Từ Giang Thành lái xe lên tỉnh, nếu đi ô tô với tốc độ cao thì sẽ mất không quá hai giờ.
Vì thế hai người xuất phát lúc chín giờ sáng, lúc tìm được đến Tụ Hương Lâu thì cũng chỉ mới gần mười một giờ rưỡi thôi, nói chung cũng đến sớm nửa tiếng.
Ấy vậy mà Trương Bình đã sớm đứng đợi ở bên ngoài từ lâu.
Khi vừa nhìn thấy hai người, Trương Bình liền nhiệt tình nói:
“Tiểu Diệp à, chị đã bao trọn phòng ăn số 1 rồi, để phục vụ đưa hai người đến phòng đó trước nhé, chị phải đứng cửa đợi người một lát, giám đốc Kim cũng sắp tới rồi.”
“Vâng!”
Diệp Khuynh Thành gật đầu, hai người tiến vào phòng riêng trước.
Khoảng chừng 10 phút sau, Trương Bình cuối cùng cũng đi vào, không những thế còn đang nói chuyện và cười đùa với một người đàn ông khác.
“Tiểu Diệp à, mau lại đây để chị giới thiệu cho em, vị này chính là Kim Chí Thành, cũng là ông chủ của tập đoàn Kim Thị! Giám đốc Kim à, đây chính là chị em tốt của tôi, cô ấy tên Diệp Khuynh Thành.”
Trương Bình cười cười giới thiệu.
Kim Chí Thành liếc nhìn Diệp Khuynh Thành và nói:
“Tôi đã đọc qua hồ sơ của cô rồi.”
Diệp Khuynh Thành vội vàng đứng dậy, bắt tay Kim Chí Thành một cách vô cùng lịch sự và nói:
“Xin chào giám đốc Kim, rất cảm ơn anh vì đã dành ra chút thời gian để tới gặp tôi.”
“Không sao, thứ nhất, tôi đồng ý lời đề nghị này cũng là vì nể mặt Trương Bình, còn thứ hai chính là, tôi khá chú ý đến sự phát triển gần đây của công ty cô và tôi nghĩ rằng năng lực quan hệ công chúng của công ty cô thực sự rất tốt.”
Mấy ngày nay không còn lướt được một tí tin xấu nào bôi nhọ tập đoàn Khuynh Thành nữa, nhìn thấy điều này Kim Chí Thành lại cho rằng đều là nhờ vào bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Khuynh Thành khá hùng hậu.
Có nghĩa là ông ta hoàn toàn tin rằng Diệp Khuynh Thành có quan hệ đặc biệt gì đó với Nam Giang Vương.
Chứ không thì làm sao cô có thể gây dựng tập đoàn Khuynh Thành trở thành một công ty hàng đầu của Giang Thành khi tuổi đời mới còn trẻ như vậy được?
Còn Diệp Khuynh Thành bên này, cô cũng hơi thay đổi sắc mặt, dường như cũng thầm biết anh ta đang nghĩ gì.
Nhưng cô không giải thích bất cứ điều gì, vì cô biết rằng vấn đề đó của cô thực sự rất phức tạp để giải thích.
Vả lại, điều quan trọng nhất là ngay cả bản thân cô còn không hiểu nổi vì sao Trần gia lại chủ động làm sáng tỏ sự thật nữa chứ đừng nói là người khác.
Hai người họ lại ngồi xuống ghế.
Trương Bình ngồi bên cạnh Diệp Khuynh Thành, nắm lấy tay cô và nói:
“Tiểu Diệp Tử à, ngày đó không phải em từng hỏi chị sao lại chia tay với người yêu sao, thực ra là do chị là người chủ động nói chia tay trước đó.”
“Chị là người đề nghị chia tay trước sao?”
“Ừ!”
Trương Bình khẽ thở dài một hơi, sau đó cả người cô ta như rơi vào những dòng hồi ức.
Cô ta cũng từng là một thiếu nữ mơ mộng những chuyện tình đẹp, cứ tưởng có thể ở bên bạn trai cũ đến hết đời, nhưng sau khi rời khỏi môi trường đại học, cô ta mới nhận ra chuyện không hề đơn giản như trong tưởng tượng.
Công việc, rồi kết hôn, tiền xe tiền nhà, tiền ăn….đủ thứ tiền cùng áp lực dồn dập đè nặng lên đôi vai gầy yếu khiến cho khao khát về một tình yêu của Trương Bình nhanh chóng bị cuốn trôi.
Tình yêu dù có bền chặt đến đâu cũng không là gì khi đứng trước cơm áo gạo tiền.
Vì thế trong một lần cô cùng bạn trai cũ cãi cọ vì vấn đề sính lễ, Trương Bình đã đề nghị chia tay, rồi sau đó lao vào công việc như một con thiêu thân, lao vào vòng tay của công ty, và cũng ở đây cô ta quen được chồng mình hiện tại.
“Chị rất yêu bạn trai cũ của chị, nhưng anh ấy lại không cho chị một cuộc sống mà chị muốn, với lại gia cảnh chị cũng bình thường, cho nên chị không muốn phải chịu đựng những điều như thế này một lần nữa.”
Sau khi Trương Bình gả cho sếp mình, càng ngày cô ta càng cảm thấy việc mình bỏ người yêu cũ kia là vô cùng sáng suốt, hiện giờ cô ta đã là một bà chủ giàu có, muốn gì được nấy, nhìn thấy một thỏi son mình thích cũng không còn chần chừ lâu nữa.
