bắt đầu ngay.
Nói rồi, nó tiến đến bên cạnh con suối đang róc rách chảy, chỉ tay xuống dòng nước:
– Con nói… con có sở trường về phép thuật hệ thủy. Vậy… hãy tạo hình dòng nước này thành một con thủy long cho ta xem. Việc này… chắc đơn giản với con thôi, đúng chứ???
Kiyoshi gật đầu, phép thuật này… không khó khăn là mấy.
Tiến đến dòng suối, Kiyoshi hít thở sâu rồi bắt đầu sử dụng phép thuật.
Từng giọt nước bắt đầu bay lên, lơ lửng trên không trung theo sự điều khiển của Kiyoshi. Nước trong suối bay lên mỗi lúc một nhiều, liên kết với nhau và… bắt đầu tạo nên hình dạng. Lúc này, Kiyoshi đẩy nhanh tốc độ, nước mỗi lúc một nhiều hơn, hình dạng thủy long… cũng bắt đầu xuất hiện.
Nó không chút để tâm đến con thủy long mà Kiyoshi đang tạo ra mà chỉ chăm chú quan sát dòng chảy phép thuật đang chảy trong Kiyoshi, nó… biết nên làm gì rồi. Một lúc sau, con thủy long đã hoàn thành. Kiyoshi quay sang nhìn nó:
– Giáo sư, con đã hoàn thành.
Nó gật đầu:
– Rất tốt, giờ thì… con qua đây.
Kiyoshi ngừng phép thuật của mình. Thủy long trở lại hình dạng những giọt nước, rơi trở lại dòng suối như cũ. Kiyoshi tiến đến trước mặt nó, chờ đợi bài tập tiếp theo dành cho mình.
Nó nhìn Kiyoshi đầy nghiêm túc rồi lên tiếng:
– Nhiệm vụ lúc này của con là chuyển toàn bộ nước của dòng suối bên đó sang phía bên kia.
Nó chỉ tay. Kiyoshi nhìn theo hướng chỉ của nó thì ngẩng người. Nơi đó… cách dòng suối này chẳng phải là quá xa sao, lại còn dốc và chứ. Kiyoshi lập tức lên tiếng:
– Giáo sư, duy trì phép thuật để di chuyển đến nơi xa như vậy, làm sao có thể chứ?
Nó bật cười:
– Không gì là không thể. Con quá hấp tấp khi nói ra điều này rồi. Chưa thử… làm sao con biết mình không làm được???
– Nhưng…
Kiyoshi toang lên tiếng phản bác thì nó đã nói trước:
– Dòng chảy của con suối bên kia như thế nào con có thể tùy ý tạo ra. Tạo thủy long vừa rồi… con quá hấp tấp nên chỉ vừa mới ngừng tiếp dòng chảy phép thuật cho thủy long, thủy long đã lập tức trở lại dạng nước. Con… phải kiên nhẫn hơn.
Nói rồi, nó không để tâm đến Kiyoshi sắc mặt đang vô cùng tồi tệ mà nhảy lên một cành cây cao, thong thả nằm xuống, nhắm mắt lại.
Kiyoshi biết không thể chống đối, đành bất lực tiến đến nơi nó đã chỉ định. Cứ tạo một dòng chảy trước đã, còn lại… cứ để sau.
Bé Pi từ trong áo choàng của nó chui ra, cọ cọ đầu vào mặt nó, nó nhẹ nhàng lên tiếng:
– Chị biết rồi. Cậu bé đó… không có sát khí, chẳng có gì đâu. Nếu đã không gây nguy hiểm, cứ để cậu ta ở đó tiếp tục quan sát đi.
Nghe vậy, bé Pi ngoan ngoãn tuân lệnh, trở về nấp trong áo choàng của nó.
Còn về phần nhóm của hắn, Yuu và Ray.
Hắn nhìn hai cậu học trò của mình, lên tiếng:
– Ta muốn kiểm tra thực lực của hai đứa.
Yuu và Ray im lặng, khẽ quay sang nhìn nhau rồi lại tiếp tục chăm chú nhìn vào hắn, chờ đợi. Hắn lạnh lùng:
– Chiến đấu với nhau đi.
Chỉ nói vỏn vẹn có bấy nhiêu từ, hắn đã ngay lập tức nhảy lên một cành cây, ngồi đó thong thả nhìn xuống hai cậu nhóc.
Ray và Yuu đã nghe rõ lời hắn, đồng loạt lùi về sau. “Chiến đấu chứ gì??? Sẽ kết thúc sớm thôi.” cả hai nhìn đối thủ của mình, có chung một suy nghĩ. Rồi, cả hai cúi chào nhau theo đúng quy cách, sẵn sàng đợi lệnh từ hắn thì sẽ bắt đầu.
Hắn khẽ cười, lẩm nhẩm trong miệng:
– Con trai, để xem con đã học được những gì và đã đạt đến trình độ nào rồi. Yuu… ta muốn biết con có thắng nổi thằng nhóc nhà ta hay không đây.
Rồi, hắn bắt đầu cất tiếng dõng dạt:
– Bắt đầu.
Nghe rõ lệnh từ hắn, Yuu và Ray đồng loạt lao về phía đối thủ. Một trấn chiến gay cấn và kịch liệt sắp sửa diễn ra.
================================ENDCHAP39====================