Chiều chiều… Châu cũng đã về….
Gió to hơn…. thời tiết xấu…. rất xấu…. mưa như muốn trút hết nhưng dường như vẫn chưa đến lúc …!?
Nó thở dài….. nó cảm thấy hơi mệt mỏi…. nó có một linh cảm gì đó… xấu….
Nó nghe thấy tiếng râm ran bên phòng Thiên Vũ…. Một lát sau… Vũ xồng xộc chạy qua phòng nó , không gõ cửa… mà…..
” Rầm”
Vũ đạp cửa một phát rồi hòng học nhìn nó như một con hổ đói mồi…
– Thoại My…!! Cô… cô có lấy quả cầu thủy tinh của tôi ko…??
Nó ngơ ngác không hiểu chuyện :
– Là sao cơ…?? Quả cầu nào….??
Vũ nhìn nó bằng ánh mắt ghê sợ…. còn kinh khủng hơn cả hàng ngày :
– Cô đừng có giả bộ ngây thơ…! Quả cầu thủy tinh có gắn những viên đá….!!!
Nó vẫn khăng khăng :
– Tui không biết…thực sự không biết mà….!!
– Thế trưa nay ai lau phòng tôi…?? Trước khi đi tôi vẫn còn thấy nó…!! – Vũ quát lên , đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nó.
Nó sợ hãi…. khóe mắt cay cay dù nó vô tội :
– Là tôi…là tôi lau…… Khi đó tôi và Châu chia nhau ra cùng lautrên lầu …. tôi lau phòng anh và phòng Minh Hoàng… còn Châu lauphòng Nhất Bảo và ngoài sảnh …
– Vậy thì đúng là cô rồi…?? Nếu đúng là cô lấy thì nói thật… tôi sẽtha thứ , chỉ đuổi cô đi mà ko nói gì thêm … còn nếu như để tôi pháthiện … danh dự cô sẽ bị phá hoại…..!!! – Vũ hét lên.
Bảo và Hoàng nhìn nó bằng ánh mắt ái ngại :
– Nếu cô lấy thì trả đi….
Nó gầm lên , lúc này 2 hàng nước mắt của nó đã giàn dụa trên má…
– Tôi không lấy…thực sự tôi không lấy mà…..huhu…sao lại đổ chotôi…. thực sự ko phải tôi… ko phải tôi… anh nên kiểm tra lạiđi….
Bỗng……..Vũ đưa mắt nhìn vào góc giường rồi lấy ra từ đó một quả cầu thủy tinh nhỏ…
– Thì ra là nó ở đây…!! Đúng như tôi nghĩ…. đồ dối trá….đồ trộm cắp…!!!
Nó sững sốt….. trong cuộc đời… nó chưa từng bị ai c.h.ử.i đến mứcnhư vậy… mà .. sự thật là gì ư ?? Nó bị oan… nó thật sự bị oan….
– Không phải là tôi….!! Không phải là tôi…!! – Nó vẫn lẩm bẩm , chân ngã khuỵu xuống bất lực.
– Đồ dối trá…trộm cắp……
Bảo thở dài nhìn Vũ :
– Thôi…tìm được là tốt rồi….!!!
Vũ nghiến răng soi xét một hồi rồi nói tiếp :
– ….Quả cầu…..đã bị mẻ một miếng….
Nước mắt Vũ từ đâu cũng chảy ra… đó có lẽ là lần đầu tiên nó thấy Vũkhóc…. còn đối với Bảo và Hoàng thì đây chỉ là lần thứ 2 , thứ 3..
Vũ đau đớn nói nó một câu rồi quay về phòng :
– Đồ rắn độc…. cút khỏi đây đi…!!! Cô cút khỏi đây đi……!!!
Nó buồn….nó làm sao để bọn hắn tin nó bây giờ…!! Sự thật không phải là thế cơ mà…… Nó ko làm chuyện đó..
Nó òa khóc to hơn…. chạy một mạch ra ngoài hoa viên….
…….Mưa….. Mưa đã trút xuống….
….Tầm tã….
….Vội Vã….
