[Bleach] Khoảnh Khắc

Quyển 3 - Chương 23: Buông tay



Tác giả: Di Lệ

Lúc về đội, trời đã hơi tối. Mặt trời đỏ lửa đã sớm chìm hẳn về sau núi. Chiều tà dần rời đi, gió đêm thỉnh thoảng mang theo mùi cát cánh thanh đạm lướt qua.

Kuukyou đóng cửa đội xá, rón ra rón rén đi về phòng, đồng thời không quên nhìn quanh.

[May mà không bị phát hiện.]

[Rõ ràng đã hứa sẽ về trước khi trời tối, nếu bị Toushirou bắt được… Uhm, chắc chắn sẽ bị mắng~]

Còn chưa đi được vài bước, ở tán cây đằng trước đột nhiên truyền đến một giọng nam khàn khàn, “Lại về muộn… Rốt cuộc em có nghe lời anh nói không?”

“Tou… Toushirou!” Giật mình, cô đột nhiên nhảy dựng lên, cuống quýt cười lấy lòng, “À… Thật ra em đã về từ sớm rồi, nhưng mà lại gặp Jidanbou ở Hakutomon nói chuyện một lát, cho nên…” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, Kuukyou chớp chớp mắt, trộm nhìn Toushirou.

Biểu cảm của thiếu niên giấu dưới bóng cây, nhìn không rõ. Nhưng đôi mắt xanh lam thông thấu ấy lại như ánh sao lập loè. Không có một chút tức giận, lại có bất đắc dĩ rõ ràng.

Toushirou đi tới, rất tự nhiên nâng tay vuốt lại tóc mái hơi rối của cô, khoé miệng mang theo nụ cười khó phát hiện, “Thật là hết cách với em.” Cậu thở dài, hợp đôi tay lại trong ống áo, nhướn mày nói, “Vừa rồi Ukitake tới tìm em.”

“Đội trưởng Ukitake?” Kuukyou chớp chớp mắt, có chút khó hiểu nghiêng đầu nhìn cậu, “Chuyện gì vậy ạ?”

“Ông ấy chưa nói, chỉ bảo mai sẽ qua sớm.” Toushirou nhíu mày, liếc xéo cô một cái, “Chẳng lẽ em lại gặp rắc rối?”

“Sao có thể!” Nghe vậy, thiếu nữ lập tức phồng má lên, có chút uỷ khuất kháng nghị, “Em gặp rắc rối khi nào?! Toushirou thật là!”

Nhìn cô một cái, Toushirou cong cong khoé môi, nhìn ra được tâm tình cậu rất tốt. Dừng một chút, cậu duỗi tay nắm lấy tay trái cô, nghiêng người đi về phía trước, “Đi ăn cơm đi. Muộn chút nữa là đồ ăn bị đám kia ăn hết đấy.”

“Vâng ạ~ A, đúng rồi, hôm nay em nghe Jidanbou nói…”

Hôm sau, lúc Ukitake đến, Kuukyou đang ở phòng chấp vụ cùng xử lý công văn với Toushirou.

“Vừa rồi thấy Rangiku-san trong sân, dường như cô ấy đang muốn ra ngoài.” Ukitake đóng cửa lại, mỉm cười chào hỏi hai người, “Kuukyou, giờ có rảnh không?”

“Dạ có ạ.” Kuukyou đứng dậy, mời Ukitake ngồi xuống ghế, nói câu “Cháu đi pha trà” rồi đứng dậy muốn đi lấy chén, lại bị Ukitake giữ chặt, “Không cần phiền như vậy, Kuukyou.”

Cô quay đầu lại nhìn hắn, chỉ thấy người đàn ông xoay đầu mỉm cười nói với Toushirou đang ngồi sau bàn làm việc nhìn bọn họ, “Hitsugaya-kun, có thể cho tôi mượn Kuukyou một lát không?”

Nghe vậy, Toushirou nhíu nhíu mày, sau đó xoa thái dương, gật đầu nói: “Tuỳ ý.”

