*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Di Lệ
Nếu không có kiếm trong tay, em sẽ không thể bảo vệ anh. Nếu luôn cầm kiếm, em sẽ không thể ôm chặt anh.
Đi trên con đường lát đá cẩm thạch rộng lớn, trước mặt là những bậc thềm thật dài, cao cao kéo lên, tựa như nối thẳng đến chân trời. Cô hơi dừng bước, rũ mắt nhìn bậc thang cách mình gần nhất, hơi cong khoé môi, lộ ra một nụ cười không rõ ý vị. Sau đó, không chút do dự bước lên.
Thiếu nữ tóc trắng bạc từng bước một đi lên con đường dẫn đến Soukyoku, không nhanh không chậm, tựa như đang rảnh rỗi như thưởng thức phong cảnh ven đường, đôi mắt trước sau nhìn thẳng, khoé miệng vẫn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
[Nếu đã quyết định, vậy phải không do dự bước tiếp.]
Cô mặc một bộ kimono màu xanh biển. Bộ đồ này là bộ đồ mặc hôm hội hè năm đầu tiên cô đến Soul Society, sau đó Aizen tới Shino thăm cô cũng tiện mang qua, nói là có thể mặc lúc ra ngoài chơi với bạn.
Hoa văn cá vàng đỏ tươi sống động như thật, kết hợp với đai lưng vàng nhạt, tựa như tinh linh mỹ lệ kéo ánh trăng chiếu rọi vào hồ nước sâu.
[Đây là vì bảo vệ những người quan trọng ấy, biết địch biết ta, mới có thể đưa ra giải pháp.]
Búi tóc hai bên, sợi tóc trắng bạc còn lại dài đến ngực, cùng với chuỗi ngọc đỏ tươi đón gió tuỳ ý bay múa.
Không biết vì sao, cô lại đột nhiên nhớ đến đêm mưa 60 năm trước, trong bóng đêm tràn ngập hắc ám và tuyệt vọng, một chùm sáng bạc, mang theo cô ra khỏi bóng đêm vô tận ấy.
Đó là, ánh sáng cuối cùng của cô.
[Nếu chỉ có thể rơi vào bóng tối mới có thể thấy được ánh sáng, vậy mình sẽ rơi xuống, vì… ánh sáng duy nhất ấy.]
[Toushirou, vì anh, em nguyện trở thành bất cứ thứ gì.]
Cô không biết nguyên nhân vì sao, nhưng mà, cô có thể cảm nhận được, vị trí của người đó trong lòng cô, đã quan trọng hơn bất kỳ ai.
[Muốn trở thành nước mắt của anh, muốn trở thành nụ cười của anh, muốn… Bảo vệ người anh muốn bảo vệ.]
Trong đầu bỗng xuất hiện nụ cười tươi như hoa bách hợp nở rộ của Hinamori, cô hơi nhắm mắt, lộ ra một nụ cười ấm áp.
[Nhưng mà, đó cũng là người mình muốn bảo vệ. Ít nhất sẽ không cảm thấy mâu thuẫn… Nhỉ?]
Một cơn gió mạnh ập đến, lúc này cô mới phát hiện mình đã lên đến đỉnh đồi Soukyoku. Đi qua một rừng cây nhỏ, tầm nhìn bỗng rộng lớn hơn, trời chiều ráng đỏ làm bối cảnh, đại đao Soukyoku sừng sững cô đơn đứng đó. Trầm mặc nhìn xuống chúng sinh.
Người đàn ông tóc nâu ngồi ở đỉnh núi, xa xa vẫy tay với cô, “Kuukyou, qua bên này đi.”
Kuukyou đi qua ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn cầu lửa đỏ dần chìm xuống chân trời, cùng với từng ngọn núi trùng điệp, ánh sáng đỏ chiếu qua mạ lên quầng sáng vàng nhạt.
“Kuukyou tới đúng giờ đấy!” Aizen mỉm cười sờ đầu cô, duỗi tay lấy một túi quà trong vạt áo, “Đây là quà cho Kuukyou.”
Cô nghi hoặc nhận lấy, “Gì vậy ạ?”
