[Bleach] Khoảnh Khắc

Quyển 3 - Chương 14: Thời khắc phùng ma



Tác giả: Di Lệ

“Quả nhiên là nơi này!”

Kéo cánh cửa đã cũ nát, cửa hàng tối tăm cùng với bài trí như đã từng quen biết. Người đàn ông mặc kimono màu xanh sẫm, đầu đội chiếc mũ kẻ sọc xanh đứng ở huyền quan, một tay phe phẩy quạt giấy, giọng nói mang ý cười, “Ara, thật là khách ít đến nha!”

Kuukyou đứng ở cửa cười như một đứa trẻ, “Trước khi tới em đã nghĩ, sao cái tên ‘Karakura’ lại quen tai vậy!” Nói rồi, cô quen cửa quen nẻo đi vào, “Chỉ có một mình anh?”

“Yoruichi ra ngoài, Tessai ở dưới mặt đất.” Urahara khép quạt lại, cười đến giảo hoạt, “Nghe nói Kuukyou-chan vào đội mười, còn làm tam tịch? Sao lại rảnh đến đây nha?”

“À, lần này ra ngoài làm nhiệm vụ.” Kuukyou ngồi ở huyền quan, đồng thời không quên nhìn quanh đánh giá, “Em trộm chạy qua đây, cảm ơn em đi! Cửa hàng của anh vẫn cũ nát như trước đấy~”

“Ara, nghe Kuukyou nói vậy anh sẽ đau lòng~”

“…… Tuỳ anh.” Dừng một chút, cô ngẩng đầu lên nhìn Urahara đang ngồi xổm bên cạnh, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, “Em hiện tại đang đi theo bên cạnh Aizen Sousuke.”

Không bao giờ là ‘anh Sousuke’, mà là – Aizen Sousuke.

Không khí tựa như đột ngột đình trệ.

Nhưng Kuukyou lại nhàn nhạt nở nụ cười, “Em cảm thấy mình cần làm gì đó. Vì anh Kisuke, vì Hirako, vì Hiyori… Làm gì đó. Em không thể… Lại chạy trốn giống như lúc ấy.”

Urahara không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nâng tay, ôn nhu ôm cô vào lòng: “Em thật là… Đứa trẻ ngốc. Dù không làm như vậy, cũng sẽ không ai trách em.”

Giọng điệu ấy, đột nhiên khiến cô nhớ tới đêm đó, đêm ấy, Urahara cũng ôm cô như vậy, nhẹ nhàng thở dài, an ủi cô. Cô lắc đầu, “Nhưng em sẽ tự trách mình. A, đúng rồi!” Kuukyou đột nhiên ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, “Anh Kisuke, gần đây có nơi nào xảy ra chuyện gì kỳ quái không?”

“Hả?”Urahara ngẩn người, sau đó lập tức phản ứng lại, nhướng mày nói: “Kuukyou đang nói cái gì?”

“Ví dụ như… Shinigami mất tích, chết gì gì đó.”

“À, cái này à……”

“Đáng giận!” Kuukyou hung hăng một chân đá văng hòn đá trước mặt, nghiến răng nghiến lợi.

[Nói gì mà ‘chuyện này nói ra thì chơi không vui nha’! Đùa gì vậy!]

Cô đang định đá thêm hòn đá nữa, lại đột nhiên cảm nhận được gì đó mà ngẩng đầu lên. Phía trước cách đó không xa có một thiếu niên tóc bạc đang đón gió đứng.

Ngọn gió nhẹ nhàng thôi bay chiếc Haori màu trắng của cậu. Câu hơi nghiêng mặt nhìn về phía này, đôi mắt màu xanh lam trong suốt sáng ngời trước sau như một.

Chú ý tới tầm mắt cô, cậu hơi quay mặt đi, chợt lại quay đầu về, nhíu nhíu mày gọi, “Chậm chạp.”

Được rồi được rồi, cô chậm chạp. Kuukyou bất đắc dĩ trợn trắng mắt nhìn trời, chạy chậm vài bước đến trước mặt Toushirou, “Toushirou, sao rồi?”

Toushirou gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Tạm thời còn chưa có manh mối gì, nhưng anh đã tìm được một chỗ có thể đặt chân.”

