Tác giả: Di Lệ
Lại một lần nữa gặp Kuchiki Kaori, là vào một buổi chiều thu.
Kuukyou vừa luyện tập Kidou xong, xoay người đã thấy thiếu nữ tóc đen đứng ở cửa, không khỏi ngẩn người chút rồi mới phản ứng lại, “Kuchiki-san?”
“Quấy rầy cô luyện tập sao?” Kuchiki vốn đứng bên ngoài đã cười cười đi vào, “Tôi nghe đội trưởng Hitsugaya nói cô ở đây, nên tới đây tìm cô.”
[Đội trưởng Hitsugaya? Không phải cô ấy vẫn luôn gọi Toushirou là ‘Hitsugaya-kun’ à?]
Kuukyou chớp mắt, nâng tay cầm khăn lông lau mồ hôi trên trán, “Tìm tôi có việc gì sao? Huấn luyện đã không cần tôi hỗ trợ nữa rồi mà?”
“Không phải việc huấn luyện.” Kuchiki nhếch miệng cười, “Có vài lời cảm thấy không tìm ai nói thì không được, nên đến tìm cô trò chuyện chút thôi. Giờ có rảnh không, Shitsusaku-san?”
“Ừ, rảnh.” Kuukyou gật đầu, nhưng mãi đến khi ngồi cùng Kuchiki trên nóc nhà đội mười vẫn chẳng hiểu gì, “Nhưng vì sao lại là tôi?”
“Đại khái là vì…” Dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, thiếu nữ nghiêng đầu, lại một lần lộ ra nụ cười rạng rỡ, “Cô là người đầu tiên tôi gặp trên thế giới này đi.”
“Hả?” Kuukyou sửng sốt, lại chẳng khiếp sợ. Chỉ nghe Kuchiki nói tiếp, “Thật ra tôi không phải người thế giới này, tôi từ thế giới khác đến đây. Có lẽ cô sẽ cảm thấy rất khó tin, sẽ nghĩ rằng tôi đang nói dối, nhưng thật ra tôi cũng chỉ là muốn tìm người trò chuyện. Tuy nói cũng không hiểu tại sao, nhưng tôi cảm thấy, nếu thật sự có một người có thể lý giải tôi, vậy cũng chỉ có cô.”
Kuukyou híp híp mắt nhìn cô ấy. Thiếu nữ trước mắt chắc chắn đã xảy ra biến hoá nào đó không rõ, nhưng rốt cuộc là gì chứ? Cô không rõ lắm. Chỉ có thể dựa vào trực giác, biến hoá này hẳn là đáng mừng.
“Sau chuyện của Kaien-sama, tôi nghĩ mình đã nhận rõ một số việc.” Kuchiki vùi đầu mình vào giữa hai đầu gối, ánh mắt mê mang lại rõ ràng, “Tôi hiện tại thật sự sống ở đây, tựa như cuộc sống lúc trước. Không có cái gọi là định luật, cũng không có cái gọi là vận mệnh, chúng ta đều vì sự tồn tại của bản thân mà nỗ lực sống sót.”
Hướng về điều mình nhận định là chân thật. Dù là tiêu vong, dù là huỷ diệt.
Nói đến đây, cô ấy đột nhiên đứng dậy, hét to, “Thật sự có dũng khí, có gan đối mặt trực diện với nhân sinh ảm đạm!”
Kuukyou bị cô ấy làm giật mình, “Hả?” một tiếng, lúc hồi thần thì phát hiện Kuchiki đang hai mắt loé sáng nhìn cô, nhào tới, “A! Shitsusaku-san! Cậu đáng yêu quá đi!”
“Này! Đừng bóp mặt tôi!”
“Không muốn đâu! Cho tôi sờ sờ đi! Ôi! Da cậu đẹp quá!”
“Này! Dừng tay mau!”
Những điều chân thật, nếu không trả giá bằng chân tình, chắc chắn sẽ không nhìn thấy nhỉ?
Mưa thu rồi lạnh giá.
Chỉ nháy mắt, mùa hè đã lặng yên lướt qua. Bầu trời Seireitei vẫn cao xa trong vắt, thời tiết nóng đã sớm bị ngọn gió mát lành thổi tan, chỉ còn lại cảm xúc thấm lạnh.
Toushirou gác bút lên giá, thở một hơi thật dài. Rốt cuộc đặt công văn đã phê xong chỉnh tề lên bàn làm việc, cậu đang định đứng dậy, lại nhìn thấy sắc trời bên ngoài tối dần, hơi thất thần.
Buổi tối hôm đó, Hinata gọi cậu lại, đột nhiên bất ngờ đấm một quyền lên mặt cậu.