Đôi tay lại hợp lại trong ống áo, nụ cười hắn ôn hoà như 70 năm trước, nhưng trong mắt Kuukyou lại trở lên mơ hồ. Cô nghe thấy hắn từ từ nói: “Là kẹo ngọt mới ra, nghe nói hương vị không tệ lắm.”
[“Kuu-chan ngoan~ Về mua kẹo ngọt cho cậu nhé~”]
Trong đầu bỗng vang lên giọng nói nghịch ngợm vui sướng của thiếu nữ, động tác của Kuukyou cứng lại, đành nắm chặt túi kẹo trong tay, sau đó quay đầu nhìn mặt trời đang dần chìm về phía tây.
Aizen nhìn cô, hỏi: “Kuukyou muốn đến đội nào?”
[“Này, Ran, cậu muốn đến đội nào?”
“Uhm…. Để tớ nghĩ xem~ Giờ Hitsugaya-san đến đội mười, vậy Kuu-chan cũng sẽ đến đội mười, uhm! Tớ cũng đến đội mười!”]
Kuukyou hơi cúi đầu, dùng mái tóc che đi tầm mắt của mình, “Vì Ran từng nói muốn đến đội mười, cho nên… Em muốn thực hiện nguyện vọng của cậu ấy.”
“Vậy à.” Aizen như là thở dài, “Chuyện lần đó thật đáng tiếc.” Dừng một chút, hắn lại nâng tay xoa đầu cô, “Một khi đã vậy, Kuukyou phải hoàn thành tốt nguyện vọng của bạn em nhé.”
Cầu lửa hồng cam cuối cùng khuất hẳn sau núi, tia nắng cuối cùng mất đi cũng là lúc Aizen mở miệng, “Kuukyou, em thấy cảnh tượng bên dưới không?”
Bên dưới? Kuukyou nghe vậy thì nhìn lại, Seireitei thậm chí toàn bộ Soul Society đều có thể ngắm hết. Đó là một cảnh tượng cực kỳ đồ sộ, tựa như trời đất đều thu nhỏ trong tầm mắt. Kiến trúc lớn nhỏ đều trở nên nhỏ bé không đáng kể. Ngay cả sinh mệnh vĩnh hằng và thời gian cũng trở nên nhỏ bé theo.
Vĩ đại và nhỏ bé, một khắc này, tồn tại hài hoà với nhau.
Chỉ là, sự cô tịch, lạnh lẽo vờn quanh, tựa như sương mù nhàn nhạt, không tụ được, cũng không tán được.
[Đây là cái gọi là ‘Cao xử bất thắng hàn’ sao?]
“Kuukyou, thích cảm giác đứng nơi cao này không?” Người đàn ông bên cạnh đã mơ hồ, giọng nói hắn trầm thấp, mang theo mê hoặc, “Nguyện ý đứng bên anh, quan sát phong cảnh như vậy sao?”
Kuukyou nhìn Aizen, chớp chớp mắt, sau đó đứng lên, từ bên cạnh vươn tay vòng qua, ôm lấy đầu hắn. Sau đó, cô nghe thấy giọng nói ngoan ngoãn của mình, “Nếu đây là điều anh Sousuke hy vọng.”
Mặc shihakusho mới tinh, nhìn chữ ‘Nhất’ cứng cáp hữu lực trên cửa lớn, Kuukyou cảm giác vô cùng bất lực.
[Trời ơi~ Ai đến nói cho tui vì sao tui lại lạc đến cổng lớn đội một rồi a a a~!]
Cô đang oán niệm rối rắm nên tìm người hỏi đường hay là rời khỏi cổng đội một trước, thì cửa lớn phía sau đột nhiên kẽo kẹt mở ra.
Kuukyou hoảng sợ, bỗng nhiên xoay người, suýt nữa đụng phải người vừa đi ra. Tsujishiro Kuroemon không tính xa lạ cũng không hẳn quen thuộc từ từ rơi xuống trước mặt. Một giọng nói lạnh lùng gần như không mang theo độ ấm, không chút phập phồng, “Em chặn đường, Shitsusaku Kuukyou.”
[Cái gì?]
