CHAP 40: LUYỆN TẬP
Mặc kệ bên ngoài tuyết đang rơi, mặc kệ sự lạnh giá của mùa đông, lúc này, cả Ray lẫn Yuu trong lòng đều hừng hực ý chí chiến đấu, quyết tâm hạ gục đánh bại đối thủ của mình. Ray muốn cho người cha kiêu ngạo của mình thấy cậu đã mạnh đến mức nào rồi còn Yuu, Yuu không muốn thua cuộc trước Ray, chỉ một lần thất bại lúc trước… là quá đủ rồi.
Ngay lập tức, cả Yuu và Ray đều lao nhanh về phía đối thủ tấn công. Cả hai di chuyển nhanh như chớp, tốc độ thật kinh người. Yuu và Ray hệt như những tia sáng va chạm vào nhau, mỗi lần như vậy, những âm thanh do va chạm vũ khí lại vang lên trong không gian tĩnh lặng. Ren chăm chú quan sát trận chiến đầy thích thú.
Yuu sử dụng thanh kiếm ánh sáng chói lóa, theo tốc độ di chuyển của Yuu, thanh kiếm hệt như một tia sáng thực sự, vô cùng đẹp mắt. Còn Ray, Ray chỉ đơn giản sử dụng một con dao găm nhỏ, chống chọi với thanh kiếm ánh sáng của Yuu.
Trong khi rừng vắng lặng, tiếng kim loại va chạm cứ âm ĩ vang lên. Tốc độ của Yuu và Ray vẫn không hề suy giảm mà thậm chí còn nhanh hơn hẳn lúc đầu.
Vút…
Một âm thanh hệt tiếng gió rít vang lên, ngay sau đó, một thân cây to lớn đổ ập xuống. Hắn nhìn cành cây ngã xuống đất, khóe miệng khẽ nhếch lên, xuýt xoa:
– Chà… Hình như con hơi quá tay rồi đấy Ray.
Rồi, rất nhanh chóng, hắn tiếp tục quan sát trận đấu đang tiếp diễn.
Những tiếng keng keng nghe chói tai cứ lần lượt vang lên. Trận chiến… vẫn chưa đến hồi kết, vẫn chưa có ai trong số Yuu và Ray bị thương cả.
Cứ thế này mãi… thật chẳng hay chút nào.
Nghĩ vậy, Ray quyết định sẽ chấm dứt sự kiên nhẫn hiện tại của mình. Nâng lượng sức mạnh phép thuật của bản thân lên, Ray đẩy nhanh tốc độ của mình hơn nữa. Đồng thời, Ray siết chặt con dao trong tay mình, môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhàn nhạt.
Hắn quan sát từ đầu đến cuối, nhận thấy sự thay đổi trong biểu cảm của con trai, môi cũng khẽ nhếch lên:
– Quyết định dùng hết sức rồi sao.
Rồi, hắn lại càng thêm thích thú, chăm chú tiếp tục quan sát diễn biến.
Tốc độ của Ray… đã nhanh hơn hẳn, điều này khiến Yuu không khỏi sửng sốt.
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Ray lúc này đã đẩy Yuu về thế bị động. Yuu quyết định ngừng duy chuyển, đứng yên tại chỗ thận trọng quan sát và đoán biết hành động tiếp theo của đối thủ.
Bên ngoài, hắn khá hài lòng:”Dùng chiến thuật này trong tình hình hiện tại là vô cùng thông minh, rất tốt.”
Ray vẫn duy trì tốc độ cao, di chuyển khắp xung quanh Yuu, chờ đợi tấn công. Yuu hết sức cẩn trọng, quan sát nhất cử nhất động của đối thủ, cố gắng bắt kịp tốc độ của Ray.
– Là ở đây.
Yuu nói lớn, đồng thời xoay người ra phía sau, vung thanh kiếm của mình lên.
Keng…
Âm thanh nhói tai vang lên. Yuu và Ray lúc này đang một chọi một trực diện với nhau, vẫn con dao găm trên tay, Ray vô cùng bình thản khi Yuu đỡ được đòn tấn công của mình. Thế nhưng… đây chưa phải là tất cả.