Cậu lùi lại vài bước, giơ tay xoa khoé miệng nóng rát, sau đó rống giận với Hinata, “Cậu làm cái gì vậy, Hinata!”
Thiếu niên khẽ cười, tựa như muốn bày ra bộ dáng nhàn nhã ngày thường, lại vẫn không nén được sự chua xót bên môi, “Không đấm cậu một quyền, tôi cảm thấy trong lòng không thoải mái~” Hắn nhún nhún vai, rũ mắt nói, “Này, Hitsugaya-kun, cậu có thể cho Kuukyou-chan hạnh phúc sao?”
“Là ‘đội trưởng’!” Toushirou phản xạ có điều kiện nhắc nhở, sau đó nhíu nhíu mày, “Cậu đang nói cái gì?”
“Điều cô ấy hy vọng, cũng không phải điều tôi có thể cho; điều tôi có thể cho, lại không phải điều cô ấy mong đợi.” Hinata ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào mắt cậu, “Nhưng cậu lại có thể làm được.” Nói rồi, hắn đột nhiên thất bại gãi tóc, lại lập tức cười, “Aizz, tuy rất không cam lòng, nhưng cũng không còn cách nào! Nhưng mà, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa chúng ta!” Hắn vỗ vai cậu, cười đến xán lạn, “Từ lúc Hitsugaya cậu đến đội mười, tôi đã nhận định cậu rồi đấy!”
“Hừ!” Toushirou tránh tay hắn, quay mặt xoay người tránh đi, “Nói toàn mấy lời khó hiểu!”
“Ara, sao chỉ có đội trưởng Hitsugaya ở đây vậy nè?”
Suy nghĩ đột nhiên bị đánh gãy, Toushirou nhíu nhíu mày, giương mắt nhìn người đàn ông tóc bạc lười nhác đi đến, ý cười trên mặt vẫn giả dối đến chói mắt như cũ.
“Ichimaru? Sao ngươi lại đến đây?”
“Gần đây đội trưởng Kuchiki phái người tặng quả hồng qua, ta làm chút bánh hồng, mang tới cho Kuukyou-chan nha~” Gin sờ sờ đầu, móc một túi bánh từ trong ống tay áo ra, “Lần trước Kuukyou-chan còn oán giận ‘vì sao lúc nào cũng chỉ có một cái’, nên lần này ta cố ý mang thêm chút~”
Kuukyou-chan?
Thiếu niên lại lần nữa nhíu mày. Quan hệ của họ tốt như vậy từ bao giờ?
Ước lượng cái túi trong tay, Gin đánh giá xung quanh, lại lần nữa mở miệng, “Ara, Kuukyou-chan không ở đây à?”
“Ừ,” Toushirou lại lần nữa cau mày gật đầu, thái độ có chút lãnh đạm, “Em ấy đến đội năm tìm Hinamori.”
“Haha, tình cảm của hai chị em họ tốt thật~” độ cong khoé miệng đột nhiên gia tăng, Gin tuỳ ý dựa vào bàn làm việc, khoanh tay trước ngực, “Không biết với đội trưởng Hitsugaya thì ai quan trọng hơn nhỉ~”
Thân thể vừa đứng dậy đột nhiên run lên, cậu không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt. Màu xanh bạc lướt qua trong mắt hắn, chỉ chớp mắt đã khiến người ta có ảo giác bị nhìn thấu.
Cậu không thích người đàn ông này. Vì người này cho cậu cảm giác quá nguy hiểm.
Không trả lời vấn đề vừa rồi, Toushirou đi ra mở cửa, lại quay đầu: “Nếu không có việc gì, đội ba hẳn vẫn còn việc nhỉ? Ta không phụng bồi.”
Đôi mắt xanh lam ngạo nghễ. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, biểu tình kiệt ngạo.
Cái gì mà ‘quan trọng hơn’?
Hai người họ đều là người thân quan trọng của cậu. Cho nên, dù là ai, cậu cũng không cho phép họ bị thương.
Nếu thật sự muốn nói có gì khác biệt, vậy cũng chỉ có một mà thôi.
Trong Soul Society, thời gian trôi qua rất chậm. Nhưng ở trong Seireitei, năm tháng luôn yên lặng lướt qua.
Kuukyou rụt cổ giấu mặt vào khăn quàng, nhưng cái lạnh thấu xương vẫn mãnh liệt ập đến, cái mũi cô đỏ bừng lên vì lạnh. Cô nâng tay sờ sờ, nóng lạnh luân phiên, cái mũi hơi ngứa, những tiếng hắn xì liên tục vang lên, “Hắt xì- Hắt xì-“
“Ôi? Kuukyou bị cảm rồi?” Đôi mắt đen trắng rõ ràng đột nhiên phóng to trước mắt, thiếu nữ tóc đen nắm tay cô, hơi nhíu mày, sau đó thò qua chống trán cô, “Còn may mà không bị sốt.”