“A?” Cô hứng thú bừng bừng tò mò sán lại gần hỏi: “Ở đâu a?”

Đây là một trang viên lớn bị bỏ hoang, mang phong cách châu Âu, biệt thự cực lớn và vườn hoa rộng rãi. Tuy nhìn qua là biết đã lâu không có người ở, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự xa hoa và tráng lệ khi xưa.

Kuukyou không che giấu được sự hưng phấn, đã chạy vọt vào trong biệt thự: “Ngôi nhà lớn quá! Toushirou làm sao tìm được?”

“Trùng hợp thôi.” Toushirou cũng đi đến, đôi tay ôm ngực, im lặng ngẩng đầu đánh giá biệt thự bên trong.

“Chỉ là hơi bẩn chút~” nghiên cứu xong, Kuukyou chống cằm, gật đầu như thật, “Hay là chúng ta quét dọn qua trước?”

“Không cần.” Toushirou quay đầu nhìn cô, nhíu nhíu mày, “Dù sao cũng chỉ ở vài ngày thôi.”

“Tuy là vậy,” Cô mếu máo, có hơi bẫn mãn, “Sạch sẽ vẫn tốt hơn chứ, dù sao tối chúng ta ngủ ở đây mà.”

“Anh nói…” Toushirou bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi ra ngoài, “Tuỳ em. Anh đi chỗ khác xem sao.”

“Vâng, đi đường cẩn thận~”

Lúc này mặt trời đã xuống núi, chỉ lộ ra cung nhỏ tản ra ánh sáng màu đỏ tím nhuộm lấy bầu trời.

Kuukyou đứng ở cửa biệt thự chờ Toushirou về, nhìn thấy cảnh sắc này lại đột nhiên nhớ lại lúc còn ở Bạch Thiển Sơn. Lúc ấy, anh trai có nói với cô một chuyện. Hắn nói: “…. Thời điểm này được gọi là ‘thời khắc phùng ma’, là lúc tinh linh và quỷ quái đạt linh lực mạnh nhất!”

Nhưng mà, vì sao cô không như vậy nhỉ? Dường như cô không có lúc nào linh lực cực kỳ cường thịnh mà? Cô lắc lắc đầu, đang định đi dạo chung quanh dời đi lực chú ý, lại bất ngờ thấy một cô bé đứng ở cửa trang viên.

Đó là một cô bé khoảng bảy tám tuổi, có một đôi mắt to tròn màu xanh ngọc, mặc một bộ đầm màu trắng, mái tóc vàng kim xoăn tuỳ ý rối tung, cực kỳ giống một con búp bê đáng yêu. Mà lúc này, cô bé đang nhìn về phía này, trong mắt là chần chừ và bất an. Giống như một con nai con bị doạ sợ.

[Quanh đây có đứa trẻ loài người sao?]

Kuukyou nghiêng nghiêng đầu, cũng không quá để ý. Dù sao cũng có rất ít con người có thể thấy họ.

Vì thế cô tiếp tục đứng ở cửa chờ Toushirou.

Một quả bóng cao su màu lam lăn về phía này, cuối cùng từ từ dừng lại bên chân cô. Cô theo bản năng muốn ngồi xổm xuống nhặt, nhưng nghĩ lại, động tác khom lưng dừng một chút. Lúc này, một giọng nói nho nhỏ vang lên cách đó không xa, thanh thuý như tiếng hoàng yến: “A… Có thể nhặt bóng giúp em được không?”

Kuukyou sửng sốt, nhìn về phía cô bé ấy. Cô bé đã đi tới, khuôn mặt trắng nõn đến có phần tái nhợt nhiễm màu hoàng hôn nên đỏ ửng nhàn nhạt.

Cô bé xác thật đang nhìn cô, dùng đôi mắt xanh lam như đá quý, cẩn thận nhìn cô.

Kuukyou gật đầu, cúi người nhặt bóng cao su bên chân lên đưa cho cô bé.

“Cám ơn.” Cô bé nhận bóng, ngượng ngùng cười, “Chị vừa chuyển đến đây sao?”

