[Bleach] Khoảnh Khắc

Quyển 1 - Chương 2: Bên kia bầu trời xanh thẳm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Di Lệ[Edit-ĐN Bleach] Khoảnh Khắc - Quyển 1 - Chương 2: Bên kia bầu trời xanh thẳm

(Urahara Kisuke & Shihouin Yoruichi)

“Chi—- Chi—-“

Đang là mùa hạ, lại là khoảng một hai giờ chiều. Hơi nước trong không khí dường như đã sớm bay hết, oi bức đến khó thở. Bên tai là tiếng ve kêu hết đợt này đến đợt khác, càng lúc càng to.

Kuukyou chán nản lằm ở sàn gỗ trên hành lang tầng hai. Trên đầu một nửa là mái hiên nhà, một nửa là bầu trời xanh thẳm. Mái hiên đã cản lại hết ánh mặt trời nóng bỏng. Sàn nhà cũng rất mát, hơn nữa bên cạnh phòng còn là cây cối xanh tốt, càng thêm mát mẻ.

Buổi sáng đã làm quen với ngôi nhà mới này rồi. Thật ra ngôi nhà này cũng không lớn, nhưng cũng là một ngôi nhà hai tầng độc lập, còn có một vườn hoa nhỏ. Trong vườn trồng rất nhiều loài cây cô không biết tên, còn có cả cây đại thụ che trời ở cạnh phòng này nữa. Tầng một là phòng khách và phòng ăn, tầng hai là hai phòng ngủ và một thư phòng, đương nhiên còn có cả phòng tắm.

Kuukyou xoay người, tính đổi một tư thế thoải mái hơn, nhưng nghêng đầu nằm sàn nhà thì khá cộm, nên cô lại lăn lại như trước, tiếp tục nằm ngửa ngẩng đầu nhìn trời. Bên người còn có một quyển sách đang mở.

[Đọc sách mãi cũng chán mà!]

Cô ngáp một cái thật to. Một con chim nhỏ màu xám từ nóc nhà bay qua, phút chốc tạo thành một điểm nhỏ lấm tấm.

Đôi mắt vàng lục chớp chớp.

Bầu trời của Seireitei rất đẹp. Bnình tĩnh và hài hoà. Bầu trời xanh thẳm, ngẫu nhiên còn có một đám mây trắng từ từ trôi qua, hoặc là một hai con chim nhỏ màu xám trắng vui mừng hót bay xa.

[Khác với bầu trời trước kia từng thấy. Không có tán lá xum xuê che chắn, sẽ không nhạt đến mức trong suốt.]

Kuukyou rất thích bầu trời như vậy, cho dù im lặng, lại cũng là im lặng có sức sống.

Có ngọn gió xuyên qua cành lá thổi vào hành lang. Mang theo hơi nước dịu nhẹ, mang theo gió lạnh ngày hè. Chắn đi hoàn toàn cái nóng rực của ngày hè, nhẹ nhàng thổi bay tóc mái của cô.

Trên sàn nhà gỗ, cô bé thoải mái ngáp một cái, nghiêng mình đưa lưng về phía ánh sáng, gối đầu lên cánh tay, hơi cọ cọ, thoả mãn nheo đôi mắt mèo màu vàng lục.

Aizen về thì thấy cảnh này: Ánh mặt trời xuyên qua tán lá chiếu loang lổ, mềm nhẹ dừng lại trên người bé gái, tựa như một tấm thảm thiên nhiên. Bé gái với mái tóc dài trắng bạc nằm nghiêng trên sàn nhà gỗ vàng, giống như một con mèo nhỏ cuộn tròn thành một cục. Mái tóc dài nhu thuận vương đầy đất, tựa như ánh trăng sáng tỏ. Bên cạnh là một quyển sách đang mở, trang sách bị làn gió đùa nghịch nhẹ bay lên rồi lại rơi xuống.

Khuôn mặt cô lúc ngủ an tĩnh điềm nhiên như vậy, nhu hoà vô cùng. Từng tiếng ve phảng phất như vang lên bên tai, lại như xa tận chân trời. Như gần, như xa.

Một khắc đó, tựa như có ama thanh mềm nhẹ nào chui từ đất lên.

“Uhm…..” Lúc này, cô bé đột nhiên giật giật, từ từ mở mắt ra. Đôi mắt màu vàng lục như được chỉ dẫn nhìn về phía hắn, mang theo mông lung buồn ngủ, “Anh Sousuke?”

“Đánh thức em sao?” Aizen ôn nhu mỉm cười, đi đến bên cạnh cô, cong lưng sờ sờ đầu cô, “Sao Kuukyou lại ngủ ở đây? Sẽ cảm lạnh đấy.”