Hồ ly nhỏ Kuukyou vốn vì lạc đường mà tính tình không tốt lập tức giống như bị dẫm phải đuôi, nhảy dựng lên, “Này!” Lại bỗng thấy chiếc haori trắng trên người hắn, an tĩnh lại, chớp chớp mắt, “Làm đội trưởng? Đội nào?”
Byakuya nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Đội sáu.”
“Ara ara,” Kuukyou ôm ngực, rung đùi đắc ý, “Đã là đội trưởng rồi a~ Thật là khiến người bạn thời thơ ấu như em rất vui á~”
Khoé miệng Byakuya dường như hơi giật giật, “Em muốn chết à?”
“Ai muốn chết nha?” Giọng nói hào sảng của Kyouraku từ trong truyền ra, sau đó là chiếc haori màu hồng phấn điểm hoa tươi đẹp xuất hiện, “Ara, thì ra là Kuukyou-chan a~”
Lúc này, Byakuya lạnh lạnh nhìn Kuukyou một cái, vẫy ống tay áo rời đi.
Không có người cản tầm mắt, các đội trưởng của Gotei 13 lục tục xuất hiện trước mắt cô, Kuukyou vẫy vẫy tay chào mấy người quen, “Mở họp à?”
Toushirou dẫn đầu đi ra, cau mày đứng trước mặt cô, “Sao em lại đến đây?”
Vì thế, Kuukyou im lặng.
Khoé mắt Toushirou giật giật, “Lại lạc đường?”
Cô ngượng ngùng gật đầu, ông chú nào đó bên cạnh lại chẳng khách khí cười to, “Hahaha! Thì ra là lại lạc đường! Kuukyou-chan vẫn chẳng nhạy với phương hướng gì cả!”
‘Phốc’ một chữ thập đỏ tươi che kín trái, Kuukyou giận quá bật cười, lộ ra một biểu tình cực kỳ thiên chân, “Đột nhiên cháu nhớ đến có vụ trộm rượu ở nhà Kuchiki hơn sáu mươi năm trước… Uhm uhm! Chú làm gì thế hả! Chú Kyouraku!” Cô phẫn nộ đập rớt cái tay bịt miệng mình của Kyouraku, hung tợn trừng qua.
“Kuukyou-chan à~” Kyouraku khẩn trương đáng thương thò qua, nhỏ giọng nói, “Chuyện đã qua lâu như vậy, đừng nhắc lại mà~”
“Ara ara, đây không phải Kuukyou-chan sao?” Giọng Kansai kỳ quái, Kuukyou nhìn qua, thấy được Ichimaru Gin mặc một chiếc haori trắng, kinh ngạc nói, “A? Anh cũng là đội trưởng à?”
Ichimaru Gin cười tủm tỉm đi ra, “Đúng rồi, hôm nay cùng thăng chức với đội trưởng Kuchiki nha~”
“Chúc mừng.” Nhàn nhạt chào hỏi, Kuukyou quay đầu kéo ống tay áo Toushirou, vô cùng đáng thương nhìn cậu, “Toushirou… Em không tìm thấy đường…”
Đôi mắt xanh lam nhàn nhạt gợn sóng, Toushirou duỗi tay kéo cô, đi về phía trước, “Thật hết cách với em.”
Đường phố rất an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của hai người rõ ràng vang lên. Vì thế lực chú ý của Kuukyou dần tập trung lên cảm xúc ôn nhuận hơi lạnh trên tay, một cảm giác ‘an tâm’ tức khắc lan ra khắp cơ thể. Tim đập nhanh hơn, sau đó mất đi quy luật vốn có, đập vui vẻ bất thường.
Cảm giác kỳ quái này khiến cô không tự chủ được co rúm lại.
“Sao vậy?” Toushirou đại khái là cảm giác được, quay đầu, lại thấy Kuukyou hơi cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng nõn duyên dáng. Mặt cậu đỏ lên, lập tức quay đầu lại, liếc nhìn cánh cửa lớn của đội mười cách đó không xa, “Đến rồi.”
Toushirou mới là đội trưởng đội mười một tháng, nhưng trên đường đến phòng chấp vụ, đội viên gặp trên đường đều sẽ dừng lại chào hỏi cậu, từ ngôn ngữ và biểu cảm có thể thấy họ rất tôn sùng vị đội trưởng trẻ tuổi này.
