*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Di Lệ
Đúng vậy, xảy ra chuyện gì?
Rõ ràng có thể thấy Toushirou mỗi ngày như trước đây, rõ ràng không có bất cứ chuyện gì phải thấy mất mát, nhưng mà, vì sao… Vì sao cô đột nhiên cảm thấy trái tim như bị khoét một lỗ lớn, trở nên vắng vẻ?
Đây là… Làm sao?
Kuukyou nâng mắt, thấy đôi mắt xanh biếc trong suốt của Toushirou, bên trong có ánh sáng chớp động, như sóng nước lấp lánh ngày hè.
Ánh mắt cậu rất kỳ quái, kỳ quái đến mức làm cô muốn bỏ chạy. Cho nên, cô thật sự lẩn trốn. Bởi vì lúc ấy, Rangiku mở cửa hấp tấp chạy từ ngoài vào.
“Ara, Kuukyou cuối cùng cũng đến~” Rangiku ôm chặt cô, “Sao đến muộn vậy nha~”
“Uhm… Uhm…” Kuukyou luống cuống tay chân cứu vớt bản thân khỏi cái ôm chặt của Rangiku, “Nghẹn… Nghẹn chết em, chị Rangiku.”
Toushirou cau mày, sắc mặt không tốt lắm, “Matsumoto, cô không làm việc, lại chạy đi đâu?”
“Ara~ Đội trưởng!” Rangiku hơi giận dỗi, “Tôi không phải thấy Kuukyou mãi không tới nên đi ra ngoài tìm em ấy à!”
Toushirou ném cho cô ấy một ánh mắt ‘Cô nghĩ tôi sẽ tin chắc?’, sau đó không dây dưa vấn đề này nữa, chỉ ý vị thâm trường nhìn Kuukyou một cái, rồi cúi đầu xử lý văn kiện.
“Đội trưởng thật là!” Rangiku cười oán giận một câu, kéo Kuukyou đi ra ngoài, “Kuukyou, chị dẫn em về phòng trước nhé! Sau đó dẫn em đi tham quan đội xá đội mười chúng ta luôn!”
“Được.” Kuukyou gật đầu, trộm nhìn Toushirou một cái, sau đó theo Rangiku rời khỏi phòng.
Bởi vì là đội viên mới, cũng chưa có việc gì, nên sau khi ăn cơm trưa, Kuukyou về phòng dọn dẹp qua một chút. Cô ở phòng sát cạnh phòng Rangiku, cách phòng Toushirou một ngã rẽ. Phòng không lớn, nhưng một người ở thì dư dả, hơn nữa trước đó cũng có một cái bàn con và một cái tủ quần áo, sạch sẽ thoải mái.
Bàn con đặt bên cửa sổ. Mở cửa sổ ra, bên ngoài là trung đình rộng lớn, cảnh vật thanh u, tuy là mùa thu, nhưng vẫn có thể thấy một vài đoá hoa nhỏ. Cây cối bên đình vẫn tươi tốt.
Kuukyou hôm nay cũng không mang hành lý gì nhiều qua, vì trước đó đã để Toushirou chuyển dần đến trước rồi. Nhưng mà-
[Lúc ấy rõ ràng chỉ chuẩn bị có chút, vì sao giờ lại thành nhiều như vậy?]
Cô cảm thấy cạn lời nhìn tatami trong túi, nhận mệnh bắt đầu sắp xếp.
Đầu tiên là bỏ quần áo vào tủ, tiếp theo là giặt tatami và lau dọn gia cụ một lần. Cuối cùng là treo mặt nạ hồ ly từ rất lâu trước lên tường, lại đặt một bình hoa lên bàn con.
[Uhm, ngày mai tìm hoa về cắm, sau đó lại bố trí phòng một chút nữa là được.]
Nhìn căn phòng rực rỡ hẳn lên, Kuukyou vừa lòng gật đầu, mở tủ quần áo ra, chuẩn bị mang chăn đệm bên trong ra phơi. Nhưng mà khi cô ôm bộ chăn lại cảm giác được sự mềm mại ấm áp. Cô cúi đầu ngửi ngửi, thấy mùi mặt trời ập đến, tươi mát.
[Đã phơi rồi à?]
Cô do dự thả chăn về, quyết định tìm Rangiku hỏi thử.
Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh mặt trời như lớp sa mỏng phủ xuống.
Bầu trời Seireitei cao xa, giống như nhiều năm trước, tựa như trước giờ chưa từng thay đổi.
Bên tai là tiếng ve kêu không còn vồn vã.
Nghe tiếng nhìn lại, mấy con ve sầu màu đen nằm sấp trên thân cây màu nâu, từng tiếng, từng tiếng kêu không biết mệt mỏi, tựa như dùng cả sinh mệnh, đón chờ chốn quy túc cuối cùng.
Bất tri bất giác đã chạy đến dưới tàng cây. Ánh mặt trời tinh tế xuyên qua kẽ lá nhẹ nhàng chạm đất tạo những bóng hoa loang lổ. Gió nhẹ thổi qua, mang theo tiếng sàn sạt của lá cây, kéo những bông hoa trên đất lay động.
Thật an tĩnh, thật mềm mại, thật ấm áp. Tựa như có thể quên đi tất cả, tựa như không cần phải để ý bất cứ điều gì.
Kéo suy nghĩ đã bay xa quay về, Kuukyou nhẹ nhàng cười, xoay người sang chỗ khác, lại đột nhiên sững sờ.
Một thiếu niên tóc đen lặng đứng cách cô vài bước. Mái tóc ngắn nhu thuận lay động theo gió, đôi mắt màu hổ phách mang theo tia sáng và ý cười tươi đẹp. Hắn đứng ở nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau, lộ ra một nụ cười sang sảng.
Kuukyou chớp mắt, nhìn thiếu niên xa lạ này, do dự không biết nên nói gì. Lúc này, thiếu niên tiến lên vài bước, hỏi trước, “Em là đội viên mới phải không? Đang nhìn gì vậy?” Giọng hắn êm tai trong sáng, tựa như ánh mặt trời sạch sẽ thoải máiđầu thu.
“Anou…” Kuukyou gật đầu, sau đó xoay người ngẩng đầu nhìn về phía thân cây, “Em vừa nhìn mấy con ve ấy, thì ra mùa này vẫn còn ve.”
“Hẳn là vì năm nay khá nóng.” Thiếu niên nhìn theo ánh mắt cô, sau đó quay đầu nhìn cô, “Em đang tham quan đội xá sao? Cần anh hỗ trợ không?”
“A, không cần.” Kuukyou lắc đầu, “Em chỉ đang đi tìm chị Rangiku.”
“Đội phó à?” Thiếu niên cười cười, “Vừa rồi ở phòng đội trưởng không thấy cô ấy, không biết lại chạy đi đâu rồi.”
“À, ra vậy,” Kuukyou nghiêng nghiêng đầu hơi mỉm cười với hắn, “Cám ơn anh.”
Thiếu niên đang định mở miệng, cách đó không xa lại có tiếng gọi, “Tetsu, cậu đang làm gì thế? Đi thôi!”
“Biết rồi!” Hắn hô về phía đó, quay đầu lộ ra một nụ cười rạng rõ, “Anh đi trước, thật vui vì đội mười có thể có một đội viên mới như em.”
“A, không có gì.” Kuukyou vội vàng lắc đầu, “Cám ơn. Quấy rầy anh rồi, uhm…”
Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của thiếu niên, “Tetsu… San?”
“A, em biết tên anh!” Thiếu niên dường như rất vui vẻ, đôi mắt màu hổ phách lập loè ánh sáng, “Để trao đổi, anh có thể biết tên em không?”
“A… Kuukyou, Shitsusaku Kuukyou.”
“Anh nhớ kỹ. Như vậy, Kuukyou-san, hẹn gặp lại.”
Một ngày nhanh chóng trôi qua, ánh chiều tà lại một lần nữa phủ lấy đường phố Seireitei.
“Kuukyou.” Toushirou xuất hiện ở cửa phòng cô, “Buổi tối có tiệc chúc mừng, cùng đi.”
Kuukyou khó hiểu, “Tiệc chúc mừng gì?”
“Kyouraku nói muốn chúc mừng ba vị đội trưởng mới nhận chức và em trở thành Shinigami.” Dừng một chút, cậu nghiêng mặt nhìn qua, “Hinamori và mọi người cũng sẽ đi.” Ý là không chỉ có đội trưởng và đội phó, nên cô đi theo cũng không sao.
