“Cao Minh, ngài thật cao minh, tại sao trước kia tôi không nghĩ ra biện pháp này kia chứ, sư phụ không hổ là sư phụ.”
Hai mắt Dư Hồng Văn sáng ngời, sự ngưỡng mộ dành cho Lục Vân thậm chí còn sâu sắc hơn.
Vốn tưởng rằng sư phụ chỉ giỏi châm cứu, ai ngờ ngay cả kiến thức về dược lý cũng giỏi đến như vậy.
Dư Hồng Văn lúc này chỉ muốn hét lên: Sư phụ thật cao minh, xin hãy nhận một lạy từ kẻ hè mọn này!
Lục Vân cười nói: “Dư tiên sinh lĩnh hội cũng tốt, tôi chỉ vừa nói qua một chút mà ông đã lĩnh ngộ được điểm mấu chốt trong đó.”
“Là sư phụ dạy tốt.”
“Là do ông có ngộ tính tốt.”
“Không, không, không, là do sư phụ dạy tốt hơn.”
“…”
Hai người bọn họ cứ khen nhau một hồi, khiến Thẩm Kim Hoa ở bên cạnh mở to hai mắt như con chó ngốc.
Hai sư đồ các người thật là… thật là không biết xấu hổ…!
Sau khi uống thuốc, Thẩm Kim Hoa đưa một tấm danh thiếp mạ vàng cho Lục Vân, nói: “Lục tiên sinh, trước kia tôi không có mắt nhìn đã lỡ xúc phạm cậu. Đây là danh thiếp của tôi. Khi nào cậu có cơ hội đến thủ phủ tỉnh, cậu có thể đến tìm tôi, tôi sẽ tiếp đãi cậu chu đáo nhất có thể.”
Lục Vân thản nhiên cầm lấy danh thiếp, cẩn thận nhìn sắc mặt của Thẩm Kim Hoa, nói: “Tôi vốn không định nói nhiều, nếu như Thẩm tiên sinh đã có thành ý như vậy, nên tôi sẽ nói vài lời, sắp tới hãy chú ý nhiều hơn đến những người xung quanh ông.”
Thẩm Kim Hoa sững sờ một lúc: “Tại sao Lục thần y lại nói như vậy?”
“Bởi vì tôi nhìn thấy giữa lông mày của ông có tà khí.”
“Tà khí!”
Thẩm Kim Hoa lập tức giật mình.
Lục Vân gật đầu nhẹ, không nhiều lời nữa, chỉ để lại số điện thoại của mình cho ông ta.
“Nếu cảm thấy có gì không ổn, ông có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, đương nhiên, chuyện tôi có nhận hay không lại là chuyện khác.”
“Cám ơn, Lục thần y. ”
Thẩm Kim Hoa rời khỏi Hạnh Lâm Đường với lòng đầy biết ơn.
Dư Hồng Văn lại tò mò hỏi: “Sư phụ, tà khí mà người vừa đề cập là gì vậy?”
Bản thân ông cũng là lão Trung Y, giỏi nhất là nhìn, nghe, ngửi và hỏi. Thông qua kiểm tra bệnh, ông không thấy trên mặt Thẩm Kim Hoa có gì đó không ổn, chỉ là mí mắt có chút sưng lên mà thôi.
Lục Vân nhìn ông ấy thật sâu rồi lại nói: “Chuyện này nên giải thích như thế nào đây, dù sao ông cứ hiểu nó là vận xui đi.”
Dư Hồng Văn thốt lên: “Sư phụ vẫn có thể xem tướng sao, thật lợi hại!”
“Ông cũng không tệ.”
“Không, không, không, sư phụ vẫn là lợi hại nhất.”
…
Vài ngày tiếp theo mọi chuyện đều bình an vô sự, Lục Vân cũng có chút thời gian rảnh rỗi đến Hạnh Lâm Đường, giúp đỡ xem bệnh.
