Tác giả: Di Lệ
Có một số việc, nếu không liên quan đến mình, thì dù có long trọng, cũng chỉ là một vở kịch mà thôi. Tựa như nghi thức duyệt đao vậy.
Lúc từ đội năm về, đi qua đội sáu, cảm nhận được linh áp từ bên kia tường truyền đến, Kuukyou dừng bước. Sau đó, cô lặng lẽ nhảy lên tường, thấy phía dưới có một thiếu nữ tóc đen đang nỗ lực luyện tập. Động tác của thiếu nữ nhìn thật vụng về, nhưng luyện tập lại rất dụng tâm.
Không biết vì nguyên nhân gì, cô lại ma xui quỷ khiến nói: “Tập Zanjutsu không tập như vậy.”
Cô không biết sợi dây thần kinh nào của mình bị chập ở đâu! Thế mà lại tự tìm phiền toái!
Kuukyou khóc không ra nước mắt!
Từ sau lần đó, Kuchiki Kaori thường chạy tới nhờ cô dạy Zanjutsu, dần dần, ngay cả Kidou, Hakuda, Hoho cũng đều tới tìm cô.
Tuy cô cũng không phải tình nguyện, nhưng mà nghĩ lại Kuchiki là lục tịch, nếu không có bản lĩnh là một chuyện rất nguy hiểm, hơn nữa mình lại không kéo mặt mũi xuống mà từ chối được, đành phải mỗi ngày rút ra một chút thời gian huấn luyện Kuchiki.
[Mình quả nhiên là một người dối trá mà.]
Mỗi lần cô đều sẽ cười nhạo mình một phen, đặc biệt là nhìn thấy Kuchiki vì đến tìm cô mà không ngừng xuất hiện ở phòng chấp vụ đội trưởng đội mười.
“Tiểu thư Rangiku lại không ở đây sao? Hitsugaya-kun thật vất vả mà~”
“Là đội trưởng Hitsugaya!” Toushirou ngẩng đầu lên từ núi văn kiện, không kiên nhẫn nhíu mày sửa đúng, sau đó nhìn về phía Kuukyou, giọng nói mềm đi một chút, rất khó phát hiện, “Kuukyou, nếu em có việc thì đi trước đi.”
“Vâng, được ạ.” Kuukyou gật đầu, “Em về lại giúp anh, Toushirou cũng đừng vất vả quá.”
“Biết rồi… Dong dài!”
Là một học sinh, Kuchiki tuyệt đối là điển phạm của học sinh hiếu học, chăm chỉ và nỗ lực. Nhưng vì tất cả đều phải học lại từ đầu, hơn nữa thể lực và sức chịu đựng cũng chẳng tốt lắm, nên thoạt nhìn có phần cố sức.
“Dùng thêm lực vào, lực nhẹ như vậy… Muốn đuổi ruồi chắc?” Kuukyou ngồi ở đầu tường, nhìn Kuchiki dưới đình đã mồ hôi như mưa, “Còn nữa, xác định được mục tiêu thì ra tay.”
“Hộc… Hộc…” Kuchiki thở hồng hộc ngừng lại động tác ngẩng đầu nhìn qua, dùng một biểu tình rất uỷ khuất nhìn cô, “Nhưng mà… Tôi mệt đến mức… Không nhìn rõ……”
Kuukyou ngẩng đầu nhìn trời, “Dù cô có dùng biểu tình đáng thương đó nhìn tôi cũng vô dụng, tôi đã miễn dịch rồi.” Tuy ban đầu xác thật là bị ăn gắt gao.
“Cô thật độc miệng!” Kuchiki đành lầm bầm tiếp tục luyện tập, “Lại còn rất tàn nhẫn.”
“À, thì ra vẫn còn sức nói chuyện à, nếu không thì đi tập Shunpo đi?”
“Cái gì?! Cô bị bộ trưởng nhập à?!”
“Bộ trưởng? Đó là ai?”
“Ách… Không có gì, tôi tiếp tục luyện tập…”
Thời tiết đầu hạ ở Seireitei mang theo hơi thở mát lạnh sảng khoái, đặc biệt là ban đêm. Sau khi tách ra với Kuchiki, Kuukyou một mình tản bước đi về. Bầu trời đen trải rộng khắp nơi, điểm xuyến những ngôi sao, tựa như những viên kim cương lấp lánh. Gió đêm mang theo mùi cỏ xanh và ánh trăng, lẳng lặng thổi vào lòng.
Cô cũng không về thẳng đội mười, mà là đến dưới chân đồi Soukyoku. Còn chưa đến gần cô đã cảm nhận được linh áp quen thuộc mà cường đại, cùng với hàn khí bức người.
[Quả nhiên là ở đây.]
