*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Di Lệ
(Một chút tấu hài)
Vì thế, từ sau lần đó, Kuukyou có thêm một nơi trừ đội mười hai và nhà Shiba để chơi lúc nhàm chán – nhà Kuchiki. Đối với việc này, ban đầu Kuchiki Byakuya kiên quyết phản đối, thề không khuất phục, dần dần, dưới thái độ tán thành của Yoruichi và ông Kuchiki biến thành vô lực mặc kệ.
“Anh bảo này, nhóc rất nhàn à?” Byakuya ngồi ở sàn gỗ trên hành lang, nâng chén trà lên uống một ngụm, lại đặt về chỗ, “Anh thân là gia chủ tương lai của gia tộc Kuchiki nên rất bận, không có thời gian chơi với nhóc đâu.” Mái tóc dài màu đen không buộc lên, nhẹ nhàng bay bay trong gió xuân, hoà mình theo những cánh hoa đào uốn lượn.
Hồi lâu không có người đáp, khoé mắt Byakuya giật giật, quay phắt đầu, “Anh đang nói chuyện với nhóc, nhóc có nghe không thế hả!” Lại nhìn cô bé ngồi cạnh nghiêm túc bẻ ngón tay, hơi thất bại thở dài, “Nhóc đang làm gì thế?”
Kuukyou ngẩng đầu, chớp chớp mắt: “Em đang tự hỏi vấn đề vừa rồi của anh nha.” Thấy Byakuya nhíu mày, cô tốt bụng giải thích: “Anh xem, em vào Soul Society đã sắp mười năm, chương trình học tập cũng sắp kết thúc, chỉ là đôi khi luận bàn với các sư phụ xem như đi học. Ngày thường thực sự rất nhàn đó! Nhưng mà nhà Shiba ở Rukongai lại liên tục chuyển nhà, đi một chuyến rất phiền, thành ra đôi khi mới đi được một chuyến. Vậy nên trừ đến đội mười hai tìm Hiyori chơi, cũng chỉ có đến đây tìm anh thôi!”
Một chữ thập đỏ nhảy lên trên trán thiếu gia Kuchiki: “Anh bảo, anh không cần chơi đùa!”
Nhưng hiển nhiên Kuukyou không để bụng lời hắn nói: “Nhưng mà Hiyori luôn bị anh Kisuke còn cả người tên Kurotsuchi kéo đi hỗ trợ, dù sao người ta cũng là đội phó!” Nói rồi ngó Byakuya một cái, trên mặt viết rất rõ ràng ‘Không giống đại thiếu gia nào đó, nhàn như tuôi’.
[Thật chứ, thì ra đã tới Soul Society này mười năm rồi. Mười năm này, có những người rời đi, giống như chú Isshin và đội trưởng Hikifune vậy; cũng có những người tiến vào, giống như hồ li mặt cười gặp được lúc đến đội năm. Sau đó, năm năm trước anh Kaien cũng đồng ý lời mời làm đội phó đội mười ba của đội trưởng Ukitake. Lại qua mấy năm hẳn mình sẽ vào Shino, tiếp theo là vào Gotei 13……]
“Nhóc……” Byakuya đang muốn phát tác, lại bị Kuukyou ngắt, “Này, Byakuya, năm nay hoa đào nhà anh nở rất đẹp đấy!”
Hả? Byakuya ngẩn người, sau đó lộ ra biểu tình rất tự hào: “Đương nhiên rồi!”
“Chỉ tiếc, đây là đợt hoa nở cuối cùng trong năm đúng không?”
Hắn quay đầu đi, thấy cô bé nâng chén trà xuất thần nhìn hoa anh đào bay khắp viện, chỉ chừa lại cho hắn sườn mặt có vẻ hoảng hốt. Hắn theo tầm mắt nhìn qua, những cánh hoa anh đào bay tận tình bay múa uốn lượn trong gió, tựa như là đón chào lễ mừng thịnh thế, muốn để lại dấu ấn cuốn cùng trong sinh mệnh.
Cả viện đều là anh đào hồng nhạt kiều diễm.
Gió nhẹ mang theo mùi hoa ập vào mặt, hắn nghe thấy giọng nói của mình vang lên, như là sợ phá mất phong cảnh lúc này, “Vậy sang năm lại đến xem đi.”
“Đây là anh nói đó nha!” Cô bé bên cạnh nhảy tót lên, như chiếm được tiện nghi lớn. Sau đó hắn mới nhận ra mình vừa bị lừa. Kia chính là con nhãi được con mèo yêu và Urahara dạy ra!