Xem nhẹ cảm giác mất mát sau khi Toushirou buông tay mình ra, Kuukyou đi theo sau Toushirou, nhìn bóng dáng thiếu niên trước mắt, lần đầu cảm nhận được khí thế uy nghiêm, kiêu ngạo chỉ thuộc về thượng vị giả trên người cậu. Từ sau khi vào học viện Shino, cậu cao hơn, tóc cũng rất dài, dần trưởng thành một cường giả có thể một mình đảm đương một phía, nhưng mà, trưởng thành như vậy là vì ai?
Đang lúc xuất thần, Toushirou đã kéo cửa phòng chấp vụ ra, thấy bên trong không có một bóng người, còn có cả chồng văn kiện dày cộm trên bàn làm việc, cậu nhíu mày, “Matsumoto lại chạy đi đâu rồi?” Nói rồi đi vào trong, đi được vài bước, quay đầu lại nhìn Kuukyou còn đang sững sờ đứng ngoài, “Sao còn không vào?”
“A?” Kuukyou lúc này mới hồi thần, “Vâng!” một tiếng, đi vào phòng chấp vụ, kéo cửa gỗ phía sau lên, lấy giấy cho phép nhập đội từ trong vạt áo ra đưa qua, “Uhm, Toushirou, đây là giấy cho phép nhập đội.”
[Vì sao, đột nhiên cảm thấy… Thật xa xôi?]
“Ừ.” Toushirou ngồi xuống sau bàn làm việc, duỗi tay nhận lấy, mở ra nhìn lướt qua rồi đặt sang một bên. Cậu cau mày nhìn cô, sau đó cầmmột văn kiện, vừa nhìn vừa nói, “Phòng em chờ Matsumoto quay lại sẽ dẫn em qua, giờ em cứ ở đây một lúc đi. Còn nữa, nửa tháng sau là khiêu chiến tịch quan, vì biểu hiện của em ở Shino, tổng đội trưởng định để lại vị trí tam tịch cho em, nên lần khiêu chiến tịch quan này em nhất định phải tham gia, thuận tiện nhắc em một câu, tam tịch hiện tại sẽ xuống tứ tịch, hắn nói… Khụ khụ, đến lúc đó em sẽ biết. Mặt khác…….” Cậu ngẩng đầu lên khỏi văn kiện, gân xanh trên trán nhảy lên, “Từ nãy đến giờ em vẫn luôn ngẩn người, lời anh nói, em có nghe thấy không hả?”
“A! Nghe thấy!” Kuukyou vội vàng trả lời, lúc thấy Toushirou nhăn mày, không khỏi muốn duỗi tay vuốt, lại đột ngột dừng lại giữa đường.
Toushirou ngẩn ra, duỗi tay nắm lấy cánh tay đang muốn rụt về của cô, cau mày nhìn cô, “Anh thấy từ lúc vào đội xá em bắt đầu không bình thường lắm, xảy ra chuyện gì?”
Tác giả có lời muốn nói: “Nếu tôi không có kiếm trong tay, tôi không thể bảo vệ bạn. Nếu tôi vẫn luôn nắm chặt kiếm, tôi không thể ôm chặt bạn.” – Bleach quyển thứ năm.
Đột nhiên cảm thấy một đoạn rất thích hợp để tổng hợp trọng điểm nội dung.
Đối với Kuukyou mà nói, vì bảo vệ Toushirou, bảo vệ người thân, nên mới lựa chọn đi theo Aizen, mà lựa chọn đó bó buộc cô, khiến cô không thể tiết lộ tâm ý của mình.
Đối với Toushirou mà nói, vì có thể bảo vệ Kuukyou, bảo vệ người thân, cho nên không ngừng mạnh lên, sau đó trở thành đội trưởng, nhưng mà như vậy lại khiến Kuukyou cảm thấy khoảng cách giữa hai người trở nên xa xôi.
Đây là một biện chứng. Đây là một mâu thuẫn.
Nhưng, nếu hai người có thể vượt qua khó khăn này, ràng buộc giữa hai người sẽ càng thêm chặt!