Nó… Ngồi sụp xuống một góc … Buồn … Trời bắt đầu tối dần , Bóng tối che khuất dần Ánh sáng…
Một niềm sợ hãi từ đâu lại dâng lên nhưng không thể làm cho nỗi buồn -nỗi đau trong nó lúc này . Nó không biết phải làm thế nào…
…. Nó chợt nghĩ đến Minh Hoàng .. Lần trước cũng như thế này… đều là nhờ hắn mà nó vượt qua… còn bây giờ….? Hắn cũng đã quay lưng lạivới nó … à không , trước đây thì cũng đã quay lưng rồi nhưng bây giờcó vẻ nhất quyết hơn , đáng sợ hơn…
Nó chợt chạy ra khỏi căn biệt thự , lao ra đường… trời tối om khôngmột tia đèn điện .. bình thường trên đường chẳng bao giờ tắt điện cả…tự nhiên hôm nay lại như thế… hôm nay là ngày gì mà toàn xảy ra nhữngchuyện gì đâu thế này…?? Nó vừa chạy vừa khóc .. khóc rất nhiều , nước mắt hòa lẫn trong mưa đến nỗi nước trên mặt nó – nó cũng chẳng phânbiệt được đâu là nước mắt và đâu là mưa ?
Một lát sau… Nó dừng chân tại biệt thự của Ngọc Châu…
Tay ấn chuông , bàn chân như muốn rụng rời….
” King koong…. king koong…””
Nó bấm rất nhiều , rất lâu – trông chờ Châu sẽ ra mở cửa.. nhưng không , chẳng có ai cả….. ” Châu ơi…rút cuộc cậu ở đâu…?? Có nghe thấytiếng chuông hay không…?? Giúp tớ với…cứu tớ với…tớ sợ quá…ngoài này tối lắm Châu à….!!”
Rõ ràng trong nhà có ánh sáng… Lúc nãy nó còn trông thấy bóng ngườinữa…. Thế mà.. kết quả nó mong đợi lại ..” vô vọng”… thế làsao…??? Rồi nó gọi … gọi Châu đến rát cả cổ họng . Và rồi tất cả vẫn cứ như chưa xảy ra việc gì… nó vẫn đứng trong mưa , trong bóng tối và trong sợ hãi… không một ai giúp nó…!!
Nó đau đớn lê từng bước chân về lại biệt thự… nó không chạy nữa vì đãquá mệt… nó vừa đi vừa suy nghĩ nhiều điều… đau đầu .. quả thật rấtđau đầu nhưng nó vẫn nghĩ . Nó phải nghĩ tại sao nó lại bị oan…?? Tạisao quả cầu đó lại ở trong phòng nó ? Tại sao chỉ là một quả cầu bìnhthường mà Thiên Vũ giận đến vậy ..?? Tại sao…?? Tại sao…??
Điều này thì chẳng ai biết , ngoại trừ bộ 3 Vũ – Bảo – Hoàng . Vũ thìtất nhiên là biết . Còn Bảo , Hoàng là 2 người bạn duy nhất biết về quákhứ của Thiên Vũ . Một quá khứ khá đau buồn .
12 năm về trước . tức lúc Vũ 5 tuổi.
Mẹ Thiên Vũ ngày càng xơ xác , còm cõi . Lý do bà như vậy , là vì bà mắc căn bệnh ung thư quái ác . Liệu có thể cứu bà …?? Người ta nói , chỉcần ghép tủy thích hợp là bà có thể duy trì sự sống . Khi đó , cậu béThiên Vũ luôn trông chờ , trông chờ vào niềm tin mong manh ấy . Nhưngđau lòng thay rằng , không ai chịu hiến tủy cho bà . Mà nếu có ngườihiến thì cũng không phù hợp . Cậu đã rất thất vọng , nhưng.. một tia hivọng lại le lói trong cậu khi biết tin… bố cậu có tủy thích hợp .
Nhưng rồi bà cũng chóng qua đời vì không được ghép tủy – ông bố ích kỉ đã quyết định không cứu vợ mình .
Trước khi bà qua đời , bà để lại cho Thiên Vũ một quả cầu – một quả cầuthủy tinh không có giá trị , nói trắng ra đó chỉ là một món đồ rẻ tiền . Tuy thế , đối với cậu , nó còn quý hơn cả vàng bạc , kim cương ,.. haybất kì món đồ gì quý giá khác .. thậm chí là cả tính mạng .
Đó cũng là lí do khiến Vũ đã tức giận và đau khổ khi tưởng chừng như đã mất quả cầu .