“Vậy, Kuukyou.” Ukitake ngẩng đầu lên, biểu tình nhu hoà, “Chúng ta có thể mượn bước nói chuyện không?”

Kuukyou khó hiểu nhìn hắn mấy giây, chỉ thấy hắn cười, rõ ràng không có ý thoái nhượng, đành phải chỉ chỉ ngoài cửa, “Vậy đến phòng cháu đi, bên ngoài trời nóng lắm.”

[Rốt cuộc là vì chuyện gì mà không thể nói trước mặt Toushirou chứ?]

Vì thế, sau khi ngồi ổn định trong phòng mình, cô đi vào thẳng vấn đề, “Rốt cuộc là có chuyện gì, đội trưởng Ukitake?”

Ukitake nhăn mày, như là có chút khó xử. Chần chừ một chút, hắn từ từ nói: “Chuyện này… Là như vậy, Kuukyou cũng biết, Kaien rời khỏi Gotei 13 đã gần mười năm, mà mười năm này, chiếc ghế đội phó đội mười ba vẫn luôn để trống. Thời gian trước gặp, đội trưởng Aizen ngẫu nhiên nhắc tới chuyện này, được anh ta nhắc nhở, ta nghĩ xác thật nên tìm người nhận vị trí này.” Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Gần đây ta cũng nhiều lần tìm Kaien, bọn ta nói chuyện rất lâu, cuối cùng…” Nói đến đây, người đàn ông thở dài ngừng lại, nhíu mày, tựa như đang ấp ủ quyết tâm gì đó, mấy lần muốn nói lại thôi.

Nhìn biểu tình và biểu hiện của hắn như vậy, tựa như dự cảm được điều gì đó, Kuukyou cắn chặt môi dưới, hàng mày nhăn chặt lại: “Đội trưởng Ukitake, có gì cứ nói, ngài đừng ngại.”

“Xin lỗi, Kuukyou.” Ukitake nhìn cô, biểu tình túc mục, “Ta biết cháu rất thích đội mười, cũng hy vọng có thể luôn ở bên đội trưởng Hitsugaya. Nhưng dù là năng lực hay khí độ, ta và Kaien đều cho rằng, cháu là người thích hợp nhất để đảm nhận vị trí đội phó đội mười ba. Đương nhiên,” Hắn dừng một chút, khẽ cười, “Đây chỉ là kiến nghị của ta, nếu Kuukyou muốn từ chối cũng không sao.”

Hắn vỗ đầu cô đứng dậy, trên mặt mang theo xin lỗi, “Khiến cháu bối rối rồi, xin lỗi nhé, Kuukyou.”

“Không đâu ạ!” Thiếu nữ vốn cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt tươi cười xán lạn, “Ngài và anh Kaien nói vậy là khẳng định cháu, cháu rất vui. Nhưng mà…”

“Kuukyou không cần vội vã trả lời ta như vậy, cẩn thận suy xét lại rồi trả lời ta.” Ukitake lắc đầu, ngắt lời cô, “Về tư, đứa trẻ ưu tú như Kuukyou, ta vẫn rất hy vọng cháu có thể đồng ý.”

“Cháu…” Kuukyou nhìn hắn, có chút khó xử nhíu mày, “Vậy… Nếu đến lúc đó cháu không đồng ý, đội trưởng Ukitake có ghét cháu không?”

Ukitake ngẩn người, sau đó cười rộ lên, “Sao có thể chứ! Nếu vì chuyện nhỏ như vậy mà ghét Kuukyou, vậy ta thật sự quá kém! Được rồi, ta phải đi rồi.”

“Vâng, đi đường cẩn thận, đội trưởng Ukitake.”

Vì hắn từ chối, nên Kuukyou chỉ đưa hắn đến cửa rồi về phòng chấp vụ đội mười. Toushirou còn đang phê duyệt văn kiện, nhưng so với lúc ra ngoài, số lượng văn kiện còn chưa phê duyệt đã vơi đi rất nhiều.