“Sao được chứ……” Kuukyou dụi dụi mắt, “Giờ là mùa hè mà…….”

Có lẽ bị bộ dáng ngây thơ của cô chọc cười, độ cong khoé môi của Aizen lớn hơn, “Chú ý một chút vẫn tốt hơn.”

Seireitei có lượng linh tử nồng đậm, chỉ mới ở mấy ngày, Kuukyou đã cảm thấy cơ thể mình tốt lên rất nhiều, tuy rằng không thể so được với lúc trước, nhưng có thể duy trì tình trạng hiện tại cũng rất tốt rồi. Chẳng qua, mấy ngày nay Aizen lại phát hiện ra một hiện tượng kỳ quái, mỗi ngày hắn về nhà đều có thể phát hiện dấu vết vườn hoa có chỗ bị đốt trụi, diện tích bị đốt còn ngày càng lớn.

“Kuukyou, có chuyện gì vậy?” Lúc ăn cơm chiều, Aizen rốt cuộc không nhịn được mà hỏi.

“Ách……” Kuukyou đang ăn một đũa cá nướng, nghe được vấn đề này, không khỏi cắn đũa, ánh mắt dao động, ấp úng, “Etou….. Em…… Thật ra……”

Aizen kiên nhẫn chờ cô trả lời, đồng thời không quên gắp một đũa rau thả vào bát cô.

“Etou…….”

[Có vẻ là không tránh được rồi.]

Kuukyou cắn răng một cái, vẻ mặt thấy chết không sờn, “Em xin lỗi, anh Sousuke, đó là em làm!”

“Hửm?”

“Em tìm được sách về cơ sở luyện tập Kidou (Quỷ đạo) ở thư phòng, nhất thời tò mò, nên không nhịn được mà tự mình thử một chút……” Giọng cô càng ngày càng thấp, đầu cũng cúi ngày càng thấp, nhưng không quên thi thoảng nhìn lén sắc mặt của Aizen, lại phát hiện người đàn ông đối diện vẫn cười ôn hoà, “Anh không tức giận sao?”

Aizen lắc đầu, cánh tay dài với qua, vỗ đầu Kuukyou, “Kuukyou nhà chúng ta hiếu học như vậy, sao anh lại tức giận được chứ? Nhưng mà,” Dừng một chút, bàn tay dày rộng xoa tóc cô, “Học tập Kidou sẽ có nguy hiểm, nếu Kuukyou muốn học thì anh có thể dạy em, sau này không được trộm luyện, được không?”

Kuukyou nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn hắn, nhưng giây sau đó đã nở nụ cười xán lạn, thuần tuý không một chút tạp chất, “Vâng!” Cô hơi do dự, “Anou, em còn muốn học thêm cả Zanjutsu (Trảm thuật), Hoho (Bộ pháp di chuyển tốc độ cao), với gì gì đó nữa……”

“Vì sao?” Aizen không khỏi hỏi.

“Vì không có việc gì làm rất chán ạ.” Cô trả lời đến là đương nhiên, “Dù sao mỗi ngày đều rất nhàn rỗi.”

“Vậy à……” Aizen nghĩ nghĩ, “Kidou và Zanjutsu anh có thể dạy em, nhưng mà Hoho thì anh không quá am hiểu. Nhưng mà anh có thể nhờ người khác dạy em, không biết Kuukyou có đồng ý không?”

Kuukyou gật đầu, “Em không có ý kiến. Nhưng mà ‘người khác’ mà anh Sousuke nói là ai vậy?”

“Tốc Thánh – Yoruichi.”

“Tốc Thánh – Yoruichi?” Kuukyou nhìn người phụ nữ cười tươi bên cạnh, không khỏi có chút nghi hoặc. Mái tóc ngắn màu tím, đuôi tóc còn nghịch ngợm vểnh lên, dưới chiếc Haori màu trắng là màu da ngăm đen khoẻ mạnh.

Không nhìn ra được rụt rè và lãnh ngạo của quý tộc, giơ tay nhấc chân đều hiện rõ sự ung dung và tự tin trời sinh.

Công chúa của gia tộc Shihouin, Shihouin Yoruichi.

“U, nhóc chính là Kuukyou hả?” Yoruichi cong eo, rất hào sảng vỗ đầu cô, đôi mắt mèo màu vàng tràn ngập tò mò và hứng thú, “Quả nhiên là rất đáng yêu mà! Chị đã nghe Hirako kể về em nha!” Vừa nói vừa chỉ người đàn ông với mái tóc dài màu vàng đứng bên cạnh đang cười đến xán lạn.

Hirako? Kuukyou nghiêng nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt kia mà lục tìm trí nhớ, hình như là đội trưởng đội năm cô từng gặp lúc mới đến Seireitei – Hirako Shinji. “Lần đầu gặp mặt, Shihouin-san. Còn có, chào đội trưởng Shinji.”

