Người có thể cưỡi xe đạp với phong cách như vậy trừ Lục Vân ra thì còn có thể là ai?
Thật ra từ đằng xa hắn cũng đã thấy nhóm người này, cho nên đã hạ tốc độ xe đạp xuống, chỉ chạy với vận tốc bình thường mà thôi.
Tới gần hắn lại nhịn không được giật mình, cô gái kia trông thật quen mặt, y như chị bảy Lạc Ly mà mình đã từng nhìn thấy trên bức ảnh trong nhà cụ Ngô.
Lại gần chút quan sát, trúng phốc, đâu phải giống, căn bản là một người, trừ phi trên thế giới này có hai cô gái giống nhau y như đúc.
Hắn không thể tin được lại có thể gặp được chị bảy ở bờ sông Giang Hoài.
Lục Vân rất kích động, đang chuẩn bị cưỡi xe đạp qua dọa cô một cái, kết quả còn chưa chạy đến thì đã bị hai người đàn ông mặt lạnh tanh ngăn cản.
“Thành viên Võ Minh đang làm việc ở phía trước, không muốn chết thì mau rời đi!” Hai người nghiêm túc nói.
Võ Minh?
Lục Vân càng kinh ngạc, vậy chẳng phải là nói chị bảy là thành viên của Võ Minh?
Chị bảy, thật không hổ là chị.
Lục Vân cực kỳ vui mừng.
Khi còn nhỏ chị bảy là nghịch ngợm nhất, tuy rằng là con gái, nhưng tính cách rất dữ dội, hầu như tất cả con trai trong viện mồ côi đều từng bị cô đè ngã xuống đất, tiểu Lục Vân cũng không ngoại lệ.
Khác nhau chính là, mấy đứa con trai khác đều úp mặt xuống đất, chỉ có tiểu Lục Vân là ngưỡng mặt lên trời.
Cho nên lúc ấy trong hai người bị phạt đứng nhiều nhất ở viện mồ côi có một người là chị bảy Lạc Ly, người còn lại thì không cần bàn cãi nhiều, đương nhiên là Vương Cương mang đầy ý xấu kia.
Mà chỉ cần bọn họ cùng bị phạt đứng, thời gian Lạc Ly bị phát nhất định sẽ lâu hơn Vương Cương, bởi vì đứng được giữa chừng thì Vương Cương lại bị cô đánh cho mếu máo khóc.
Đương nhiên đó chỉ là chuyện khi còn nhỏ.
Hiện giờ làm Lục Vân cảm thấy vui mừng chính là, chị bảy đã trở thành thành viên Võ Minh, hơn nữa nhìn dáng vẻ cô chỉ huy thì có vẻ thân phận cũng không thấp.
Thật sự được như ý nguyện, trở thành một nữ võ thần oai hùng hiên ngang!
“Nhãi ranh, không nghe thấy chúng tôi nói gì à, phía trước cấm đi qua, còn thất thần làm gì?” Hai người đàn ông mặt lạnh thấy Lục Vân ngơ ra thì lên tiếng khiển trách hắn mau rời đi.
Lục Vân tỉnh táo lại, cười cười và nói, “Hai ông anh, tôi đi ngay, nhưng có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi một chút không, nói cho tôi biết mỹ nữ giống như tiên nữ kia là ai?”
Ban đầu hai người thấy Lục Vân dong dong dài dài còn rất khó chịu, nhưng nghe hắn nói vậy lại không nhịn được lộ ra vài phần tự hào, họ nói, “Đó là Lạc tiên tử, minh chủ căn cứ khu Hoa Trung của Võ Minh chúng tôi.”
Lạc tiên tử là nữ thần của bọn họ, Lục Vân khen nữ thần giống như tiên nữ thì đương nhiên bọn họ rất vui vẻ.
Nhưng rất nhanh bọn họ lại nghiêm túc mà nói, “Ngay cả thành viên trong Võ Minh cũng không dám có ý khinh nhờn nữ thần như Lạc tiên tử, một người bình thường như cậu nhìn lên là được, nhanh rời đi đi!”
“Được thôi!” Lục Vân cũng không làm khó xử hai người, hắn đẩy xe đạp về một hướng khác, tâm tình lại rất tốt.
Lạc minh chủ.
Lạc tiên tử.
Ha ha, ai bảo khi còn nhỏ chị cứ thích ấn em xuống đất mà cọ xát, lần này bổn vương nhất định phải trả thù chị.