Kuukyou gật đầu, “Vậy chị Rangiku đâu?” Sau khi hỏi ra vấn đề này, cô mới phản ứng lại, cô đang vô ý bài xích ở riêng với Toushirou!
Vì sao? Vì sao lại bài xích?
“Cô ấy đi trước rồi.” Toushirou nhíu nhíu mày, nhìn mặt trời sắp lặn. Nháy mắt, ánh sáng màu hồng cam phủ lên cậu, tưởng như cậu đang tự phát sáng.
Thiên chi kiêu tử!
Trong đầu cô lập tức xuất hiện bốn chữ này.
[Vì sao bài xích?]
[Vì không muốn lại một lần nữa cảm nhận được khoảng cách với Toushirou? Bởi vì không muốn cứ nhìn thấy anh là không tự chủ được nghĩ đến chị Momo?]
Cô nghĩ cô thật sự điên rồi.
Chạng vạng, đường phố người đến người đi. Chỉ ngây người một lúc, khi ngẩng đầu lên, Kuukyou chỉ còn nhìn thấy mái tóc bạc của Toushirou biến mất trong đám người.
[Đây có phải đang chỉ ra tình huống hiện giờ giữa chúng ta không?]
Kuukyou ngơ ngác dừng bước, đứng tại chỗ. Cảm giác mất mát tựa như thuỷ triều dâng tràn quét qua.
“Em thất thần làm gì?” Giọng thiếu niên mang theo chút tức giận lọt vào tai cô, sau đó cô cảm giác được cảm xúc hơi lạnh từ tay truyền đến.
Cô ngơ ngác mở miệng, ánh mắt có chút mê mang, “Tou… Shirou?”
“Vô nghĩa.” Toushirou nâng tay gõ đầu cô, sau đó kéo cô đi về phía trước, “Như vậy cũng có thể thất thần!”
“… Toushirou,” Suy nghĩ thật lâu, Kuukyou quyết định nói ra sự bất an của mình, “Vì sao em cảm thấy… Khoảng cách giữa chúng ta… Thật xa?”
Thân thể thiếu niên chấn động, lại không quay đầu, “Em đang nói gì ngốc quá vậy? Không phải anh ở ngay trước mặt em sao!”
“Nhưng mà……” Cô cắn chặt môi dưới, cúi đầu, “Em chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng anh…”
“… Nếu như vậy,” Toushirou dừng bước, “Em đuổi theo nhanh lên! Anh có thể…” Cậu quay đầu, khoé miệng gợi lên một độ cong cực nhỏ, “… Miễn cưỡng dừng lại chờ em một chút.”
Tựa như có ngọn gió nhẹ mang theo mùi cỏ non ập thẳng đến. Không khí hít vào dường như cũng nhẹ nhàng thoái mải hơn hẳn.
Anh nói, không phải anh ở ngay trước mặt em sao!
Anh nói, nếu như vậy, em đuổi theo nhanh lên!
Anh nói, anh có thể miễn cưỡng dừng lại chờ em một chút.
Vì sao cô đột nhiên muốn bật khóc chứ? Nhưng mà trong lòng rất vui, rất rất vui.
[Thì ra anh vẫn chưa từng đi quá xa, thì ra anh vẫn luôn ở đây.]
Đúng vậy, cô đang lo lắng gì chứ?
[Rõ ràng đã quyết định, phải dùng sức mạnh của mình bảo vệ Toushirou. Cho nên lựa chọn đi con đường này, dù đến cuối cùng chỉ có thể tách ra, cho dù cuối cùng không thể nhìn thấy bóng dáng của anh nữa… Mình cũng phải, không chút do dự đi tiếp.]
Cô ngẩng đầu, nhìn sườn mặt tinh xảo của thiếu niên, ánh chiều tà chiếu rọi hiện lên nét đỏ ửng nhàn nhạt.
Cô nghĩ, có lẽ đây là ‘thích’ nhỉ?
Cho dù cậu có người trong lòng cũng không sao, cho dù người cậu muốn bảo vệ không phải là cô cũng không sao. Cô muốn bảo vệ cậu, muốn đứng bên cạnh cậu—
Mãi đến khi tận thế,
Mãi đến khi tận cùng vũ trụ.