*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Di Lệ
(Từ trái qua phải: Kuchiki Ginrei, Kuchiki Soujun, Kuchiki Byakuya, Kuchiki Rukia)
Mùa hè bất tri bất giác trôi qua, đến lúc nhận ra, thời tiết đã hơi lạnh.
Một vài chiếc lá ố vàng rơi xuống, nhẹ nhàng xoay tròn trong gió, sau đó lén lút đáp xuống đất. Lá cây mang theo màu xanh lục nhạt và bùn đất nâu trộn lẫn nhau, mang đến sự lạnh lẽo vô hình cho tiết trời ngày thu.
“Thật là, sao còn chưa tới?” Kuukyou ngồi trên cành của cây đại thụ sau vườn, buồn chán đong đưa chân, không quên nhìn thoáng qua cổng chính. Ánh mặt trời nhẹ nhàng phủ lên người cô.
[Rõ ràng là giờ học Hoho mà! Chị Yoruichi trước giờ chưa từng đến muộn!]
“Ara ara, ngượng quá!” Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nam lười nhác, “Trong đội nhiều việc quá làm mình quên thời gian luôn.” Người đàn ông mặc Haori màu trắng nhàn nhã đi vào, tay phải gãi gãi mái tóc ngắn màu vàng nhạt của mình, ngó nghiêng khắp nơi, “Ơ? Người đâu?”
Kuukyou híp híp mắt, nhìn chữ ‘十二’ (Số 12) sau lưng Haori của người nọ, không chắc chắn mở miệng: “Anh Kisuke?”
Người tới nghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn qua, nụ cười trên mặt vẫn như ánh mặt trời xán lạn, “U, Kuukyou, thì ra em ở đó à!”
[Ô ô, giấu linh áp trốn lên cây là em sai! Không gọi anh từ lúc anh đến cũng là em sai! Nghi ngờ cái haori anh đang mặc là thật hay giả càng là em sai! Nhưng mà! Anh cũng không cần bắt em ở đây để em chịu đựng hàn khí mà người thường không thể chịu nổi của người mà em không biết là ai này chứ!!!!]
“Shihouin Yoruichi, cô chậm chạp không chịu thả tôi đi, chỉ là vì bắt tôi chờ một đứa nhóc này sao?!” Thiếu niên trước mặt có dung mạo cực kỳ xuất chúng, vẻ mặt còn chưa rút đi hết nét trẻ con, lại tản ra hơi thở không ai bì nổi, mái tóc đen dài nhu thuận rối tung trên vai. Cậu ta nghiêng đầu liếc Kuukyou một cái, lạnh lùng phun ra một câu.
[Thật là một ánh mắt làm người ta khó chịu.]
Kuukyou giật giật khoé môi, nhìn Urahara. Urahara nhún vai, lộ ra ánh mắt, ‘Đừng nhìn anh, anh không biết đâu’.
“Ara ara, thiếu gia Byakuya của chúng ta thật thiếu kiên nhẫn nha.” Yoruichi lắc sợi dây buộc tóc không biết từ đâu ra, “Gia chủ đời tiếp theo của nhà Kuchiki cũng chỉ đến vậy thôi à~~~”
[Nhà Kuchiki? Kuchiki trong ‘Bốn đại gia tộc của Seireitei’ trong truyền thuyết ấy à?]
“Này! Kuukyou! Thả linh áp của em ra! Đừng có mà che giấu mãi thế! Còn nữa…… Hai người này!” Yoruichi quay đầu hét về phía này, “Sao tới muộn thế hả! Làm bọn này chờ rõ lâu!”
“Em cũng ở nhà đợi rất lâu mà!” Kuukyou mếu máo nhìn Urahara.
“Ha hả,” Urahara vuốt đầu, cười đến ngốc nghếch, “Bận làm thực nghiệm, quên giờ.”
“Quên giờ?” Một ngã tư đường xuất hiện trên trán Yoruichi, sau đó dùng tư thế sét đánh không kịp bịt tai giơ một chân đạp qua, “Anh có nhầm không hả!”
Urahara nghiêng mình tránh thoát, “Ấy ấy, Yoruichi đừng kích động như vậy mà! Chuyện này đâu thể trách tôi chứ!”
“Không trách anh thì trách ai! Chẳng lẽ phải trách tên Kurotsuchi kia lợi hại à?!”
“Haha, đâu có……”
Bên kia Yoruichi và Urahara nháo đến khí thế ngất trời, bên này, Kuukyou bị thiếu niên tên ‘Byakuya’ nhìn nhìn mấy cái, lại hừ hừ mấy tiếng.