“Hừm, nói vậy, để em xem tân niên sang năm nên làm gì nào?” Nhìn cô nâng má một bộ rất buồn rầu, hắn thật sự vô lực, “Tân niên năm nay vừa mới qua thôi.”
“Đúng vậy!” Cô gật đầu, mở to đôi mắt mèo vàng lục vô tội nhìn hắn, vẻ mặt đương nhiên, “Vậy mới phải bắt đầu nghĩ tân niên năm sau chứ!”
Được rồi, hắn thừa nhận hắn không theo kịp tư duy của cô. Vì thế, hắn quyết định không để ý đến cô.
“Này, Byakuya.” Kuukyou nhỏ giọng gọi, mang theo chút mông lung buồn ngủ.
“Sao?” Byakuya khó được kiên nhẫn quay đầu nhìn cô, thấy cô xoa đôi mắt ngáp một cái, lười nhác nói: “Em ngủ một lát, để ý giúp em. Đêm qua ngắm mưa sao băng với anh Sousuke nên chưa ngủ.” Nói rồi ngã đầu ngủ mất.
“Này!” Hắn muốn cản lại, đã phát hiện cô nằm trên đất ngủ rồi. Cuộn tròn như con mèo nhỏ. Hô hấp đều đều, thong thả.
“Con nhóc ngốc!” Khoé miệng hắn cong cong khó nhận ra, duỗi tay vuỗi đi những cánh hoa anh đào nhẹ nhàng dừng trên người cô, “Người đâu, đưa con bé đến phòng cho khách nghỉ ngơi.”
Lúc Kuukyou mở mắt ra, trong nhà đã hơi tối. Ánh sáng nhàn nhạt tạo thành những bóng cây loang lổ trên cửa gỗ, nghiêng nghiêng chiếu vào, lại tiêu tan trước khi chạm đất.
Cô bò từ tatami dậy, xoa xoa đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ.
[Oáp, giờ là mấy giờ rồi? Anh Sousuke bảo mình cố gắng về trước khi trời tối.]
Kéo cửa ra, sắc trời bên ngoài còn chưa tối hẳn, bầu trời còn mang theo ánh sáng mông lung. Cô nhìn trái nhìn phải một lúc, vừa vặn nhìn thấy Byakuya đi từ chỗ rẽ tới, “A, Byakuya.”
Byakuya ngó cô một cái, “A cái gì mà a, nhóc là heo hả?! Ngủ lâu kinh!”
Khoé mắt Kuukyou co rút. Nể mặt hôm nay cái phòng cho khách nhà anh cho tôi ngủ bù, tôi không so đo với anh! “Em cần phải về.”
“Hửm?” Động tác của Byakuya dừng lại một chút, “Về? Ông vừa bảo anh gọi nhóc qua ăn cơm, nói là hôm nay tối rồi nên ở lại nhà anh đi.” Nhìn vẻ mặt có chút khó hiểu của Kuukyou, hắn lại lạnh lạnh quay đầu đi, “Đương nhiên, anh đây không có nói như vậy.”
Uhm, cô cũng muốn ăn bữa tối nhà Kuchiki! Nhưng mà…… “Anh Sousuke nói dạo này đi tối không an toàn, bảo em nhanh chóng về nhà.”
Byakuya nhíu nhíu mày, “Ông cũng vừa nói vậy.” Hắn chống cằm làm như lầm bầm, “Xảy ra chuyện gì sao?” Sau đó ngẩng đầu nhìn Kuukyou, “Nhóc biết không?”
Kuukyou nhún nhún vai, “Sao em biết được.”
“Thôi, nhóc đi cùng anh đến nhà ăn gặp ông rồi nói.” Byakuya không nói hai lời xoay người bước đi, “Đi mau thôi!”
“Vâng! Vâng!” Kuukyou nhìn trời cho một ánh mắt xem thường.
[Thật là đại thiếu gia Byakuya phiền toái lại biệt nữu (Ảnh là tsundere!) mà!]
Kuukyou nhấc chân đi về phía trước một bước, lại đột nhiên dừng lại. Cả người dường như bị định lại tại chỗ, không thể nhúc nhích. Trái tim như bị thứ gì đó nắm chặt, không tính là đau, lại chua xót như sắp mất đi một thứ gì đó.
Byakuya quay đầu, thấy Kuukyou vẻ mặt mờ mịt, “Làm sao vậy?”
“A?” Lúc này cô mới hồi thần, “Không có gì.” Sau đó bước nhanh hai bước đuổi kịp hắn, “Đến chỗ ông Kuchiki báo một tiếng, sau đó em cần phải về.”
“Ông đâu?” Đi vào nhà ăn, Byakuya lại không thấy ông mình như dự đoán. Chỗ ngồi của ông vốn đã được bày xong bát đũa, nhưng giờ lại không có. Chỉ có một bàn đầy món ngon.
