“Minh chủ cẩn thận!”
Mãng xà tiến lên tấn công Lạc Ly khiến cho các thành viên của Vũ Minh đều kinh ngạc.
Lạc Ly cũng giật mình, muốn bỏ kiếm rút lui nhưng đã quá muộn. Cô chỉ kịp thấy cái miệng rắn hung dữ đầy mùi hôi thối kia sắp cắn vào vai mình.
Tuy nhiên vào đúng lúc này.
Ầm!
Đột nhiên có cái gì đó giống như sấm sét trên trời giáng xuống đánh trúng đầu con mãng xà, ngọn lửa xanh đốt cháy nó nhảy múa trong không trung.
“Đây là ngọn lửa gì vậy? A!!!”
Xà Hạt lão nhân hợp nhất với con mãng xà khổng lồ nên khi đầu của mãng xà bốc cháy thì đương nhiên Xà Hạt lão nhân cũng đau đớn không kém nhưng dù có lăn lộn như thế nào cũng không dập tắt được ngọn lửa xanh, chẳng mấy chốc con mãng xà đã hóa thành đống tro tàn rơi xuống vai Xà Hạt lão nhân.
Xà Hạt lão nhân cũng chỉ còn hơi tàn.
Các thành viên Vũ Minh cùng với Lạc Ly hoàn toàn chết lặng trước cảnh tượng này.
Chẳng lẽ là?
Vị thần nào giáng thế?
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau đó nhìn thấy cảnh tượng vĩnh viễn không thể quên.
Chỉ thấy một thanh niên đẹp trai tươi vui cưỡi trên con xe phi xuống vách núi dốc với tốc độ rất nhanh, cuối cùng dừng lại trước mặt bọn họ.
Cái quái gì vậy!
Lướt qua như một cơn gió!
Khóe mắt mọi người không khỏi giật giật.
Tuy nhiên bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì người thanh niên kia đột nhiên nhấc Lạc Ly lên, sau đó tiếp tục cưỡi con xe đạp lao về phía bên kia rừng rậm.
“Ha ha, cho tôi mượn Lạc tiên tử của mấy người một chút nhé!”
“Hỏng rồi, Minh chủ bị hắn ta bắt đi rồi!”
“Mau…Mau đuổi theo!”
Các thành viên Vũ Minh mất một lúc mới phản ứng lại. Bọn họ lập tức chia thành 2 đội, một đội ở lại trông trừng Xà Hạt lão nhân và đội còn lại đuổi theo Lục Vân.
Chỉ là bọn họ làm sao có thể đuổi kịp tốc độ của Lục Vân.
Ồn ào!
Chỉ trong nháy mắt, con xe đã xuyên qua một khu rừng rậm khác.
Lướt qua như một cơn gió!
Lạc Ly chưa bao giờ gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy trước đây. Cô bị Lục Vân ôm trong lồng ngực, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm khung cảnh vụt qua bên dưới.
Chiếc xe đạp này…đang bay ư?
Đầu óc Lạc Ly choáng váng.
Một lúc sau, hai người đáp xuống đất.
Lạc Ly thoát khỏi vòng tay của Lục Vân và chạy cách xa hắn khoảng 5m. Cô nhìn hắn đầy cảnh giác, từ sự hô hấp nhanh của lồng ngực có thấy rằng trong lòng cô vô cùng bồn chồn.
Thực ra chuyện này cũng không thể trách Lạc Ly, gặp phải chuyện như vậy không ai có thể bình tĩnh được.
“Anh tới đây giúp tôi hay là có ý mưu hại tôi?” Lạc Ly cảnh giác nói.
Đương nhiên là cô đã nhìn ra thân phận của Lục Vân là người tu luyện bởi vì những võ giả bình thường không thể có những kỹ năng như vậy và chiếc xe đạp đó có lẽ là pháp khí tu luyện của hắn.
Chỉ là Lạc Ly không xác định được Lục Vân là người tốt hay kẻ xấu.
Nếu như hắn là người tốt thì tại sao lại bắt giam cô tới nơi này? Nhưng nếu hắn là người xấu thì tại sao vừa rồi hắn lại cứu cô?
Lạc Ly cảm thấy khó hiểu.
Còn trong lòng Lục Vân thì bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của chị bảy nhưng hắn sẽ không dễ dàng bại lộ thân phận của mình như vậy. Hắn cười nói: “Tôi tới giúp chị nhưng đồng thời cũng có âm mưu muốn hại chị.”
Sắc mặt của Lạc Ly thay đổi, dường như đã đoán được Lục Vân đang nghĩ gì. Thanh kiếm trong tay lập tức hướng về phía Lục Vân nói:
“Tiền bối, xin tự trọng.”
Cô biết đối phương là người tu luyện. Với thực lực hiện tại của bản thân, cô căn bản không phải là đối thủ của người ta nhưng cô không thể ngồi không chờ chết được.
Cô không thể phục tùng hắn chỉ vì sức mạnh của hắn.
Nếu thế thì cô biết giấu mặt mình ở đâu?
“Mỹ nữ, đừng nóng nảy vậy chứ. Tôi còn chưa nói ra tôi có âm mưu gì mà chị đã chĩa kiếm về phía tôi như vậy, thật sự là rất không lễ phép.” Lục Vân cười nói.
Lạc Ly hừ lạnh một tiếng: “Còn cần nói nhiều sao, ánh mắt của anh đã phản ánh ý nghĩ của anh rồi. Đồ lưu manh!”
“Ôi, thật đau lòng!”
Lục Vân khẽ thở dài, sau đó đột nhiên lao tới và dùng ngón tay điểm vào ngực Lạc Ly hai cái.
“Anh làm cái trò gì đấy?”
Lạc Ly phát hiện ra mình không thể động đậy. Sắc mặt cô lập tức tái nhợt, trong đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ oán hận và ớn lạnh.
Vào lúc này, cô không thể chống cự được.
Lẽ nào sự trong trắng suốt bao nhiêu năm qua của cô lại bị chôn vùi trong tay tên lưu manh này sao?
Thật khó chịu!
Dường như Lạc Ly đã có linh cảm về cảnh tiếp theo, trong lòng cô tràn ngập cảm giác bất lực.
“Này này, Lạc tiên tử…”
Lục Vân cười khúc khích hai tiếng và ghé sát vào khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Ly. Điều này lập tức khiến cho Lạc Ly lại càng thêm tuyệt vọng.
Xem xem, thật đúng như mình tưởng tượng, đàn ông đúng là không phải thứ gì tốt, đặc biệt là kẻ tu luyện. Ỷ vào thực lực của mình mà làm chuyện vô liêm sỉ.
Trong lòng Lạc Ly đang nghĩ như vậy nhưng trong giây tiếp theo, cô đột nhiên cảm thấy cơ thể mình bồng bềnh, thì ra Lục Vân đã vác cô lên vai.
Anh chàng này định đưa mình đi đâu vậy?
Trong lòng Lạc Ly hỗn loạn, cô gào thét nói: “A, anh muốn làm gì. Tôi cảnh cáo anh, tôi là Minh chủ của Vũ Minh. Nếu như anh dám lộn xộn thì hậu quả…Sẽ rất nghiêm trọng đấy!”
Lục Vân hoàn toàn phớt lò cô và đi thẳng tới cái hồ trong rừng và sau đó…
Ào!
Hắn ném cô xuống không thương tiếc, đồng thời cũng giải huyệt đạo trên người cô.