Trong bóng đêm, sương mù nồng đậm che đậy tầm nhìn. Nhưng mà, dù trong hoàn cảnh này, Kuukyou vẫn mắt nhìn thẳng đi về phía trước, tựa như màn sương kia vốn chẳng tồn tại.
Phía trước rốt cuộc xuất hiện một thân ảnh mơ hồ cầm đao, cô vui sướng cong môi, cười nói: “Toushirou thật nỗ lực nha~”
Động tác của chiếc bóng đó hơi dừng, dần hiện rõ trong tầm mắt, có thể thấy thiếu niên từ từ quay đầu, đôi mi trắng tuyết hơi hơi nhăn lại, “Sao em lại đến đây?”
“Muốn đến thì đến nha.” Kuukyou nghiêng đầu, thuận tay ném ra một ngọn lửa nhỏ. Ngọn lửa bập bùng màu u lam giống như rắn vụt ra, bơi lội trong không khí một vòng, sương mù xung quanh lập tức tan đi, “Sương mù dày quá nên không nhìn thấy gì hết~” dừng một chút, cô quay đầu nhìn về phía Toushirou, “Bankai của anh sao rồi?”
Toushirou nhìn cô một cái, có chút phiền lòng nhăn mày, âm thanh mang theo phiền não mơ hồ, “Vẫn luôn vậy, luôn là kém một chút, còn chưa hoàn thiện.”
“Hẳn là vì không đủ linh lực? Dù sao Toushirou còn trẻ như vậy, vẫn có chút miễn cưỡng.”
“Nhưng mà…”
“Dù là thiên tài cũng có chuyện không làm được mà!” Kuukyou ngắt lời cậu, trịnh trọng nhìn thẳng đôi mắt xanh lam ấy, “Toushirou bây giờ đã rất lợi hại!”
Toushirou thở dài, gật gật đầu, “Anh muốn tiếp tục.”
“Được.” Kuukyou xoay người đi về cầu thang lên Soukyoku, nghĩ nghĩ lại quay đầu lại, mỉm cười, “Toushirou không cần gánh vác tất cả, bởi vì anh còn có… Bọn em.”
[Cho nên, đôi khi thả lỏng một chút cũng không sao.]
Trong nháy mắt, nụ cười của thiếu nữ đột nhiên trở nên xán lạn rực rỡ đến lạ, tựa như có thể xua tan bóng đêm nơi này. Một cơn gió mát ập vào mặt. Đôi mắt Toushirou không tự chủ được mà hơi hơi trợn to.
Cô quay người lại, đi đến cái ghế bên cầu thang, ngồi xuống, hai tay chống cằm nhìn Toushirou đứng trên mặt đất lát đá cẩm thạch tiếp tục luyện tập, biểu cảm không tự giác trở nên càng nhu hoà.
[Cho nên, những thứ anh không cần phải gánh vác ấy, để em gánh vác thay.]
Mở mắt ra, thời gian biểu thị trên đồng hồ là – 8:30.
Kuukyou dụi dụi mắt, một lần nữa nhìn đồng hồ, con số trên đó vẫn là – 8:30.
“Chết rồi!” Cô kêu thảm một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt chải đầu, lao về phòng chấp vụ. Tiếng bước chân thanh thuý vang lên trên hành lang, vội vàng lại không mất tiết tấu.
“Tam tịch Shitsusaku, chào buổi sáng!”
“A, chào buổi sáng!”
“Tam tịch, buổi sáng tốt lành!”
“Ừ, buổi sáng tốt lành!”
Dọc đường không ngừng có người chào hỏi cô, Kuukyou đều gật đầu đáp lễ, bước chân lại không dừng lại, trong lòng khóc không ra nước mắt.
Đêm qua từ Soukyoku về đội mười, Toushirou vốn đi đằng trước đột nhiên dừng lại, “Ngày mai cùng anh đến hiện thế.”
“A?” Cô ngẩn người, “Vì sao?”
“Nhiệm vụ.” Toushirou hợp tay trong ống áo, tiếp tục đi về phía trước, “Hôm nay anh đến đội một, tổng đội trưởng nói hiện thế có bất thường. Báo cáo nói Shinigami thường trú ở khu vực đó không ngừng mất tích một cái bí ẩn, đội Onmitsukidou cũng đã được phái tới điều tra cũng có đội viên mất tích, cho nên bảo anh dẫn theo một người qua đó giải quyết.”
“Cho nên…. Người đó chính là em?” Kuukyou chỉ mũi mình, lại không che giấu được ý cười nơi khoé môi. Tuy nói nhiệm vụ lần này rất phiền toái, nhưng có thể cùng làm nhiệm vụ với Toushirou, nên cô lại bắt đầu chờ mong.
Nhưng bây giờ…
[Xong đời, bị Toushirou mắng chết mất thôi! Thật muốn dùng Shunpo quá đi!]