Kuukyou run run, quyết định cách xa người này ra một chút. Trời lạnh rồi, cô không muốn bị cảm đâu!
Nơi Urahara dẫn cô đến dường như là một thần xã. Rừng cây nơi này dường như còn chưa đón thu đến, xanh um tươi tốt vờn quanh kiến trúc gỗ xưa cũ, nơi nơi lộ ra hơi thở thần thánh mà tinh khiết. Đá xanh trải trên đất càng tăng thêm hàm ý cổ xưa. Phía dưới đền thờ cao cao là thềm đá dài dẫn đến một đường nhỏ phía dưới.
Lúc cô vòng một vòng thần xã về thì Yoruichi và Urahara cũng nháo xong.
“Này, mèo yêu!” Kuchiki Byakuya hét lên với Yoruichi, “Mau trả lại dây buộc tóc cho tôi! Tôi phải về!”
[Mèo yêu?]
“Phụt!” Kuukyou không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Kuukyou……” Yoruichi hình như cảnh cáo nhìn cô một cái, sau đó vươn tay, nụ cười gian gian nhìn Kuchiki Byakuya, “Ở đây nè, cầm đi!”
Một cơn gió thổi qua, sợi dây buộc tóc trong tay Yoruichi đã vào tay Byakuya. Cậu ta tuỳ ý một tay vuốt vuốt tóc, ném lại một ánh mắt xem thường, không nói hai lời, nhanh chóng rời đi.
Yoruichi giật giật khoé mắt, nâng cao giọng: “Kuukyou! Đề bài hôm nay là lấy sợi dây buộc tóc trên đầu em trai nhỏ Byakuya cho chị đấy! Chị ở đây chờ em. Thành công thì có thể hoàn thành khoá học hôm nay, còn không ấy à…… Hì hì!” Ánh mắt chị làm Kuukyou không tự giác rùng mình, “Huấn luyện tăng gấp bội!”
“Gì???”
“Gì cái gì mà gì,” Yoruichi dùng ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, nhàn nhã nhìn hướng Byakuya rời đi, “Người cũng đi rồi đấy~~~”
“Ahh! Thật quá đáng!” Kuukyou hung hăng dậm chân, bắt đầu đi về phía trước, “Nếu không cướp được thì có thể động thủ không?!”
“Có nha~~~” Yoruichi phất phất tay với cô, “Nếu em đánh thắng được……”
Sự thật chứng minh, muốn hoàn thành khoá học cũng rất khó khăn.
Lúc Kuukyou đuổi theo Byakuya đến trước cửa nhà Kuchiki, cả hai đã thở hổn hển.
“Này! Con nhóc thối! Từ bỏ đi!” Byakuya từ cao nhìn xuống cô, vẫn là bộ dạng không ai bì nổi.
[Cao thì ghê gớm lắm chắc!]
Kuukyou không phục hét lên với cậu ta, “Còn lâu! Hơn nữa tôi không tên là ‘con nhóc thối’! Tôi tên là Shitsusaku Kuukyou!” Cô cũng không muốn huấn luyện gấp bội một xíu nào hết!
Byakuya giật giật khoé mắt, “Vậy nhóc cũng không nên gọi anh đây là ‘Này’!”
“Anh cũng đâu nói tên anh cho tôi.” Kuukyou lẩm bẩm, sau đó ngẩng phắt đầu, nháy mắt đã dịch chuyển ra sau, giơ tay về phía đỉnh đầu Byakuya.
Byakuya kịp thời xoay người lại, lùi ra sau, động tác liền mạch lưu loát.
[Vậy mới nói, chiều cao chênh lệch khó nhằn lắm mà~~~]
Kuukyou ôm đầu khóc không ra nước mắt, cô vốn dĩ có rất nhiều lần có thể thành công! Đều tại chiều cao đáng giận này!
[Không được! Mình không tin là không lấy được!]
Nhìn vẻ mặt kiên định của Kuukyou, Byakuya rất bất đắc dĩ. Shihouin Yoruichi! Cô được lắm!
“Được rồi, mấy đứa.” Lúc hai người đang giằng co ở cửa chính nhà Kuchiki, một giọng nói già nua ôn nhuận từ trong truyền ra. Sau đó, một ông lão tóc bạc mặc Haori màu trắng từ từ đi ra, chiếc khăn Tsujishirou kuroemon quấn trên cổ theo gió bay lên, “Đừng đứng ở cửa, vào đây đi.”
Byakuya nhìn Kuukyou một cái rồi đi về phía cửa. Kuukyou hơi do dự, không biết có nên vào theo hay không.