“Ách… Ừ, xem như là vậy. Em nhìn thấy chị?”

“Đương nhiên.” Cô bé gật đầu, tựa như không hiểu vấn đề này, “Vì sao chị lại hỏi như vậy?”

“Ách…” nghĩ nghĩ, Kuukyou cuối cùng quyết định nói sang chuyện khác, “Không có gì. Em ở gần đây sao?”

Cô bé ngẩn người, sau đó biểu tình trở nên mờ mịt, “Em… Em không biết. Em quên nơi em đang ở rồi.”

“Quên?” Kuukyou chớp mắt, có chút khó hiểu, “Em lạc đường sao?”

“Lạc đường?” Cô bé ngửa mặt nhìn cô, tựa như đang nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, hồi lâu mới có chút mê mang gật đầu, “Có lẽ… Là vậy.”

Kuukyou nhíu mày, hơi kinh ngạc vì cách nói của cô bé. Nhưng nghĩ một chút, có lẽ trẻ con đều là như vậy nhỉ? Vì thế cô mỉm cười nhàn nhạt, nói: “Nếu đã vậy, em có thể ở tạm nơi này. Dù sao phòng ở đây rất lớn.”

“A? Thật ạ?” Cô bé đột nhiên lộ ra một nụ cười hồn nhiên, giống như giọt sương trong đêm, điềm đạm đáng yêu, “Thật sự được ạ?”

“Ừ, đương nhiên.”

“A… Tên em là Soru, Soru.D.Garanet. Còn chị thì sao?”

“Shitsusaku Kuukyou. Tên của em khá đặc biệt đấy.”

“Vâng. Vì em là người Anh. Nhưng papa và mama em đã đến Nhật Bản từ rất lâu trước kia, em sinh ra ở nơi này.

“Thì ra là thế. Vào trong trước nào, nhưng phòng hơi lộn xộn, chị còn chưa quét dọn.”

“Không, không sao ạ.”

“Anh về rồi.” Toushirou đến khuya mới về, khi cậu đi vào phòng lại phát hiện bên cạnh Kuukyou có một cô bé khoảng bảy tám tuổi, đáng yêu như búp bê Tây Dương vậy. Lúc này, hai cô bé nhìn có vẻ không lớn hơn nhau bao nhiêu đang ngồi bên đống lửa trò chuyện vui vẻ, nói chuyện rất nhập tâm. Cậu nhíu mày, đi qua hỏi: “Kuukyou, đây là……”

“Hoan nghênh trở về, Toushirou.” Kuukyou ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn duy trì nụ cười xán lạn, “Soru lạc đường, nên em dẫn em ấy về.”

Toushirou nhìn cô bé tóc vàng ôm quả bóng cao su màu xanh câu nệ nhìn mình, lại lần nữa nhíu mày, “Soru?”

“Chính là tên em ấy đấy!” Kuukyou sờ sờ đầu Soru, khuôn mặt tươi cười, “Em ấy là người Anh nha! Lại còn có thể nhìn thấy chúng ta nữa!”

Chuyện này không cần em nói anh cũng biết! Toushirou trừng cô một cái, ngồi xuống bên cạnh cô, “Vậy tiếp theo em định làm gì? Dù sao cũng phải đưa đứa trẻ này về chứ?”

“Em ấy nói em ấy quen em ấy ở đâu.” Kuukyou nhìn cậu, trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị. Dừng một chút, một nụ cười rạng rỡ lại xuất hiện, “Dù sao đến lúc đó lại nói cũng được!”

“Quên?” Toushirou hơi nhíu mày, như đang suy tư nhìn về phía Soru từ khi họ nói chuyện đến giờ vẫn luôn yên tĩnh nhìn họ. Hồi lâu, cậu bất đắc dĩ nhìn về Kuukyou, than nhẹ, “Con nhóc em…”

“A, đúng rồi! Toushirou, lần này ra ngoài có nghe được tin tức gì không?”

“… Một chút.” Toushirou tuỳ tay nhặt một cành cây gẩy gẩy đống lửa, ánh lửa cam chiếu rọi trên mặt cậu, mờ mờ ảo ảo.

Kuukyou khó hiểu chớp mắt, “Một chút?”

