Rời khỏi ánh đèn rực rỡ của Khối hộp và bước vào bóng tối thăm thẳm, Trish Dunne lại thấy lòng trào lên cảm giác sợ hãi quen thuộc. Bảo vệ ở cổng trước của SMSC vừa gọi vào báo vị khách của Katherine, bác sĩ Abaddon, đã đến và cần có người dẫn tới Khoang 5. Trish đề nghị được ra dẫn khách vào, chủ yếu là vì hiếu kỳ. Katherine nói rất ít về người đàn ông sắp ghé thăm họ, nên Trish cảm thấy hết sức tò mò. Rõ ràng là Peter cực kỳ tin tưởng anh ta, gia đình Solomon chưa từng mời ai tới Khối hộp cả.
Đây là trường hợp đầu tiên.
Mình hy vọng anh ta không sợ hãi màn đi bộ, Trish vừa nghĩ vừa dò dẫm qua vùng tối đen đặc. Cô háo hức muốn thấy vẻ kinh hãi của vị khách đặc biệt khi nhận ra những gì cần phải làm để tới được phòng thí nghiệm. Lần đầu luôn là lần tệ nhất.
Một năm về trước, Trish tới đây lần đầu tiên. Cô nhận lời mời làm việc của Katherine, ký hợp đồng và theo sếp mới tới SMSC để xem phòng thí nghiệm. Hai người phụ nữ đi bộ hết chiều dài của “đường phố”, đến trước một cánh cổng kim loại có dòng chữ KHOANG 5.
Mặc dù Katherine đã cố gắng chuẩn bị tinh thần cho cô gái bằng cách mô tả vị trí khá hẻo lánh của phòng thí nghiệm, nhưng Trish vẫn hết sức bất ngờ khi cửa khoang mở ra.
Trước mặt cô là một khoang tối đen trống rỗng
Katherine bước qua ngưỡng cửa, tiến vài bước vào vùng tối đặc quánh ấy, rồi ra hiệu cho Trish đi theo.
– Cứ tin tôi. Cô sẽ không bị lạc đâu.
Hình dung ra cảnh mình lần mò trong một căn phòng rộng bằng cả cái sân vận động nhưng tối đen như mực, Trish thấy toát mồ hôi.
– Chúng tôi có một hệ thống chỉ dẫn để giúp cô không lạc đường – Katherine trỏ xuống sàn – Rất thủ công thôi.
Trish nheo mắt, cố nhìn phần nền xi măng thô cứng qua bóng tối.
Cũng phải mất một lúc cô mới nhận ra nó, đúng là có một đường dẫn hẹp bằng thảm. Lớp thảm tuôn dài như một lối đi, mất hút trong bóng tối.
– Hãy nhìn bằng chính bàn chân cô – Katherine nói, xoay người cất bước – Cứ theo ngay sau tôi là được.
Thấy Katherine đã biến mất trong khoảng tối, Trish cố nén nỗi sợ hãi và bước theo. Đúng là điên rồ! Cô mới đi được vài bước trên thảm thì cánh cửa Khoang 5 sập lại phía sau, dập tắt những tia ánh sáng cuối cùng. Tim đập thình thịch, Trish tập trung hết tinh thần để cảm nhận lớp thảm dưới chân mình. Cô chỉ mới đánh bạo bước vài bước theo lớp thảm mềm thì cảm nhận được cạnh chân phải chạm vào lớp xi măng cứng lạnh. Giật mình, bản năng bảo cô dịch sang bên trái, đặt cả hai chân lên lớp thảm mềm mại.
Giọng Katherine vang lên phía trước, trong bóng tối, thanh âm gần như chìm nghỉm giữa không gian thăm thẳm tẻ ngắt này.
– Cơ thể con người rất kỳ lạ – Katherine nói – Nếu cô lấy đi của nó một giác quan, thì những giác quan khác sẽ thay thế, gần như ngay tức thì. Lúc này, nói cho đúng nghĩa thì thần kinh ở chân cô đang điều chỉnh để trở nên nhạy cảm hơn.
Đúng thật, Trish nghĩ, lại dò đường đi lần nữa.
Họ im lặng di chuyển trong một khoảng thời gian dường như đằng đẵng.
– Còn bao xa nữa? – Trish không kìm được buột hỏi.
– Chúng ta sắp đi được nửa đường rồi – Giọng Katherine giờ nghe có vẻ cách xa hơn.
Trish rảo chân bước nhanh, gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng hơi thở của bóng tối dường như sắp nuốt chửng cô. Mình chẳng nhìn thấy gì hết, dù là đặt sát trước mắt.
– Chị Katherine? Làm sao chị biết khi nào thì không phải đi nữa?
– Cô sẽ biết ngay thôi, – Katherine nói.
Đó là một năm về trước, còn bây giờ, tối nay, Trish lại một lần nữa đi trong khoảng tối, tiến theo hướng ngược lại, ra khỏi gian phòng để đón khách của sếp. Một cảm giác thay đổi đột ngột ở lớp thảm dưới chân báo cho cô biết rằng cô còn cách cửa khoảng ba thước. Trish dừng ngay lại, móc thẻ khoá ra và dò dẫm men theo tường cho tới khi tìm thấy khe khoá và nhét thẻ vào.
Cánh cửa rít lên.
Trish nheo mắt trước ánh sáng tràn tới từ hành lang SMSC.
Lại như mọi khi…
Bước dọc theo hành lang vắng ngắt, Trish nghĩ đến văn bản lọc thông tin kỳ lạ mà họ đã tìm thấy trên một nguồn bí mật. Một cánh cổng cổ xưa? Một vi trí bí mật dưới lòng đất. Cô tự hỏi liệu Mark Zoubianis có đủ may mắn truy ra xem tài liệu bí ẩn ấy nằm ở đâu không.
° ° °
Bên trong phòng điều khiển, Katherine đứng trong màn ánh sáng dìu dịu của bức tường plasma và nhìn đăm đăm cái tài liệu bí ẩn mà họ đã tìm ra. Cô vừa tách các cụm từ chính của mình và càng lúc càng thấy chắc chắn rằng tài liệu này nói về đúng cái huyền tích mà anh trai cô từng hé lộ với bác sĩ Abaddon.
… vị trí bí mật DƯỚI LÒNG ĐẤT nơi…
đâu đó ở Washington D.C., có toạ độ…
… phát hiện ra một CÁNH CỔNG CỔ XƯA dẫn tới…
… cảnh báo rằng KIM TỰ THÁP chứa…
… giải mã BIỂU HÌNH ĐƯỢC CHẠM KHẮC này để hé mở…
Mình cần xem phần còn lại của file này. Katherine nghĩ thầm.
Katherine đăm đăm nhìn một lúc nữa rồi bấm công tắc nguồn của bức tường plasma. Cô luôn nhớ tắt màn hình rất tốn năng lượng này để không lãng phí nguồn dự trữ hydro lỏng của các tế bào nhiên liệu.
Những cụm từ khoá từ từ nhoà dần, thu hẹp thành một chấm trắng nhỏ xíu ở chính giữa bức tường, cuối cùng tắt ngấm.
Katherine quay trở lại văn phòng. Chỉ lát nữa bác sĩ Abaddon sẽ đến, và cô muốn làm cho anh ta cảm thấy thoải mái.