Kể cả khi sau này phát hiện ra chồng mình nuôi rất nhiều phụ nữ bên ngoài nhưng Trương Bình cũng không quá tức giận.
Bởi vì bản thân cô ta cũng nuôi rất nhiều trai bao bên ngoài.
Vợ chồng họ bây giờ ai cũng chơi theo cách của mình, ông ăn chả bà ăn nem nhưng lại không hề ảnh hưởng đến hôn nhân của bọn họ.
Sau khi nghe Trương Bình thú nhận điều này, Diệp Khuynh Thành cảm thấy khá nể nhưng cũng phải nhíu mày:
“Chị Bình à, sao tự nhiên chị lại nói với em những điều đó vào lúc này chứ?”
Vì chuyện vợ chồng họ, hay là cô ta thì cũng là vấn đề liên quan tới tam quan của Trương Bình, việc về cô ta cô cũng không phân định đúng hay sai được, cũng chẳng tiện đánh giá, nhưng điều cô không thể hiểu được chính là, sao Trương Bình có thể nói ra những điều này khi đang trong phòng riêng chứ.
Phải biết là Kim Chí Thành mới là nhân vật chính trong bữa tối hôm nay.
Nhưng Trương Bình nói năng một hồi lại trực tiếp khiến cho Kim Chí Thành gạt sang một bên, càng kỳ lạ hơn nữa chính là Kim Chí Thành lại không tức giận và mặc kệ không xen vào.
Ông chủ của tập đoàn Kim Thị lại tốt tính như vậy sao?
Trương Bình vỗ vào tay Diệp Khuynh Thành và nói đầy ẩn ý:
“Tiểu Diệp à, chị chỉ muốn nói với em là đàn bà con gái ấy mà, nhất định phải biết nắm bắt cơ hội, lựa chọn người tốt còn hơn là làm việc chăm chỉ kiếm tiền.”
Diệp Khuynh Thành bấy giờ mới chán nản hiểu ra, không phải chỉ muốn nói với cô rằng hãy trân trọng cơ hội gặp mặt này thôi sao, thế cần gì phải vòng vo tam quốc làm gì cho mệt, thật kỳ cục hết sức!
Đương nhiên cô không nói ra khỏi miệng mấy lời này, vì cô sợ làm Trương Bình không vui, dù sao bữa tối hôm nay cũng là do Trương Bình tạo điều kiện để mời giám đốc Kim đến gặp mặt, cho nên Diệp Khuynh Thành vẫn rất cảm kích cô ta.
“Tôi biết hôm nay mọi người đều lái xe tới đây. Cho nên tôi nghĩ mọi người không nên uống rượu đâu, Diệp Tử à, em dùng đồ uống này thay rượu đi, mau đến nâng ly chúc rượu giám đốc Kim đi.”
Trương Bình lấy ra một chai nước cam lớn từ dưới bàn, sau đó rót cho Diệp Khuynh Thành một ly.
Diệp Khuynh Thành không mảy may nghi ngờ, cô đứng dậy và nói với Kim Chí Thành.
“Đúng là tôi nên mời giám đốc Kim trước một ly, cảm ơn giám đốc Kim đã cho tôi cơ hội để có cuộc gặp gỡ này.”
Kim Chí Thành nghiêm túc mà gật đầu, mãi cho đến khi cô một hơi dốc sạch thứ nước trong ly kia thì trong mắt anh ta bỗng hiện lên cái nhìn đầy khác lạ, trông như bất ngờ cộng hứng thú.
Lúc này, Lục Vân đột nhiên cười nói với Trương Bình: “Chị Bình à, chúng ta cũng uống một ly nhé!”
“Được!”
Trương Bình đột nhiên lộ ra vẻ phấn khích, cô ta thực sự muốn Lục Vân uống với mình.
Bởi hai chai kia chắc chắn có vấn đề.
Về phần Kim Chí Thành.
Thực sự thì khi nhìn thấy thông tin của Diệp Khuynh Thành, Kim Chí Thành đã có ý định xấu, bởi vì một người phụ nữ chụp ảnh mặt mộc thôi đã đẹp như vậy rồi thì nhất định người thật phải tuyệt vời hơn nữa.
Và sự thật đã chứng minh điều đó.
Nhưng Kim Chí Thành lại không thể hiện sự vồ vập của mình ngay lập tức mà rất khéo léo từ chối yêu cầu gặp mặt lần đầu của Diệp Khuynh Thành, anh ta quyết định dàn dựng một sự khó khăn cho cô chùn bước chút.
Sau đó, Kim Chí Thành biết Trương Bình là bạn cùng phòng thời đại học của Diệp Khuynh Thành, vì vậy anh ta đã chủ động tìm Trương Bình và nhờ cô ta tổ chức bữa tối hôm nay, trong khi bản thân anh ta sẽ giả vờ miễn cưỡng lắm mới đến đây.
Bằng cách này, Diệp Khuynh Thành sẽ càng trân trọng cơ hội khó có được này, và dễ dàng buông lỏng cảnh giác hơn.
Vừa rồi để lấy thiện cảm từ Diệp Khuynh Thành, Trương Bình đã kể cho cô nghe những trải nghiệm của cô ta đã từng trải qua.
Cốt là để kiểm tra giới hạn của Diệp Khuynh Thành, nhưng phát hiện ra rằng Diệp Khuynh Thành như thể không hiểu ý tứ trong câu chuyện của cô ta lắm, vì thế cô ta đành phải lấy đồ uống có tẩm thuốc ra cho cô uống, nói một cách dễ hiểu, đây chính là Hồng Môn Yến.