“Em không bị cảm đâu, chị Momo.” Kuukyou có chút uỷ khuất phồng má, “Chỉ là hắt hơi mấy cái thôi mà!”
“Nhưng tay em lạnh như vậy!” Hinamori trừng cô một cái, oán trách, “Trời lạnh thế này mà cũng không biết mặc thêm áo.”
“Em không lạnh chút nào mà! Hơn nữa cũng sắp về đến nhà rồi!” Kuukyou không thèm để ý mà trợn trắng mất, rõ ràng không để bụng lời Hinamori nói, “Lo lắng nhiều quá sẽ chóng già đó, chị Momo~”
“Cái gì?” Hinamori ngẩn người, sau đó dậm chân, “Kuukyou!”
“Hì hì!”
“Hai người…” Toushirou một bên cuối cùng cũng không nhịn được ngó hai người, lạnh lạnh nhắc nhở, “Về đến nhà rồi.”
“A, tới rồi!” Kuukyou vội quay đầu đi, từ xa đã nhìn cánh cửa trắng. Bà đang đứng ở cửa, híp mắt hiền từ mỉm cười: “Các cháu, hoan nghênh về nhà.”
“Vâng, bọn cháu về với bà rồi đây!”
Nghi thức duyệt đao tháng tư vừa kết thúc, toàn bộ đội mười đều bị Rangiku lấy lý do ‘giao lưu tình cảm giữa các đội viên, để không khí trong đội luôn hoà hợp’ kéo đi ăn uống thoả thích.
Đội mười vốn là đội của những người rộng rãi, vì vậy, tiệc náo nhiệt từ đầu tới cuối, cuối cùng vì Noda ngã xuống đất, Rangiku cũng không chống được gục xuống mà hoa lệ hạ màn.
Mấy chữ thập nhảy loạn trên đầu Toushirou, nhìn Kuukyou nằm trong lòng mình ngủ đến bất tỉnh nhân sự, cuối cùng vẫn thở dài, chỉnh cho cô một tư thế thoải mái hơn.
Con nhóc này… Chỉ bị Matsumoto rót cho một ly đã say thành như vậy.
“Aa, tháng này bội chi rồi!” Hanata thò qua, “Làm sao giờ, đội trưởng?” Còn chưa chờ cậu mở miệng, thiếu niên đột nhiên phát ra tiếng tấm tắc, kinh ngạc cảm thán, “Kuukyou lúc ngủ đáng yêu quá! Lần đầu tôi nhìn thấy đó!”
Toushirou trừng hắn một cái, bất động thanh sắc cản trở ánh mắt hắn, “Lần này chi phí trừ vào tiền lương của Matsumoto.”
Hinata ý vị thâm trường ‘à’ một tiếng, âm cuối còn quỷ dị cao lên.
Cánh anh đào bay đầu trời lả tả bay qua cửa sổ, hắn nhìn Rangiku gục trên bàn, vui sướng khi người khác gặp hoạ mà lắc đầu: “Đội phó đáng thương quá~”
Thời gian rốt cuộc trôi qua thế nào? Thu đông xuân hạ, bốn mùa luân chuyển.
Kuukyou ai thán một tiếng, nằm trên sàn nhà lật người một cái, nhìn ánh mặt trời chói lọi, chớp chớp mắt.
Quanh đạo tràng nhà Shiba là một trảng cỏ rộng lớn, ngọn gió thổi qua mang theo sự lạnh lẽo nhè nhẹ.
“Này này!” Kaien không khách khí đá cô hai đá, khó chịu nhướn mày, “Dậy nhanh! Đừng có giả chết ở đạo tràng nhà anh!”
“Aaaa! Không chịu đâu!” Thiếu nữ than, xoay người nằm bò trên đất không nhúc nhích: “Trời nóng quá! Em muốn nằm thôi!”
“Con nhãi này…” Kaien nghiến răng nghiến lợi, một tay xách cô lên, “Nóng mà còn muốn phơi nắng?!”
“Nhưng mà…” Kuukyou héo héo bị hắn xách lên, lười nhác như một con mèo trắng nhỏ, “Nhưng mà em nghe nói phơi nắng nhiều mới cao lên được mà.”
“Hả?” Kaien im lặng hai giây, sau đó nhướn mày, “Ai nói?”
Cô nghiêng đầu, tựa như có thể thấy được cái đuôi dài đang phe phẩy sau người, “Chị Yoruichi nha~”
“Phụt!” Nhìn biểu tình đương nhiên của cô, Kaien cuối cùng không nhịn được mà cười, “Quả nhiên là đồ ngốc! Nói vậy mà cũng tin!”
“Này! Anh Kaien!”