Lục Vân không cưỡi xe đạp rời đi, mà là vòng qua hướng khác của ngọn núi, vèo một tiếng trực tiếp nhảy tới đỉnh núi, sau đó nhàn nhã ngồi xuống – Xem diễn.
Ầm vang!
Phía dưới đã bùng nổ đại chiến, hiển nhiên là người của Võ Minh đã tìm được chỗ ẩn thân của Xà Hạt lão nhân.
Cuộc chiến rất kịch liệt, rất xuất sắc.
Lục Vân xem cũng đã ghiền.
Đương nhiên không phải chỉ chiến đấu đã ghiền, mà là khi chị bảy và Xà Hạt lão nhân giao thủ, dáng người xinh đẹp động lòng người kia thật là tràn ngập mỹ cảm vô hạn trong mỗi một đường quyền mỗi một cú đá.
Phanh! Phanh! Phanh!
Lại là một lượt giao chiến mãnh liệt, dây buộc tóc của Lạc Ly bị Xà Hạt lão nhân cắt đứt, mái tóc dài như thác nước lập tức trút xuống, lộ ra vài phần phong tình động lòng người trong vẻ hiên ngang của cô.
“Minh chủ! Xà Hạt lão nhân này đã đột phá đến Hoá Cảnh rồi, thật quá lợi hại, nếu không chúng ta trở về thỉnh cầu tiếp viện đi?” Có thành viên đề nghị nói.
Bọn họ và Xà Hạt lão nhân giao thủ một hồi mới phát hiện đánh không lại. Bởi vì căn cứ vào tình báo trước kia, tu vi của Xà Hạt lão nhân chỉ ở Bán Bộ Hoá Cảnh, cho nên hị chỉ dẫn theo vài người đến đây.
Nhưng hiện tại rõ ràng đối phương đã đạt tới tu vi Hoá Cảnh.
Thật ra nếu bọn họ có thể đến sớm một ngày thì có thể nhẹ nhàng bắt lấy Xà Hạt lão nhân, nhưng không nghĩ tới không lâu trước đó lão ta đã đột phá.
Tất cả mọi chuyện đều là do Lục Vân. Nếu không phải hắn chém giết ba đồ đệ của Xà Hạt lão nhân thì tiềm năng của lão sẽ không bị kích phát nhanh như vậy, tất nhiên cũng không đột phá đến tu vi Hoá Cảnh nhanh như vậy.
Chuyện này liên quan tới vấn đề hai phe phái tu võ giả.
Tu võ giả chính thống không chỉ tu cảnh giới ngoại tại, còn có tâm cảnh, cho nên khi đột phá cần giữ tâm bình khí hòa, bị quấy nhiễu một chút cũng có khả năng dẫn tới tâm cảnh bất ổn.
Mà tu võ giả chuyên tu tà môn ma đạo giống như Xà Hạt lão nhân thì tương đối đặc thù, khi bọn họ bị ngoại giới kích thích thì càng có khả năng bùng nổ tiềm năng, gia tốc đột phá. Đó là vì bọn họ không cần tu luyện tâm cảnh, cũng không sợ tẩu hỏa nhập ma, chỉ cần trực tiếp tăng lên tu vi là được.
Tu võ giả như thế, tu luyện giả cũng là như thế.
Giờ phút này, đối mặt với Xà Hạt lão nhân đã đột phá tu vi Hoá Cảnh, tiểu đội Võ Minh đã cảm thấy quá sức.
Trong bọn họ chỉ có minh chủ là tông sư Hoá Cảnh, miễn cưỡng có thể đánh một trận với Xà Hạt lão nhân, nhưng lão ta thật sự quá âm hiểm, trên vai còn mọc ra một cái đầu mãng xà, thật sự khó chơi.
Nghe đội viên nói muốn đi về gọi tiếp viện, Lạc Ly lại lắc đầu và nói, “Không được, chờ gọi viện binh tới thì Xà Hạt lão nhân đã sớm chạy trốn tới nơi khác, đến lúc đó không biết lại hại chết bao nhiêu người vô tội.”
Cô đột nhiên cắn chặt răng, uốn éo eo thon, lại va chạm sáp lá cà với Xà Hạt lão nhân.
Lần này Lạc Ly muốn đập nồi dìm thuyền, chỉ công không thủ, tuy rằng đâm trúng Xà Hạt lão nhân hai kiếm, nhưng cũng để lộ nhược điểm của mình dưới răng nọc mãng xà.
Bình thường mãng xà không có độc, nhưng con này thì khác, nó có kịch độc.