“Không hổ là Toushirou, hiệu suất vẫn cao như vậy!” Kuukyou vừa cười vừa ôm nốt văn kiện còn lại đến bàn làm việc, “Còn lại giao cho em đi, Toushirou có thể nghỉ ngơi trước một chút.”

Toushirou nhíu mày, tầm mắt không khỏi dời từ chồng văn kiện cô đang ôm lên mặt cô, “Em có tâm sự.”

Không phải câu nghi vấn, là câu khẳng định.

Bước chân đột nhiên dừng một chút, sau đó cô tựa như không có gì xảy ra xoay đầu cười nói: “Nào có? Sao em lại không biết?”

Thiếu niên híp híp mắt, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn cô vài giây, cuối cùng lại thở dài, nhàn nhạt nói, “Thôi.” Cậu bĩu môi, đứng lên, nhận lại một nửa văn kiện trong lòng cô, ngồi về chỗ, “Mỗi người một nửa. Không được phản đối.”

“A?” Kuukyou chớp chớp mắt, thất bại cong môi, “Một nửa thì một nửa, dù sao em cũng không sao hết.”

Tuy nói đã là giữa tháng bảy, nhưng bóng đêm vẫn bất tri bất giác buông xuống.

Tắm rửa về phòng xong, Kuukyou trực tiếp ngã vào giường. Mái tóc dài xoã tung, cô cũng chẳng buồn ngủ, nhắm mắt lại mở mắt, trong đầu không tự giác nhớ lại cuộc nói chuyện với đội trưởng Ukitake lúc sáng.

[Quả nhiên vẫn nên từ chối nhỉ? Nhưng một mình đội trưởng Ukitake rất vất vả… Phải làm thế nào mới tốt?]

Cô ngơ ngác nhìn trần nhà xuất thần, mãi đến khi một giọng nói vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.

“Ara, Kuukyou-chan đang buồn rầu~”

Động tác cứng lại, sau đó cô phản ứng lại, xoay người đứng dậy, “Ichimaru? Sao anh lại đến đây?”

Trong phòng không đốt đèn, nhưng nương ánh trăng ngoài cửa sổ, vẫn có thể mơ hồ nhìn ra thân ảnh người đàn ông ngồi trên cửa sổ. Mái tóc bạc của hắn dưới ánh trăng mông lung phiếm ra ánh sáng tím, hắn nghiêng đầu, khoanh tay trước ngực, độ cong khoé miệng vẫn quỷ dị như thường, “Ara, anh đoán hẳn là vì đội trưởng Ukitake đã tới tìm em nhỉ~”

Kuukyou híp mắt, đã có chút cảnh giác, “Có ý gì?”

“Hử? Anh thấy anh nói rất rõ ràng mà~” Gin gãi đầu, nhảy vào trong phòng, khom lưng thò qua, “Đội trưởng Aizen hy vọng anh tới khai đạo Kuukyou-chan đấy~”

“Chuyện này…” Không chút sợ hãi nhìn thẳng hắn, Kuukyou nhíu mày, “Ý tứ của anh ta là?”

Gin cong môi cười nhẹ, “Ara, chuyện này chính là do đội trưởng Aizen nhắc đội trưởng Ukitake nha, em nói hắn có ý gì nha?”

“Vậy sao……” Như là tiếng thở dài, thiếu nữ từ từ dời mắt, cuối cùng dừng ở ánh trăng lấp ló sau tán lá ngoài cửa sổ. Cô nhìn nơi đó, không chớp mắt.

Không biết là nghĩ đến điều gì, người đàn ông bất ngờ mở mắt, lộ ra đôi mắt xanh bạc bên trong. Hắn nhìn cô, nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên đầu cô, lời hắn nói vang lên trong bầu không khí đình trệ này, đã không còn cố tình như ngày thường, lại mang theo một chút ‘ôn nhu’ ấm áp, “Nếu đã lựa chọn con đường này, em nên biết, có một số thứ chú định không thể có được. Nếu đã không thể có được, vậy không bằng sớm buông tay – lúc em còn có thể buông tay.”