“Bẩm thiếu gia,” Quản gia không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ, “Vừa rồi bướm địa ngục báo tin đến, lão gia đã đến tham gia hội nghị đội trưởng khẩn cấp. Mời thiếu gia và tiểu thư Kuukyou dùng cơm trước, không cần chờ lão gia về.”
“Đội nghị hội trưởng khẩn cấp?” Nghe lời nhắn của quản gia, Byakuya lại một lần nữa nhíu mày, “Thời điểm này lại gọi đi mở họp?” Hắn quay đầu nhìn Kuukyou, phát hiện vẻ mặt cô cũng trầm trọng hiếm thấy, “Nhóc cũng thấy rồi, chắc tình thế nghiêm trọng, nhóc đừng về, dù sao nhà Kuchiki không phải không có phòng dư cho nhóc ngủ một đêm.”
[Không phải vấn đề này chứ?]
Kuukyou bất đắc dĩ rời mắt về phía bàn cơm.
[Luôn cảm thấy không yên lòng. Hay đi tìm Hiyori hỏi chút?]
Đôi mắt cô đột nhiên sáng ngời, lập tức đập nắm tay phải vào lòng bàn tay trái: “Em biết rồi!”
“Hả?” Byakuya lạnh lạnh nhìn cô, “Nhóc biết cái gì?”
Kuukyou không nói hai lời đi ra ngoài, “Em đi tìm Hiyori, hẳn cậu ấy biết chuyện này!”
“Này! Chishuo Kuukyou!” Byakuya phí công hét lớn, nhìn hướng Kuukyou rời đi mà nhăn chặt mi, “Người đâu, đi theo bảo vệ em ấy.”
“Tuân lệnh.”
Nhưng mà, nếu hắn biết chuyện sẽ xảy ra sau này, hắn nghĩ, dù thế nào hắn cũng sẽ giữ chặt cô không cho cô rời đi, dù có thế nào……
“Ngươi nói cái gì? Cùng mất dấu?” Nhìn người trở về bẩm báo, Byakuya lại một lần nữa nhăn chặt mi.
“Thật xin lỗi, thiếu gia. Nhưng thuộc hạ không thể so kịp với shunpo của tiểu thư Kuukyou.”
“…… Thôi, các ngươi lui xuống trước đi.” Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời cao, ánh sáng bạc nhàn nhạt lén lút ẩn vào tầng mây.
Mà Kuukyou lúc này đang dùng shunpo chạy đến phía Gotei.
Màn đêm hoàn toàn buông xuống. Trong bóng đêm đen nhánh đến nặng nề, trăng non vàng nhạt như ẩn như hiện trong tầng mây dầy. Tối nay không thấy được ánh sao. Gió đêm lạnh đánh úp lại, mang theo lạnh lẽo.
Mặt đất hoàn toàn yên lặng.
“Hở?” Kuukyou đột nhiên cảm nhận được linh áp của Hiyori, dường như đang vội vàng rời khỏi Gotei, với tốc độ đó hẳn là đã dùng tới Shunpo. Cô dừng bước, nhìn chăm chú vào phương hướng truyền đến linh áp quen thuộc kia. Cô hiểu rằng, lúc này đi theo sau, từ góc độ nào mà nói đều không phải lựa chọn sáng suốt. Nhưng mà-
Cô đột nhiên đổi hướng, không chút do dự che giấu linh áp đuổi theo Hiyori. Mái tóc màu trắng bạc cùng chuỗi ngọc đỏ vẽ lên một đường cong trong bóng đêm.
Cô có một dự cảm, nếu cô đi theo thì sẽ nhìn đến một chuyện cô không nên nhìn, nhưng nếu không theo sau, cô tuyệt đối sẽ hối hận!
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay làm một quiz về ghép đôi bạn và nhân vật trong Bleach, mị được Shiro-kun, vì thế, vui lắm nha!
Đội huy của đội sáu là “Trà my” (Tsubaki)
Tên khác là hoa trà, hoa sơn trà.
Hoa ngữ: Cao khiết, cường kiện, lý tính.
Mặt khác, hoa sơn trà (Camellia) là hoa sinh nhật ngày 29 tháng 4, nghĩa là mị lực.
Phàm là người được hoa này chúc phúc sinh ra, sẽ không có biểu tình khoa trương, tự nhận là một phần tử nhỏ bé trong vũ trụ, sẽ không khoe khoang trước mặt người khác. Thật ra trong mắt người khác phái lại là người rất có mị lực, có lẽ vì khiêm tốn mỹ đức càng gây ấn tượng tốt đẹp cho người khác.