‘Xẹt-‘
“Muộn quá!”
Toushirou rít gào ngay khi tiếng kéo cửa truyền đến, Kuukyou rụt rụt cổ, nhìn khuôn mặt xanh mét của Toushirou, nhìn khuôn mặt vui sướng khi người khác gặp hoạ của Rangiku, lại nhìn khuôn mặt cười bất đắc dĩ của Hinata, cười nói: “Mọi người đều ở đây a…”
Gân xanh nhảy bình bịch trên trán Toushirou, “Đã bảo 8:30 tập hợp, giờ là mấy giờ rồi!”
[Mới 8:45 mà thôi…]
Đương nhiên không thể nói câu này ra. Kuukyou le lưỡi, “Ách, ngượng quá, em ngủ quên…”
Toushirou hung hăng trừng cô hai giây, cuối cùng thở dài thoả hiệp, “Thật là hết cách với em…” Sau đó, cậu ôm tay, quay sang dặn dò Rangiku và Hinata, “Còn lại nhờ mọi người.” Dừng một chút, “Không được lười biếng, nhớ chưa! Matsumoto!”
“Vâng! Vâng!” Rangiku cười đến hoa hoè loè loẹt, tuy là dứt khoát đồng ý, nhưng mà ai cũng biết cổ đang nghĩ gì.
Hinata nhìn cô, quay đầu cười nói với Toushirou, “Yên tâm đi, tôi sẽ trông chừng đội phó.”
Toushirou lại lần nữa thở dài, có chút đau đầu xoa trán. “Giao cho cậu.” Sau đó cậu xoay người, dẫn đầu ra khỏi văn phòng, “Kuukyou, chúng ta đi.”
“A, vâng.” Kuukyou gật đầu đuổi kịp, không quên vẫy tay chào Rangiku và Hinata, “Tạm biệt nha!”
“Mọi chuyện đều phải cẩn thận đó!”
“Chơi vui vẻ nhé~”
Senkaimon chính thức nằm trên đồi Soukyoku, ngay bên cạnh đại đao Soukyoku. Ngày thường nó sẽ không xuất hiện, chỉ có lúc cần phải dùng mới được triệu hồi ra.
Kuukyou đứng trước cánh cửa màu trắng thật lớn, chớp chớp mắt, thầm kinh ngạc cảm thán.
[Cao quá!]
Tuy trước kia đã từng dùng Senkaimon nhà Shiba, nhưng quả nhiên là không giống nhau mà!
Toushirou khinh thường liếc cô một cái, sửa sang lại vạt áo, một bước bước vào trong, “Đừng ngẩn người nữa, đi mau! Nếu không lạc là kệ em.”
“A, sao có thể như vậy!” Kuukyou vội chạy tới, đồng thời còn không quên oán giận vài câu, “Toushirou thật là!”
“Xì!”
Ánh sáng trắng mãnh liệt hiện lên, thân ảnh hai người nháy mắt biến mất trong cánh cửa Senkaimon. Cửa đá trắng từ từ khép lại.
Vì không có ánh sáng chiếu vào, bên trong Dangai rất tối. Nhưng sườn mặt thiếu niên lại có thể thấy được rõ ràng, trắng nõn tựa như ngọc thạch.
Có thể cảm nhận được hô hấp của bản thân dần nhanh hơn.
Kuukyou đặt tay lên ngực mình. Trái tim nơi đó đang đập rất nhanh, kịch liệt như có thể đâm xuyên qua tầng da thịt hơi mỏng để nhảy ra ngoài.
Cô hơi hoảng, đang vắt óc suy nghĩ xem nên đánh vỡ sự im lặng này thế nào, Toushirou lại nhàn nhạt lên tiếng, “Địa điểm lần này tên là Karakura, tới nơi chúng ta sẽ tìm một chỗ để dừng chân.” Cậu quay đầu, thấy thiếu nữ cúi đầu như đang trầm tư suy nghĩ, đôi mắt mèo màu vàng lục trong bóng tối tựa như phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, giống như đom đóm lộng lẫy động lòng người.
Cậu biết thị lực của cô trong bóng tối rất tốt. Nhưng mà…. “Em lại đang ngẩn người nghĩ gì?”
“A?” Kuukyou vội ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội, biểu cảm có vẻ rất chân thành, “Tuyệt đối không có!”
Cậu cảm giác gân trên trán có dấu hiệu muốn nhảy loạn.
Ngay lúc này, phía trước đột nhiên sáng ngời. Hai người càng đến gần, ánh sáng trắng càng rõ ràng, diện tích cũng càng lúc càng lớn.
Đã tới lối ra.
“Đi thôi.” Toushirou duỗi tay kéo tay trái Kuukyou, bước nhanh hơn, “Đừng cọ tới cọ lui!”
“Em không có mà!”
“Dong dài.”