Thiếu nữ đột nhiên cứng đờ, nhưng ngay sau đó, cô lại ngửa mặt cười rộ lên, “Anh đang nói anh và chị Rangiku sao?”

“Ara~” Gin đột nhiên thu tay, vô tội chớp mắt, “Lời Kuukyou-chan nói, anh không biết đâu~ Anh về đây~”

“Hừ, mặc anh.” Kuukyou xoay đầu đi, lại nhỏ giọng nói: “Những lời vừa rồi, là anh muốn nói, hay là… Anh Sousuke chuyển cho em?”

“Ara~ Ai biết nha~” người đàn ông đã đặt một tay bên khung cửa sổ nghe vậy lại quay đầu, chỉ là ý cười lại không rõ nghĩa, sau đó thả người nhảy ra ngoài, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Kuukyou mệt mỏi ngã xuống giường, thật lâu sau mới ngẩng đầu, nhìn nóc nhà mà cười chua xót, “Thật sự… Xin lỗi anh, Toushirou.”

“…… Cho nên…… Em xin lỗi, Toushirou.”

Sau những lời này, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh đến sợ. Chỉ còn lại tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, từng tiếng một, hết đợt này đến đợt khác, đinh tai nhức óc.

Kuukyou cúi đầu không dám nhìn biểu cảm của Toushirou. Cô không biết mình rốt cuộc là sợ cậu tức giận hay sợ cậu giữ lại. Cô chỉ biết, nếu không nhìn, quyết định của cô sẽ không dao động.

Thật lâu sau, giọng nói của thiếu niên mới gian nan vang lên, thấp thấp, tựa như đang ẩn nhẫn điều gì đó, “Em… Thật sự quyết định?”

Kuukyou cắn cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu.

Toushirou ngồi sau bàn làm việc, cau mày nhìn thiếu nữ đang khó xử, cuối cùng vẫn không đành lòng thở dài, “Nói cho Ukitake chưa?”

“Dạ?” Không đoán được cậu sẽ hỏi như vậy, Kuukyou ngẩng đầu lên, sau đó ngơ ngác gật đầu lần nữa, “Rồi ạ.”

Nhưng, hẳn là Ukitake không đoán được là cô sẽ đồng ý, vì thế sau khi kinh ngạc hồi lâu mới kinh hỉ cảm ơn cô.

“Uhm… Toushirou, anh sẽ trách em sao?” Do dự hồi lâu, cuối cùng cô vẫn nói ra sự bất an của mình, “Thân thể đội trưởng Ukitake không tốt, tuy là có hai tam tịch nhưng cũng không thể lo liệu hết nhiều việc, vốn có anh Kaien lợi hại như vậy, nhưng đều vì em……”

“Ngu ngốc!” Còn chưa dứt lời, Toushirou đã không chút lưu tình ngắt lời cô, cô kinh ngạc nhìn qua, trong mắt thiếu niên có không đành lòng, cũng có không vui, “Anh đã nói rồi, đó không phải lỗi của em! Đừng có lúc nào cũng nhận hết về mình! Nếu em vì nguyên nhân này mà đồng ý làm đội phó đội mười ba, không chỉ anh, cả đội trưởng Ukitake và tên Shiba kia cũng sẽ tức giận!”

“A?” Kuukyou chớp chớp mắt, thật lâu sau mới phản ứng lại, “Toushirou, anh không trách em sao?”

“Anh trách em làm gì?” Toushirou lộ ra ánh mắt ’em ngốc à’, sau đó quay mặt đi, tình tố trong mắt có chút phức tạp, “Rèn luyện một chút luôn là tốt.” Dừng một chút, cậu đột nhiên khinh thường nhìn về bên này, “Dù rèn luyện thế nào thì vẫn là đồ ngốc.”

[Ách.]

Bất ngờ bị nghẹn một chút, nhưng cô phản ứng lại rất nhanh, bất mãn hét lớn, “Đã bảo đừng gọi em là đồ ngốc!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.