Tác giả: Di Lệ
“Chiba, đợi đã! Này này! Chiba!!”
Bóng dáng cô gái nhảy đi nháy mắt biến mất trong dòng người kích động, tiếng cô hét còn không thể truyền ra đã bị tiếng vui chơi ầm ĩ nhấn chìm.
Oda Betsui bối rối kéo sợi tóc màu xanh lam nhạt của mình, vô lực nhìn trái nhìn phải, cuối cùng vẫn thở dài, chậm rì rì xen lẫn trong dòng người náo nhiệt đi tới.
Đêm hội hè mỗi năm một lần, bất cứ lúc nào đều náo nhiệt vui vẻ. Bên đường là vô số đèn lồng đỏ, kéo dài không điểm cuối, tựa như thắp sáng toàn bộ Junrinan. Cuối tầm nhìn là ánh sáng ngọn đèn dầu.
Nhưng không biết vì sao, cô đột nhiên nhớ đến cuộc chiến mùa đông mà sách giáo khoa Shino viết.
Đã mười lăm năm từ sau cuộc chiến đó. Chủ mưu Aizen Sousuke giờ đã bị giam giữ ở tầng thứ tám của nhà ngục – Avici, quanh năm không thấy mặt trời. Tòng phạm Tousen đã sớm bị bạn tốt ngày xưa của mình – đội trưởng đội bảy hiện tại Komamura Sajin và cấp dưới ngày xưa – đội phó đội chín Hisagi Shuuhei, hợp lực gϊếŧ chết. Mà Ichimaru Gin nằm vùng lại trở lại làm đội trưởng đội ba.
Hiện tại Soul Society an bình. Tuy quan hệ với Hueco Mundo đã trở lại như lúc đầu, nhưng cũng coi như là nước sông không phạm nước giếng.
Lúc ấy Oda Betsui vẫn là một linh hồn bình thường ở khu 12 Rukongai, vừa vắt hết óc suy xét vấn đề sinh kế, vừa chuẩn bị sang năm sau đến thi vào học viện Shino. Hoàn toàn không biết những mưa gió bão bùng đó.
Học viện Shino giảng dạy lịch sử là vì hy vọng những học viên có thể trở thành Shinigami như họ không dẫm vào vết xe đổ của Aizen, càng phải khắc ghi, kính ngưỡng những người đi trước, từ đó toàn tâm toàn ý cống hiến sức mạnh vì Soul Society.
Năm tháng hoặc nặng nề hoặc nhẹ nhàng chẳng đáng kể, những câu chuyện đã xảy ra, chỉ với số lượng từ ngữ ít ỏi đã có thể phác hoạ. Nhưng sự chua xót bên trong, người sau này sao có thể hiểu được?
Betsui thật ra không thích lịch sử. Vì cô chính là một trong những người sau không thể cảm nhận được quá khứ.
Cuộc chiến đó rốt cuộc thảm thiết thế nào, long trọng ra sao, không tự mình trải qua, thì không ai có thể hiểu được.
Tuy tổn thất của Soul Society không tính là lớn, nhưng hy sinh một đội trưởng, trừ Tổng đội trưởng, tất cả các đội trưởng khác đều bị trọng thương, cũng có thể nói là thảm thiết.
Betsui vẫn luôn nhớ rõ một câu trong cuốn Lịch sử Soul Society – Shino mùa đông năm 2109. Đội trưởng đội chín Shitsusaku Kuukyou: Qua đời.
Không biết vì sao, chỉ một câu đơn giản như vậy, không chú giải gì, lại khiến cô rơi lệ. Xong việc, cô còn bị Chiba cười nhạo một phen.
Sau đó cô vẫn luôn hướng tới một người như vậy.
Đó sẽ là một đội trưởng như thế nào? Lại sẽ là một cô gái như thế nào?
Ôm nỗi chờ mong đó, cô dứt khoát chọn lựa đội chín sau khi tốt nghiệp. Đội duy nhất trong Gotei 13 không có đội trưởng, chỉ có đội phó.