“Ôi trời!” Yoruichi nhíu mày, véo hai má Kuukyou, đùa dai kéo sang hai bên, “Gọi chị là Yoruichi hoặc là chị Yoruichi, đừng có gọi ‘Shihouin-san’, thật không thoải mái chút nào!”

“Uhm… Uhm…”

“Đội trưởng Shihouin.” Aizen đứng bên có chút không nhìn được, tốt bụng tiến lên giải vây.

“Aizen cũng thật là!” Yoruichi ngẩng đầu lên, còn không quên tiếp tục nhéo mặt Kuukyou, “Đừng có mà dạy hư trẻ con bằng mấy cái quy củ khuôn sáo đó!”

“Đúng vậy đấy!” Hirako Shinji ở bên cũng không quên cắm một chân vô, xoa xoa cái đầu xù của Kuukyou, “Kuukyou à, phải gọi là ‘anh Hirako’ nhớ chưa?”

Một chữ thập, hai chữ thập…. Mấy cái chữ thập mắt thường có thể thấy được nhanh chóng tăng lên trên trán. “Này!” Cuối cùng không thể nhịn nữa, Kuukyou không chút lưu tình vỗ rớt ma trảo của hai người kia, ‘Bốp’ một cái đã nhảy ra xa, “Không được nghịch mặt và đầu em nữa!”

Không biết vì sao, người này tựa như mang theo một ma lực thần kỳ, một ma lực làm người khác dễ dàng thổ lộ cảm xúc, một ma lực làm người khác nháy mắt có thể hoà mình.

Cô nghĩ, cô thích người này, thích nụ cười nóng đến mức dường như có thể hoà tan cả mặt trời chói chang.

“Hừm?” Yoruichi nhướn mày, “Vậy còn phải xem em có trốn thoát được không!” Lời còn chưa dứt đã xuất hiện trước mặt cô, tiếp tục nhéo khuôn mặt non mềm của cô.

“Ara ara.” Hirako làm bộ thở dài lắc đầu, trên mặt là nụ cười vui sướng khi người khác gặp hoạ, “Kuukyou đáng thương quá mà…..” Sau đó dường như nghĩ đến điều gì, quay đầu nói với Aizen, “Sousuke à, thương lượng với cậu một chuyện nè~~” Âm cuối còn cao lên đáng nghi.

“Chuyện gì vậy, đội trưởng?” Nghe thấy giọng điệu quỷ dị kia, Aizen lập tức có dự cảm xấu.

“Để ta dạy Hakuda (Đánh tay đôi) cho Kuukyou đi.” Hirako lộ ra hàm răng trắng, “Một mình cậu không phải cũng lo không hết việc sao?”

“Ách……” Aizen lập tức rỉ ra một giọt mồ hôi lạnh, “Công việc của ngài không quan trọng sao?”

“Ấy ấy, có liên quan gì đâu chứ~~~” âm cuối vẫn cao lên như trước, “Nếu không thì gọi Kensei cũng được, dù sao thì Hakuda của cậu ta rất mạnh.” Nói rồi, nắm tay phải đập vào lòng bàn tay trái, “Quyết định như vậy nhé! Sousuke!”

Aizen câm nín, cuối cùng vẫn gật đầu, “Vậy đành làm phiền đội trưởng và đội trưởng Muguruma.”

“Không phiền, không phiền!” Hirako xua xua tay, đặt tay lên trán che nắng nhìn Yoruichi và Kuukyou đang nháo thành một đoàn, “Cách dạy của Yoruichi vẫn độc đáo như trước~~~”

“Kuukyou à!” Người còn chưa tới, tiếng đã tới trước.

Kuukyou đang ngồi trên cây lật qua một trang sách, thuận miệng đáp, “Em ở đây, chị Yoruichi.”

“Xem chị dẫn ai tới này!” Giọng Yoruichi cao vút, mang theo hưng phấn không thể che giấu, “Mau xuống đây!”

Kuukyou nghi hoặc, lại vẫn ngoan ngoãn nhảy từ trên cây xuống, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Yoruichi.

“Ấy chà, Yoruichi, Shunpo của con nhóc này không tệ đâu!” Giọng nam xa lạ vang lên từ đỉnh đầu, Kuukyou ngẩng đầu, thấy một đầu tóc ngắn màu vàng nhạt phản xạ ánh sáng trắng ôn nhuận dưới ánh mặt trời.

Cô nghiêng nghiêng đầu, mắt mèo màu xanh lục khó hiểu nhìn Yoruichi: “Đây là ai?”

“Tự giới thiệu đi!” Yoruichi duỗi khuỷu tay nặng nề chọc người bên cạnh, “Kisuke!”