Lưỡi dao găm trên tay Ray đột nhiên vỡ vụn, điều này khiến Yuu vô cùng sững sốt. Nhưng rất nhanh chóng, một lưỡi kiếm băng đã thay thế vào vị trí con dao găm vừa rồi và… tạo nên một vết thương trên tay Yuu.
Yuu hất mạnh thanh kiếm, đồng thời bật lùi về sau. Ray nhìn theo, khẽ nở nụ cười.
Yuu nhíu mày khó chịu nhìn vết thương trên cánh tay mình, máu bắt đầu chảy xuống, nhuộm đỏ tuyết trắng. Cảm giác này… thực sự rất khó chịu. Yuu không ngờ bản thân lại bị thương trước như vậy.
Rất nhanh chóng, Yuu đã lấy lại sự bình tĩnh cùng quyết tâm của mình. Yuu lẩm nhẩm thần chú, tuyết trắng đang rơi xuống đột nhiên liên kết lại với nhau, tạo nên những mũi tên băng sắc nhọn. Yuu búng tay, tất cả mũi tên băng thẳng hướng Ray mà lao đến.
Nhưng… Ray chẳng hề nao núng.
Nhẹ nhàng phất tay, một bức tường tuyết từ dưới đất dâng lên, bao lấy toàn bộ những mũi tên không sót một cái. Đồng thời, cùng lúc đó, Ray vung mạnh lưỡi kiếm băng trên tay mình, tung thêm một cú đá mạnh.
Yuu không ngờ lại bị Ray hoàn toàn nắm bắt được kế hoạch, ngã dưới nền băng tuyết lạnh cóng.
Bức tường tuyết vẫn còn nhưng ngay lúc này, dưới nơi Yuu ngã xuống, một đám rễ cây to lớn, chằng chịt ngoi lên, siết lấy Yuu. Yuu vung kiếm, chặt đi đám rễ ấy nhưng… chúng quá nhiều.
Không dừng ở đó, cả cơ thể Yuu lúc này đã bị phép thuật của Ray tác động, hoàn toàn bị điều khiển. Yuu từ từ bị nhấc lên không trung, cơ thể cứng đờ không thể phản kháng được. Điều này khiến Yuu không khỏi sửng sốt.
Đây… chính là đòn quyết định.
Thế nhưng, Ray chưa kịp ra tay thì Yuu đã ngã bệt xuống nền tuyết lạnh. Ray khẽ nhíu mày, nhìn sang phía cha mình. Hắn vô cùng bình thản, rời khỏi chỗ ngồi của mình tiến đến chỗ Yuu và Ray, nhàn nhạt lên tiếng:
– Vậy là đủ rồi.
Yuu lúc này đã không còn bị khống chế, chống tay đứng dậy, trong lòng cảm thấy vô cùng tức tối và cũng thấy vô cùng xấu hổ khi để bị Ray đánh bại đến những hai lần. Thật là… Yuu không thể ngờ tới.
Về phía nhóm của nó.
Hinata đôi tay đã mỏi nhừ, nằm dài xuống nền tuyết thở hổn hển. Quả thực… không dễ dàng chút nào.
Theo lời khuyên của nó, Hinata quyết định sẽ bắt đầu từ những thứ có kích cỡ nhỏ. Đầu tiên sẽ là chặt đôi một tảng đá bình thường. Nhưng… nói thì dễ, làm được… mới là điều quan trọng.
Tảng đá không hề theo ý Hinata, lúc dùng lực nhé, tảng đá chỉ đơn giản là xuất hiện vết nứt, lực quá mạnh, tảng đá lại vỡ vụn. Hinata làm đến mỏi nhừ cả tay, lòng bàn tay cũng thoáng sưng lên. Nhưng… dù sao cũng thật vui vì cuối cùng đã thành công được bước đầu.
Kế đó, mục tiêu luyện tập tiếp theo của Hinata chính là chặt đôi thân cây. Chẳng có gì là khó nếu sử dụng một thanh kiếm phép thuật thực hiện nhiệm vụ này nhưng… thanh kiếm của Hinata chỉ là một thanh kiếm bình thường không hơn không kém. Còn nếu dùng phép thuật để giải quyết vấn đề này thì… Hinata thực là lực bất tòng tâm.