Phiên đội với đội huy là hoa bạch anh túc.
Cô hướng tới năm tháng bão bùng ấy. Sau khi chết đi nhiều năm, cuối cùng cũng có cảm giác mình đã một lần nữa sống lại.
###
“Hả? Cô không phải là…” Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói hơi quen tai, bả vai bất ngờ bị chụp một cái. Betsui kinh hồn xoay người lại, bất ngờ đối mặt với đôi mắt màu hổ phách sáng ngời. Thiếu niên thấy cô, cong môi lộ ra nụ cười thân thiện, “Đã lâu không gặp.”
Betsui sững sờ tại chỗ, thật lâu sau mới ấp úng nói: “Đã lâu không gặp. À…” Thiếu nữ hoang mang nhíu mày, không biết nên xưng hô với đối phương thế nào.
“Hinata Tetsu.” Thấy cô lộ ra biểu cảm như vậy, thiếu niên hiểu, cười không chút để tâm, “Tên của tôi. Còn cô?”
Hinata? Dòng họ này cũng không xa lạ. Đó là quý tộc thượng cấp chỉ sau tứ đại quý tộc.
Betsui lại sửng sốt, tức khắc hơi hoảng loạn, “À… Tôi tên là Oda Betsui, lần trước thật thất lễ!”
“Đừng lo.” Hinata xua tay, tốt tính, “Đừng câu nệ như vậy, cứ tuỳ ý là được. Tôi cũng trốn ra thôi.”
Hắn nói, đột nhiên nhíu mày, lôi một người từ sau ra, biểu cảm bất đắc dĩ lại vô lực, “Hitsugaya-kun, chúng ta tới chơi hội hè, không phải đi đám tang đâu!”
“Ồn ào, là cậu cứng rắn kéo tôi đi. Ngay từ đầu tôi đã không có quyết định này!” Đó là một thiếu niên tóc bạc, bề ngoài tuấn tú xuất chúng, kiên nghị ngạnh lãng, lại có tư thái cự người ngàn dặm. Lúc này, cậu đang cau chặt mày, đôi mắt xanh lam đầy không kiên nhẫn, giọng cũng không tốt lắm, “Tôi phải về.”
“Đợi đã!” Hinata nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cậu lại, vỗ vai cậu, cười nịnh nọt, “Cậu xem, ở đây còn có người khác mà, tốt xấu gì cũng phải cho tôi mặt mũi chứ~ Đội trưởng Hitsugaya~” hắn nói, còn không quên chỉ về phía Betsui, nói nhỏ, “Lần trước không phải tôi từng nói với cậu một nữ sinh ở Shino sao? Chính là cô ấy đấy.”
Betsui đến giờ vẫn bị đả kích mình từng đụng vào quý tộc, đồng thời lại một lần nữa bị chấn kinh vì gặp được đội trưởng đội mười đại danh đỉnh đỉnh trong truyền thuyết – Hitsugaya Toushirou, nên hiển nhiên cô không nghe thấy hai người nói gì. Đến khi cô hồi thần, đã thấy đôi mắt xanh lam của thiếu niên nhàn nhạt nhìn qua.
Nháy mắt, cảm giác thấm lạnh truyền đến, tựa như rửa đi toàn bộ oi bức và bực bội ngày hè.
Lúc thiếu nữ nâng mắt lên, Toushirou ngơ ngẩn. Đôi mắt kia, trong vàng mang theo xanh lá mạ, dưới ánh đèn, đồng tử hẹp dài.
Đột ngột trùng với đôi mắt trong trí nhớ.
Tuy Hinata đã từng nhắc qua, nhưng tận mắt thấy một đôi mắt giống đến vậy, nói không khiếp sợ là không thể nào. Nhưng kinh ngạc qua đi, chỉ còn lại thương cảm, còn có chút không vui.
Hồi ức bất ngờ quét qua lúc cậu không phòng bị, một kẽ hở cũng không để lại, khiến cậu khó thở.