Đương nhiên.
Niềm vui lớn nhất của hắn chính là dạy châm pháp cho chị hai.
Không thể không nói, khả năng học châm pháp của Lâm Thanh Đàm thực sự rất đáng sợ, không chỉ học được Cửu Chuyển Hồi Dương Châm và Quỷ Môn Thất Thấu Kim, mà còn từ trên người Lục Vân luyện ra được hai kỹ thuật châm cứu mới.
Dư Hồng Vân ghen tị đến mức thiếu chút nữa là lật bàn.
… …
Vài ngày sau, Diệp Khuynh Thành tìm gặp Lục Vân và nói: “Chị Bình gọi điện tới, vào lúc mười hai giờ trưa ngày mai, cô ấy sẽ tổ chức một bữa tiệc tại Hương lâu ở thủ phủ tỉnh, cô ấy nói rằng muốn chị đưa em đi cùng.”
“Chị ấy nói muốn mang em đi cùng?”
Lục Vân vốn có ý định đến thủ phủ tỉnh cùng với chị Khuynh Thành, khi nghe được câu này trong lòng hắn cảm thấy hơi lo lắng.
Trương Bình a…. Trương Bình, mục đích của cô cũng quá rõ ràng rồi. Bổn vương là loại người gì mà một người hâm mộ thô tục như cô có thể nghĩ đến kia chứ.
Hửm?
Lục Vân kiêu ngạo cứ hất hất đầu lên và nói: “Đi thì đi, em cũng muốn gặp người phụ nữ đó, rốt cuộc chị ta muốn gì?”
Bốp!
Diệp Khuynh Thành vỗ vào sau đầu hắn một cái và tức giận nói: “Em đang phát điên cái gì vậy?”
“…”
Sáng sớm hôm sau, Lục Vân lái chiếc Bugatti Veyron của mình ra ngoài và đậu nó trong sân.
Diệp Khuynh Thành nghi ngờ hỏi: “Hôm nay lái xe của em đi à?”
“Không, chị lái chiếc Porsche của chị, chúng ta mỗi người một chiếc.”
“Em lại phát bệnh gì vậy?”
Diệp Khuynh Thành lẩm bẩm, sau đó cô nhìn thấy Lục Vân trở về nhà kho với một chiếc 28 thanh*, nó sắp được nhét vào cốp của chiếc xe thể thao đang đậu kia. (*là chiếc xe đạp thời xưa có 28 thanh)
Diệp Khuynh Thành sắc mặt âm trầm hỏi: “Em lại làm sao vậy?”
“Cốp của mấy chiếc xe thể thao này đều ở phía trước, không gian quá nhỏ, không thể để vừa chiếc xe đạp của em.”
“Chị đang hỏi em, rốt cuộc em muốn làm gì với chiếc xe đạp đó?”
Diệp Khuynh Thành cũng bó tay. Từ sau khi Trương Bình xuất hiện, người em trai này cũng trở nên bất thường, không biết đầu óc của hắn có bị chập mạch gì không nữa.
Nhưng Lục Vân lại cười nói: “Chiếc 28 thanh này là bảo bối của em, đương nhiên là phải mang theo.”
Hắn sẽ không để chuyện như lần trước xảy ra một lần nào nữa.
Lần trước hắn đi cùng chị Khuynh Thành đến tỉnh lỵ mà có mang theo một ít thần khí để giảm sức lực, thì có thể chạy về Giang Thành sớm một chút rồi, tất nhiên cũng có thể sớm giải quyết rất nhiều phiền phức.
Đây là biện pháp để Lục Vân ứng phó với tình huống khẩn cấp.
“Được, được, đừng lái xe thể thao nữa, đem xe đạp của em đặt ở ghế sau xe Porsche của chị là được.” Diệp Khuynh Thành xoa xoa trán tỏa vẻ bất lực, rồi thỏa hiệp nói.