Luyện tập mãi, luyện tập mãi, đến mức tay Hinata đã không còn chút sức lực, dường như cũng mất đi cảm giác nhưng… thân cây vẫn không chịu đổ trong một nhát kiếm duy nhất. Mệt mỏi lắm rồi, Hinata quyết định nằm bệt xuống nền tuyết, nghỉ ngơi dưỡng sức trước đã rồi tiếp tục nghĩ cách.
Về phần Kiyoshi.
Tạo một dòng chảy để chuẩn bị di chuyển nước sang là việc vô cùng đơn giản, nhưng… làm sao di chuyển với khoảng cách xa như vậy mà lại di chuyển được hoàn toàn số nước lại là một vấn đề nan giải đầy khó khăn.
Kiyoshi đã bắt đầu bài luyện tập của mình.
Đứng trước con suối, Kiyoshi tập trung sức mạnh phép thuật, những giọt nước bắt đầu rời khỏi con suối, bay lên không trung và tập trung lại. Nước cứ nhiều dần, nhiều dần, như vậy… chắc đã đủ.
Kiyoshi nghĩ thầm rồi tiến hành di chuyển.
Con đường này khá dốc, cũng có lắm chướng ngại nên việc di chuyển nước bằng phép thuật… khá là khó khăn.
Cố gắng duy trì lượng phép thuật mà mình đang sử dụng, Kiyoshi thận trọng di chuyển từng bước, dòng nước cũng theo đó mà di chuyển theo. Càng lúc, Kiyoshi di chuyển càng nhanh hơn. Kiyoshi thực sự hết kiên nhẫn nỗi, chỉ muốn hoàn thành cho xong bài tập kì quái này để được chuyển sang một bài tập mới bởi lẽ, Kiyoshi chẳng thể nào hiểu nổi bài tập này thì có ích lợi gì cho kì thi sắp tới kia chứ???
Thế nhưng, Kiyoshi đã quên mất một điều: Dục tốc thì bất đạt.
Bởi lẽ tốc độ di chuyển ngày một tăng lên mà dòng chảy phép thuật trong Yuu dần mất ổn định, lượng phép thuật dùng để điều hòa dòng chảy cũng vì thế mà trở nên không đều. Mới tiến thêm vài bước, Kiyoshi đã cảm thấy áp lực phép thuật trong chính bản thân mình.
Ào…
Dòng nước từ trên không trung đổ ào xuống, thấm ướt hết nền tuyết trắng xóa.
Kiyoshi ánh mắt đầy nuối tiếc nhìn những giọt nước thấm vào băng tuyết, đông lại. Ngồi phệch xuống nền tuyết, Kiyoshi bắt đầu thở khó nhọc hơn. Tiêu hao phép thuật di chuyển nước đến nửa đường rồi, vậy mà… lại thành ra công cóc. Thật là thất vọng.
Thế nhưng… thất vọng cũng chẳng giúp ích được gì.
Kiyoshi mau chóng đứng lên, lấy lại tinh thần. Một lần không được thì lần hai, lần ba,… chắc chắn sẽ được. Cứ như thế, Kiyoshi tiếp tục bài luyện tập kì lạ của mình.
Một lần, hai lần, ba lần,…
Vẫn chưa đến được nơi chỉ định mà dòng nước do Kiyoshi điều khiển cứ thế tiếp tục vượt tầm kiểm soát của phép thuật, rơi xuống thấm ướt cả nền tuyết. Kiyoshi đang trong ngày mùa đông lạnh giá, có cả tuyết rơi mà mồ hôi nhễ nhại. Thở hổn hển, Kiyoshi cảm thấy bất lực, thật sự không biết phải làm sao thì mới có thể hoàn thành được bài tập này.
Nó nằm trên cành cây, đôi mắt nhắm hờ, vẫn vô cùng kiên nhẫn và bình thản trước những việc đang diễn ra. Mới chỉ là khởi đầu thôi, bài luyện tập thực sự… vẫn còn đang ở phía trước. Thời gian luyện tập… là đến một tháng kia mà!!!