Cậu nắm chặt hai tay, đến khi đốt ngón tay trắng bệch cũng không định buông lỏng.
Hinata lẳng lặng nhìn phản ứng của Toushirou, lại không định khuyên giải.
Có những miệng vết thương lưu lại trong lòng, từ từ kết vải, từ từ thối rữa. Nếu không động đến, có lẽ thật sự sẽ không đau. Nhưng đó vĩnh viễn sẽ là một vết thương dù thế nào cũng không thể xoá bỏ. Người kia đã rời đi mười lăm năm, hắn cũng đau lòng, hắn cũng bi thương. Nhưng hắn biết, tình cảm này thậm chí không bằng một phần nhỏ của Hitsugaya Toushirou.
Hắn biết mười lăm năm này Toushirou chưa từng tham gia hội hè, người khác cũng không ép cậu. Cái gọi là nhìn vật nhớ người, xúc cảnh sinh tình, đại khái chính là như vậy.
Nhưng mà, miệng vết thương đã kết vảy, chỉ có xé mạnh ra, để máu chết bên trong rỉ ra hết, mới có thể khỏi hẳn.
Tuy cô gái này không nằm trong kế hoạch của hắn, nhưng xác thực là một cơ hội tốt.
“Này, Hitsugaya.” Hinata không nhìn cậu, chỉ rũ mắt thấp giọng nói, “Cậu cũng nên một vừa hai phải thôi. Người kia đã sớm không còn nữa. Nhưng nếu cô ấy biết, cô ấy nhất định sẽ không muốn cậu luôn đau lòng vì cô ấy.”
Chỉ một chớp mắt trống rỗng, dòng người như nước chảy tựa như đã bốc hơi.
Toushirou cúi đầu, lạnh lùng cong môi, “Cậu thì biết cái gì… Em ấy…”
Em ấy… Thế nào?
Toushirou không biết nên nói thế nào. Cậu hiểu dụng tâm của Hinata, cũng biết lời Hinata không có chỗ nào không đúng. Chỉ là, cậu thật sự không làm được. Muốn vùi cô vào đáy lòng, muốn thừa nhận sự thật cô đã không còn có thể trở về. Sao cậu có thể làm được đây?
Thật ra hiện giờ đã rất tốt.
Bi thương tự nhủ mình còn sống. Mang theo hy vọng của cô, mang theo nguyện vọng của cô, mang theo toàn bộ ký ức về cô, tồn tại.
Cho dù tim đã sớm đau đến không thể kiềm chế, nó vẫn đang đập.
Giống như lúc trước. Giống như – Cô vẫn còn bên cạnh.
###
Ba người trầm mặc thật lâu. Biểu cảm của Hinata và Hitsugaya khiến Betsui chẳng hiểu gì cả, cô theo bản năng xoa mí mắt, nhớ tới không lâu trước đây, lúc cô mới vào đội chín, đội phó cũng nhìn đôi mắt cô mà thật lâu không nói được thành lời.
Nhưng mà, qua một tháng sống ở đội chín, cô đã nhiều ít hỏi thăm được chút tin tức. Đôi mắt này của cô, cực kỳ giống đội trưởng đội chín Shitsusaku Kuukyou năm đó.
Một thiếu nữ tinh xảo như búp bê. Một thiếu nữ năng lực xuất chúng. Một thiếu nữ hy sinh bản thân vì Soul Society.
Chỉ một đôi mắt tương tự, lại khiến đội phó luôn luôn nghiêm túc đứng đắn đỏ mắt, ngay cả đội trưởng đội mười đại danh đỉnh đỉnh trước mặt cũng khiếp sợ vô thố.
Có vẻ, lời đồn về mối quan hệ của đội trưởng đội mười và đội trưởng đội chín đã qua đời là sự thật. Thiếu nữ ấy rốt cuộc có mị lực thế nào?