“Cô bé bên đó,” ông lão nhìn cô, nở nụ cười không quá hiền từ, nhưng người nhìn lại có thể cảm nhận được thiện ý của ông, “Vào đi.”
Nhà Kuchiki rất lớn. Nhà Kuchiki rất cổ kính. Nhà Kuchiki rất ưu nhã.
Đi trên con đường lót đá vụn, qua tiền viện với cây anh đào được hồ nước bao quanh, chỉ là một con đường mòn vòng qua phòng khách đã có thể đẹp đến vậy, đủ khiến người ta tưởng tượng ra nhà Kuchiki khí thế đến mức nào. Không phải khoa trương, đó là sự kiên định cổ xưa toát ra từ tận xương tuỷ.
Chỉ là, sự cổ xưa đó khiến gia tộc này lộ ra sự an tĩnh tịch mịch, gần như nháy mắt khi bước qua cánh cổng, đi qua những người hầu biểu tình không chút gợn sóng ấy. Như là thiếu sức sống. Nhưng mà-
“Hừ, sao nhóc cũng vào được?” Thiếu niên bên người bất mãn thì thầm, nhìn Kuukyou, “Đã bảo rồi, nhóc từ bỏ đi!”
“Còn lâu!” Kuukyou không chút do dự phản bác, còn không quên lè lưỡi làm mặt quỷ với Byakuya.
“Nhóc……” Byakuya chán nản, “Shunpo của anh đây tuy so ra thì kém Shihouin Yoruichi, nhưng sẽ không thua nhóc.” Nói rồi rời đi, đuổi kịp ông Kuchiki đằng trước.
Được rồi. Kuukyou nhún nhún vai, cũng nhanh chân đuổi kịp họ.
Nhưng mà, có lẽ thiếu niên này sẽ trở thành người tạo nên làn gió mới cho nhà Kuchiki đi.
“Thì ra là thế.” Nghe Kuukyou đơn giản nói ra đề bài lần này, Kuchiki Ginrei gật đầu, lộ ra biểu tình bất đắc dĩ lại mang theo dung túng khó phát hiện, “Vậy nếu hai đứa muốn luận bàn, có thể đến sân huấn luyện bên kia.”
“Hừ! Cháu không có hứng!” Byakuya đứng bật dậy, “Ông, cháu đi tắm đây.”
“Không phải là vì sợ thua tôi chứ?” Kuukyou đặt bát trà xuống đất, cũng không nhìn Byakuya, “Đương nhiên, dù đến giờ tôi vẫn không lấy được sợi dây buộc tóc kia, nhưng cũng chỉ là vì tôi lùn quá nên không dễ lấy thôi.”
“Nhóc nói cái gì?!” Byakuya lại một lần nữa quay phắt đầu lại, đuôi ngựa phía sau vụt qua, “Sao anh đây có thể thua một con nhóc chứ?! Anh đây chính là gia chủ tương lai của nhà Kuchiki!”
Kuukyou bày ra vẻ mặt ‘Thật vậy sao? Tuôi không tin!’, hoàn toàn chọc giận Byakuya: “Được! Đấu thì đấu! Giờ đi sân huấn luyện!” Nói xong nháy mắt đã biến mất.
Kuukyou đứng lên, cong người chào Kuchiki Ginrei một cái, sau đó cũng rời đi.
Đó chính là cô bé lần trước Tổng đội trưởng nhắc tới sao? Kichiki Ginrei như suy tư nhìn hướng hai người rời đi, sau đó lại một lần nữa rời lực chú ý về cốc trà trước mặt. Xác thật là một đứa trẻ có tư chất.
Bất tri bất giác, màn đêm đã lặng lẽ buông xuống. Ánh chiều nhàn nhạt nhuộm hồng chân trời, một vầng trăng tròn từ từ kéo lên.
Lúc Yoruichi một bộ không có vấn đề và Urahara vẻ mặt bất đắc dĩ đi vào nhà Kuchiki, Kuukyou và Byakuya đều đang thở hổn hển không ra hơi, không chút sức lực dựa vào mấy cái cột gỗ ở sân huấn luyện, cử động một tí cũng lười.
“Kuukyou.” Yoruichi giẫm cỏ đi qua, lại không phát ra tiếng vang, “Em chậm quá! Làm chị phải tự mình đến! Chẳng lẽ còn chưa xong à?”
Kuukyou trợn trắng mắt với chị ấy, không nói chuyện.
“Chậc chậc.” Yoruichi lắc đầu, “Vậy phải làm sao giờ? Huấn luyện phải tăng gấp bội nha!”
