Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 86: Ai cho mày lá gan bôi nhọ chị của tao



Đây là một vỡ Hồng Môn Yến bản hiện thực, từ chuyện Trương Bình mở tiệc đến Kim Chí Thành là hung thủ phía sau màn, còn Lục Vân chỉ thuần túy là ngoài ý muốn.

Ban đầu Trương Bình căn bản không suy xét đến nhân vật này, là ngày đó gặp được hắn ở biệt thự Lục Nhân nên mới nổi lên dục vọng.

Không sai, Trương Bình nổi lên dục vọng, cho nên trước bữa tiệc hôm nay, cô ta đã cố ý gọi điện thoại dặn dò Diệp Khuynh Thành nhất định phải dẫn Lục Vân theo.

Hiện giờ đã uống xong đồ uống, cơ bản xem như đã tóm gọn được hắn.

Trương Bình ngồi xuống bên cạnh Lục Vân, khi nói đùa còn cố ý cười run rẩy hết cả người rồi dựa sát vào Lục Vân.

Lục Vân làm bộ không biết.

Qua nửa khắc, Diệp Khuynh Thành bỗng thở nhẹ một tiếng và nói, “Kỳ quái, sao hôm nay nóng như vậy!”

Chỉ thấy trên má cô đã hiện ra hai vệt đỏ mê người, Trương Bình cũng như thế.

Vừa rồi cô ta chủ động uống một ly nước chanh với Lục Vân, vật chất bên trong đã bắt đầu phát tác.

Đôi mắt của Kim Chí Thành dán chặt vào Diệp Khuynh Thành, dáng người, khuôn mặt và hai vệt đỏ ửng tuyệt đẹp trên đó thật là quá hấp dẫn!

Rốt cuộc Kim Chí Thành cũng không diễn nổi nữa, lúc anh ta chuẩn bị ra tay lại giật mình, bởi vì đột nhiên tỉnh táo lại, nhớ ra mình đã xem nhẹ một người.

Đó chính là Lục Vân

Chỉ thấy Lục Vân mang theo vẻ mặt trêu tức mà nhìn anh ta, biểu cảm kia muốn tỉnh táo bao nhiêu có tỉnh táo bấy nhiêu.

“Không phải anh đã uống nước chanh rồi sao?” Kim Chí Thành khó hiểu mà hỏi

Vừa rồi rõ ràng anh ta đã thấy Lục Vân và Trương Bình cùng uống nước chanh, sao Trương Bình đã phát tác hiệu quả của thuốc mà Lục Vân lại không chuyện gì cả?

Tất nhiên Lục Vân không có khả năng nói cho anh ta biết chút thuốc này đã sớm bị chân khí trong cơ thể mình luyện hóa.

“Kim Chí Thành, anh diễn cũng giống thật!” Lục Vân cười lạnh và nói.

Kim Chí Thành hơi biến sắc, sau đó ánh mắt bỗng chợt lóe, anh ta nói: “Người anh em, hai ta đều là đàn ông, đừng dối trá như vậy, con nhỏ này trông xinh đẹp thế này, chẳng lẽ anh không có ý gì? Huống chi, nếu nó chịu làm tình nhân cho người khác thì bản thân cũng không phải người đứng đắn gì.”

Đến bây giờ anh ta còn tưởng rằng Diệp Khuynh Thành và Nam Giang Vương có quan hệ đặc thù.

Nhưng Kim Chí Thành còn chưa nói xong lại đột nhiên nghe tiếng nói lạnh như băng của Lục Vân vang lên, “Ai cho mày lá gan bôi nhọ chị của tao?”

Lục Vân không muốn nghe nhất chính là người khác bôi nhọ sự trong sạch của các chị mình, sắc mặt hắn lập tức lạnh đi, tiến lên đá Kim Chí Thành ngã lăn, sau đó giơ một cây kim châm thật dài đâm vào huyệt vị nào đó trên người anh ta.

“A! Thằng chết tiệt, mày làm gì tao vậy!” Kim Chí Thành kêu thảm thiết một tiếng, hoảng sợ nói.

Lục Vân cười lạnh và nói, “Rất nhanh mày sẽ biết.”

Lúc này, Trương Bình khô nóng mà nhích lại gần Lục Vân, kết quả lại bị Lục Vân dùng ánh mắt lạnh như băng dọa lui.

“Cút!”

Ánh mắt này làm Trương Bình như rơi vào hầm băng, hơi tỉnh táo lại một lát, nhưng rất nhanh lại mất đi lý trí dưới tác dụng của dược hiệu. Cô ta không dám trêu chọc Lục Vân nữa, mà lại xé rách quần áo nhào về hướng Kim Chí Thành.

Trong giây lát, Kim Chí Thành phát ra một tiếng kêu thảm thiết vô cùng đau đớn.

“A! Mày là đồ ma quỷ!”

Kim Chí Thành dán mắt nhìn chằm chằm Lục Vân, gào rống, rốt cuộc anh ta đã biết vừa rồi Lục Vân làm gì trên người mình.

Cây kim kia phong bế một huyệt vị trên người anh ta, chỉ cần tới gần phụ nữ thì thân thể sẽ sinh ra cảm giác đau đớn mãnh liệt.

Vậy thì khác gì thái giám nữa?

Không, phải nói là còn đau đớn hơn thái giám, thái giám chỉ là đau nhất thời, mà sự đau đớn của Kim Chí Thành lại là vĩnh cửu.

Trừ phi về sau anh ta không chạm vào phụ nữ, thậm chí cả nghĩ cũng không thể nghĩ đến. Đối với một người đàn ông thì sự tra tấn này còn khó chịu hơn cả cái chết.

Kim Chí Thành đau đớn lăn lộn trên mặt đất, nhưng Trương Bình vẫn không chịu buông tha cho anh ta, thật là hết sức tàn nhẫn.

Lục Vân lạnh lùng nhìn mọi chuyện, vẻ mặt vốn rất lạnh nhạt, lại đột nhiên cảm thấy bên tai thổi tới một làn gió ấm, sau đó tiếng nói mềm mại của Diệp Khuynh Thành vang lên: “Tiểu Lục Vân, chị khó chịu.”

“Chị Khuynh Thành!”

Lục Vân giật mình, thấy Diệp Khuynh Thành bắt đầu xé quần áo thì cười khổ rồi vội vàng chặn ngang bế cô lên, chạy như bay rời khỏi Tụ Hương Lâu.

Nơi hắn muốn tới là khách sạn Phong Lâm Vãn.

Lục Vân vội đặt một gian phòng, khi chuẩn bị đi thang máy lên lầu thì đúng lúc gặp phải một người đàn ông mặc tây trang đi ra.

Người đàn ông kia đã quá quen với chuyện này, ban đầu cũng không để ý đến, nhưng sau khi liếc nhìn mặt nghiêng của Diệp Khuynh Thành một cái thì bỗng giật mình.

Sao lại giống như vậy?

Người đàn ông đó vội vàng bước vào đại sảnh, hỏi lễ tân đang đứng ở đó, “Hai người vừa rồi tên là gì?”

Cô lễ tân nhìn thoáng qua bảng đăng ký rồi trả lời, “Nam tên là Lục Vân, nữ tên Diệp Khuynh Thành.”

“Diệp Khuynh Thành.” Người đàn ông mặc tây trang lặp lại cái tên này lần nữa, ánh mắt lập loè bất định.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.