Toshiro đứng bên ngoài, nhìn thấy Hinata ở một bên mệt mỏi nằm xuống nền tuyết, cánh tay cầm kiếm dường như đã không còn chút sức lực, buông thỏng trên nền tuyết, thanh kiếm nằm sát bên cạnh mà thấy trong lòng xót xa vô cùng. Toshiro thầm ước, giá như mình có thể làm được gì cho Hinata thì hay biết mấy.
Rồi, Toshiro lại nhìn về phía cậu bạn thân Kiyoshi của mình vẫn đang tiếp tục kiên trì với bài luyện tập mà thở dài ngao ngán. Thật là… Kiyoshi là một phù thủy cấp cao, cũng thuộc loại giỏi thế nhưng… lại quá hấp tấp. Tuy vẻ ngoài và tính tình vô cùng điềm đạm nhưng khi sử dụng phép thuật… lại trái ngược hoàn toàn, lúc nào cũng muốn hoàn thành thật nhanh.
Toshiro thầm trách cậu bản của mình. Để di chuyển đi xa như vậy, theo cách của Kiyoshi nhất định phải duy trì được độ ổn định dồng chảy phép thuật và cung cấp phép thuật cho dòng nước không ngừng. Vậy nên, điều Kiyoshi cần chỉ đơn giản là kiên nhẫn và từ từ mà thôi. Cứ di chuyển cẩn thận, không cần gấp gáp, vậy chẳng phải là ổn sao??? Cứ hấp tấp thế này, làm đi làm lại mãi như thế này còn tốn thời gian gấp nhiều mấy lần việc Kiyoshi thư thả thực hiện.
Nhưng… Toshiro cũng không kém phần tức giận với cậu bạn của mình. Thường ngày, Kiyoshi luôn bắt Toshiro phải làm thế này, thế kia nhưng sao lúc này, chỉ mỗi việc cỏn con như vậy lại không hoàn thành được??? Đang là mùa đông tuyết rơi, nhiệt độ lại thấp, chẳng phải chỉ việc đóng băng dòng chảy lại rồi di chuyển đến nơi cần, sau đó làm băng trở lại thành nước. Chẳng phải… đơn giản lại nhanh hơn hẳn, không tốn nhiều sức nữa sao???
Lúc này… trời cũng đã vào xế chiều.
Nó nhảy từ trên cành cây xuống, lên tiếng đầy uy quyền:
– Hinata, Kiyoshi. Lại đây nào.
Dừng công việc luyện tập của mình, cả Hinata và Kiyoshi đều nhanh chóng đến đứng trước mặt nó.
Nó nhìn bàn tay đã sưng đỏ, còn đang run run cầm kiếm của Hinata mà trong lòng thầm xót xa. Hít thở thật sâu, nó nở nụ cười nhẹ lên tiếng:
– Hôm nay đến đây được rồi. Cả hai về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức đi. Sáng mai, 8 giờ ngay tại đây, tiếp tục luyện tập.
– Vâng.
Hinata ngoan ngoãn đáp lời, trong khi Kiyoshi vẫn im lặng. Nó hiểu suy nghĩ của Kiyoshi lúc này, liền lên tiếng:
– Cứ về nhà suy nghĩ giải pháp đi. Mong rằng ngày mai, bài luyện tập này sẽ hoàn thành, Kiyoshi.
Kiyoshi nhìn nó có vẻ ngạc nhiên nhưng rồi cũng gật đầu:
– Vâng, thưa giáo sư.
Nó gật đầu:
– Về thôi.
Lúc này, Kiyoshi nhanh chóng dịch chuyển rời khỏi khu rừng cấm. Toshiro nghĩ mình cũng không nên ở đây nữa nên nhanh chóng dịch chuyển trở về. Khi đã chắn chắn không còn ai xung quanh, nó mới tiến lại nắm tay con gái mình. Đưa tay xoa đầu Hinata, nó ôm Hinata vào lòng:
– Con gái, hôm nay… khiến con vất vả rồi.
Nói rồi, nó cũng nhanh chóng cùng Hinata dịch chuyển về nhà.
=============================ENDCHAP40========================