“Ừ.” Cậu trịnh trọng gật đầu nói, “Trên đường đến đây gặp một linh hồn, nghe anh ta nói những sự kiện đó dường như đều xảy ra quanh đây, vậy nên…”

“Vậy nên?”

“Cẩn thận một chút.”

Kuukyou cũng không hiểu câu ‘cẩn thận một chút’ của Toushirou là bảo cô cẩn thận cái gì. Nếu luận thực lực, cô không tin mình sẽ thua Hollow, dù cho con Hollow đó mạnh đến mức nào đi chăng nữa. Nhưng đêm qua, sau khi nói câu ‘cẩn thận một chút’ đó, Toushirou không nói gì nữa. Cậu có vẻ rất mệt, nên cô cũng không truy hỏi.

Kuukyou đứng trên đỉnh cột điện cao cao, gió mạnh thổi bay vạt áo cô, mái tóc dài cũng bay múa. Cô nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, trong lòng có loại bất an không thể nói thành lời. Giống như là-

Sơn vũ dục lai phong mãn lâu.

Cô nặng nề thở ra một hơi, lại cảm thấy có chút thất bại. Những lúc thế này, không những không giúp được Toushirou, mà còn mang lại phiền toái cho cậu, lại muốn để cậu phải lo lắng.

[Thật là… Quá kém!]

Khuôn mặt mang theo nét mệt mỏi của Toushirou giây lát lướt qua trong lòng.

[Không được!]

Cô hung hăng lắc đầu, sau đó dùng đôi tay vỗ vỗ mặt mình. Lúc ngẩng đầu, biểu tình của cô đã trở nên kiên định.

[Kuukyou, phải tỉnh táo lại! Vất vả lắm mới có cơ hội, nhất định phải giúp được Toushirou!]

Nghĩ vậy, cô thả người nhảy xuống, động tác uyển chuyện nhẹ nhàng dừng ở nóc nhà cách đó không xa. Sau đó lại nhảy mấy cái, bóng dáng cô xa dần.

“A?” Kuukyou nhẹ nhàng đáp xuống đất, cười nhìn Toushirou đứng cách đó không xa, “Toushirou quả nhiên ở đây nha!”

“Ừ.” Toushirou gật đầu đáp lại, sau đó ngồi xổm xuống trầm ngâm. Hai hàng mày của cậu nhíu chặt, một tay nâng cằm, nhìn cực kỳ hoang mang.

Nơi này là nơi cuối cùng xảy ra chuyện. Buổi tối trước ngày họ tới đây, một đội viên của đội Onmitsukidou đã đột nhiên mất liên lạc ở đây, sau đó không còn cảm nhận được linh áp của người đó nữa.

Đứng ở đây, rất xa có thể nhìn thấy căn phòng họ đang ở tạm, giờ Soru hẳn đang đưng đó chờ họ trở về.

Kuukyou nhìn khắp nơi. Linh áp tàn lưu đều đã biến mất. Căn cứ theo cách nói của Toushirou, đội viên đội Onmitsukidou mất tích ở đây và ‘nơi này là nơi cuối cùng xảy ra chuyện’. Còn sau đó, đã không còn báo cáo kỹ càng hơn. Nếu nói những chuyện khác cũng xảy ra gần đây, như vậy có thể cho rằng con Hollow đó chỉ có thể hoạt động quanh đây, mà không thể rời đi không?

Điều này cũng không phù hợp lắm. Kuukyou nâng má, dựa tường ven đường nhìn Toushirou tìm kiếm manh mối. Dù là Jibakurei (Địa Phược Linh), sau khi biến thành Hollow cũng có thể tự do hoạt động.

Nghĩ thế nào cũng không ra!

Kuukyou lại thở dài. Nhiệm vụ như này tìm cô làm gì chứ? Rõ ràng cô chẳng am hiểu mấy trò trinh thám gì cả. Nhìn Toushirou vẫn đang bận rộn, cô có chút oán niệm.

[Chuyện thế này, không phải Tetsu-kun am hiểu hơn sao?]

(Sơn vũ dục lai phong mãn lâu: trước khi xảy ra việc lớn thường có những dấu hiệu bất thường.)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.