Người đàn ông mặc shihakusho màu đen gãi gãi tóc mình, nụ cười trên mặt nhìn qua có hơi ngốc, “Xin chào cô bé, ta tên là Urahara Kisuke.”

“Chào ngài.” Kuukyou có hơi buồn bực, không rõ vì sao Yoruichi lại dẫn người này đến đây, nhưng mà-

[Dựa theo nhân phẩm của chị Yoruichi để suy đoán, tuyệt đối đáng nghi!]

“Chúng ta làm cô trò lâu như vậy, đương nhiên phải giới thiệu bạn thân nhất của chị cho em rồi!” Yoruichi nói với Kuukyou, sao đó cười quỷ dị với Urahara Kisuke, “Cô bé này không tồi nhỉ?!”

Nháy mắt, Kuukyou cảm giác sau lưng lạnh lẽo, không tự giác rùng mình một cái. Vì sao cô lại có cảm giác mình bị theo dõi vậy?

Sự thật chứng minh: Không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Từ sau ngày đó, mỗi lần Yoruichi dạy hoho, Kuukyou luôn có thể thấy bóng dáng của Urahara. Một thời gian sau, cô mới sâu sắc hiểu rằng đây chính là chân lý!

[Tên Urahara kia, nhìn qua thì tưởng thuần lương vô hại, thật ra chỉ là để ngụy trang cho sự phúc hắc của anh ta mà thôi!]

Nhưng mà dù là như vậy, cô vẫn thích người này như thích chị Yoruichi.

Cô oán hận trừng mắt nhìn Urahara Kisuke cười xán lạn kia, tránh Yoruichi tập kích mà còn không được quen tránh đi chất lỏng màu xanh lá không biết là cái gì trên mặt đất.

“Đây là thứ anh mới nghiên cứu ra đó.” Urahara tiếp tục cười tươi như ánh mặt trời, “Tốt bụng nhắc nhở em một chút, anh cũng không biết hiệu quả của nó sau khi dính vào đâu!”

[Anh tự thử một lần đi khác biết!]

Kuukyou đột nhiên đổi phương hướng, nhào về phía Urahara. Lần trước cái bột phấn chẳng biết từ đâu ra kia đã làm cô hắt xì điên cuồng cả một tuần, lần này cô nhất định phải tìm hắn tính sổ!

“Ối ối,” Urahara tránh hiểm, “Đột nhiên chuyển hướng rất nguy hiểm đó!”

“Em lại không cảm thấy vậy đâu!” Kuukyou lại lần nữa xoay người nhào về phía hắn, “Em chỉ là muốn giúp anh thử xem thành quả nghiên cứu mới nhất của anh có công hiệu thế nào thôi mà!”

“Ấy, đừng khách khí như vậy.” Urahara vẫn nhàn nhã như trước, nháy mắt biến mất, giây tiếp theo đã xuất hiện ở tán cây đại thụ.

“Không khách khí, giúp người là niềm vui mà!”

“Vậy Kuukyou hi sinh một chút được không?”

“Vẫn là anh tự thể nghiệm sẽ tốt hơn nha!”

……

Yoruichi đã sớm chuẩn bị xong bàn ghế đặt trước phòng, nhìn bầu trời xanh thẳm, duỗi tay cầm miếng dưa hấu trên bàn lên, “Thời tiết hôm nay thật tốt!”

Tác giả có lời muốn nói:

Ừ, bắt đầu giới thiệu về đội huy của mười ba đội trong Gotei 13 thôi~

Đội huy của đội một là ‘Hoa hướng dương’ (Himawari)[Edit-ĐN Bleach] Khoảnh Khắc - Quyển 1 - Chương 2: Bên kia bầu trời xanh thẳm

Hoa hướng dương còn có tên khác ở Nhật Bản là Himawari.

Ý nghĩa của hoa: Lòng trung thành, sự thuỷ chung, kiên định, sự mạnh mẽ và niềm đam mê.

Mặt khác, hoa hướng dương là hoa sinh nhật ngày 17 tháng 10, ngôn ngữ của hoa là – trong sáng.

Hoa hướng dương thường ngày vẫn luôn hướng về phía mặt trời, đắm mình trong ánh sáng xán lạn của mặt trời, nở rộ từng bông to, tượng trưng cho tính cách trong sáng. Bởi vậy, trong ngôn ngữ của các loài hoa, nó có nghĩa là – trong sáng.

Phàm là người được loài hoa này chúc phúc sinh ra sẽ nhiệt tình như lửa, trong tình yêu, hành động theo đuổi cũng rất trực tiếp. Vì yêu dũng cảm tiến tới, nhiệt tình như vậy nhất định sẽ có được sự đáp lại của đối phương.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.