Nghĩ nghĩ, Betsui nhíu mày, cuối cùng lên tiếng, “Anou…”
Nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã bị ngắt ngang. Một thiếu nữ ở sau vụt tới, oán trách, “Betsui, tớ tìm cậu rõ lâu, sao cậu có thể nói chuyện phiếm với người khác chứ!” Dừng một lát, thiếu nữ tóc đen ngẩng đầu nhìn Betsui và hai thiếu niên, tức khắc dừng trên một người, rồi kinh hỉ hô nhỏ.
“Chiba…” Betsui thở dài, cảm thấy con nhóc này đến thật không đúng lúc. Cô nhìn bạn tốt, không ngạc nhiên khi thấy má cô ấy đỏ ửng nhàn nhạt.
Vĩnh viễn không ai thắng được người chết.
Chiba, từ lúc bắt đầu cậu đã không có cơ hội thắng.
Hồng trần ồn ào náo động, bao nhiêu chuyện đã qua.
Thiếu niên này, chỉ cần nhìn qua đã biết là người quật cường thế nào.
Bởi vì với cậu mà nói, trừ người cậu đã nhận định ấy, đã không thể tiếp nhận bất kỳ ai.
###
Đêm hội hè này, Toushirou chung quy không thể kiên trì tham dự hết.
Gió đêm trên núi khá mạnh, thổi qua người, không có oi bức khô nóng ban ngày, mà thấm lạnh. Haori trắng phần phật bay trong bóng đêm, tựa như tâm tình không thể bình tĩnh của chủ nhân nó lúc này.
Thiếu niên tóc bạc từ từ ngồi xuống bên tấm bia đá trước mặt, nhẹ nhàng nâng tay phải vuốt ve mặt đá lạnh lẽo. Ngón tay thon dài quen thuộc mơn trớn cái tên quen thuộc, từng nét bút được phác hoạ cực kỳ tinh tế.
“Kuukyou, hôm nay gặp một cô gái có đôi mắt giống em như đúc.”
“Mấy ngày trước Hinata đã nhắc với anh, không ngờ lại giống đến vậy.”
“Nhưng mà, đó không phải là em.”
Trong tiếng gió gào thét, giọng nói khàn khàn của thiếu niên như bị gió núi cắt qua, khi có khi không, trịnh trọng mà thong thả.
“Hinata muốn anh buông tay, nhưng mà… Sao anh làm được đây?”
“Kuukyou, rốt cuộc… Khi nào… Em mới về?”
Bóng đêm tịch liêu, không ai trả lời câu hỏi của cậu. Chỉ có tiếng gió không ngừng quét qua, đơn điệu lặp lại.
Đầu ngón tay đã vuốt đến nét cuối cùng. Nhưng Toushirou lại không có phản ứng. Cậu cứ duy trì động tác ấy, không nói một lời.
Đột nhiên, một luồng sáng cắt ngang trời cao, ầm ầm trên bầu trời.
Thiếu niên nghe tiếng ngẩng đầu lên, lại bất ngờ nhìn thấy thân ảnh màu trắng bạc. Chỉ nhìn một cái, đồng tử đã co rụt lại.
Phía trước rừng cây rộng lớn mênh mông, một con hồ ly trắng nhỏ nhanh chóng vụt qua, cái đuôi to xù xù bỗng phá vỡ màn đêm tĩnh mịch. Tựa như là bị tiếng pháo hoa hấp dẫn, bước chân chạy vội từ từ dừng lại. Nó ưu nhã ngẩng đầu trong bóng đêm, lỗ tai nhòn nhọt giật giật.
“Bùm!” “Bộp!” Lại một bông pháo hoa nở rộ.
Ánh sáng loang lổ phủ lên bộ lông trắng bạc dưới trăng của hồ ly nhỏ.
Hẳn là nhận ra tầm mắt của Toushirou, hồ ly nhỏ từ từ quay đầu. Đôi mắt mèo vàng lục ánh sáng lưu chuyển, tựa như bầu trời rực rỡ lấp lánh.
“Bùm!”
Nháy mắt ấy, sáng tối đan xen, bóng hoa như nước.
15 năm, 213 ngày.
[Kuukyou à.]
[Em… Về rồi sao?]