“Anh ta cao hơn em!” Tuy Kuukyou rất muốn hét lên với Yoruichi, nhưng cô còn muốn giữ lại chút sức để còn về, “Em muốn với cũng không tới.”
“Vậy à……” Yoruichi như tự hỏi độ chân thật, sau đó bất ngờ đập nắm tay phải vào lòng bàn tay trái, “Em chỉ cần bắt được cậu nhóc đó thì không cần gấp bội nữa.”
Còn nữa?!
Kuukyou và Byakuya khó được ăn ý tức giận trừng Yoruichi, “Còn lâu!”
“Ara, vậy phải làm sao bây giờ, Urahara?” Yoruichi uốn người nhìn Urahara đang nhàn nhã dựa trên hành lang, “Anh giúp tôi nghĩ xem còn có cách huấn luyện nào mới không đi?”
“Chờ một chút!” Kuukyou vội vàng ngăn cản, đồng thời Byakuya như ý thức được nguy cơ, xông thẳng về phía Yoruichi: “Con mèo yêu nhà chị!”
Sau đó, Kuukyou cũng nhào vào, “Em tuyệt đối không cần tăng gấp bội huấn luyện đâu!”
Vì thế, Urahara nhàn nhã nhìn vốn nên là hỗn chiến hai người biến thành ba người: “Mấy người kết thúc nhanh đi, tui còn chưa ăn cơm chiều đây!”
Kết quả cuối cùng thế nào thì không ai biết, dù sao ba người đã loạn thành một cục, cuối cùng cũng chẳng thể giải quyết được gì.
Khi Urahara cõng Kuukyou mệt đến mức mơ màng sắp ngủ về đến nhà, nhìn chiếc Haori màu trắng, cô mới đột nhiên nghĩ đến chuyện mình luôn muốn hỏi: “Anh Kisuke sao lại thành đội trưởng đội mười hai? Đội trưởng Hikifune đâu?”
“Cô ấy à……” Urahara quay đầu, “Cô ấy được thăng chức vào đội không – đội hộ vệ hoàng gia rồi.”
“Đội hộ vệ hoàng gia? Đội không? Đó là gì? Hai tuần trước lúc em đến đội mười hai tìm Hiyori vẫn thấy chị ấy mà.”
“Vấn đề này hơi phức tạp, lần sau giải thích cho em nghe.”
“Uhm, được rồi. Nhưng mà, đội không không ở Gotei đúng không? Hiyori và chú Isshin chẳng phải là sẽ đau lòng muốn chết?”
“Hiyori thì đúng thật. Còn đội trưởng Shiba……” Động tác của Urahara đột nhiên dừng lại một chút, nhưng hắn không quay đầu, tiếp tục đi về phía trước, “Trước đó không lâu anh ta đã hi sinh vì nhiệm vụ.” Dừng một chút, “Đội phó Aizen không nói với em sao?”
“…… A, vậy ư……” Cô vùi đầu vào lưng người đàn ông đang cõng mình, nhắm hai mắt, vẫn luôn không nâng lên, “Anh Sousuke chưa bao giờ chủ động nói cho em về chuyện của Gotei 13.”
[Hy sinh vì nhiệm vụ sao……]
Đột nhiên cảm thấy thật khó tin, rõ ràng vừa mới mấy cuối tuần trước còn gặp chú ấy ở đội mười hai, vẫn cà lơ phất phơ như vậy, một bộ không để bụng điều gì, thì ra…… Đã không còn gặp lại được nữa sao……
Tôi nghĩ, thế giới này vốn là như vậy, sinh lão bệnh tử, đối với những sinh mệnh tựa vĩnh hằng như chúng tôi, đó vốn dĩ là hết sức bình thường.
“Kuukyou-chan đừng khổ sở nhé!” Urahara đột nhiên lại không đứng đắn.
“Em không khổ sở, chỉ là cảm khái chút thôi.” Cô đổi một tư thế thoải mái, “Hơn nữa, anh Kisuke, giọng anh quá giả.”
“Ơ? Có à? Anh tưởng anh đã làm được rất hoàn mỹ rồi cơ!”
“……” Hoàn toàn không cảm thấy.
Tác giả có lời muốn nói: Nói thật, khi tôi thấy tiểu thiếu gia Kuchiki Byakuya trong phiên ngoại, tôi hoàn toàn 囧. Chênh lệch quá nhiều.
Gia huy của nhà Kuchiki.
Thiếu niên Byakuya (Bức ảnh này và khuôn mặt núi băng vạn năm hiện tại quả là tiên minh đối lập mà~~~)