Tác giả: Di Lệ
Gần đây đội trưởng đội mười Hitsugaya Toushirou nhặt được một con hồ ly màu trắng bạc trên ngọn núi ở Rukongai.
Đây là đề tài bàn luận phổ biến nhất trong Gotei 13 gần đây.
Rangiku từ đạo tràng huấn luyện cho đội viên về, kéo cửa phòng chấp vụ đội trưởng đội mười, hoàn toàn không bất ngờ khi thấy bóng người sau bàn làm việc, cùng với đoàn trắng loá mắt trên đó.
Qua mười lăm năm dài mà cũng ngắn, thiếu niên lúc trước đã cao hơn nhiều, khuôn mặt cũng rút đi sự ngây ngô non nớt, nhiều thêm sự thành thục ổn trọng, tính cách cũng đạm nhiên hơn hẳn.
Hừm, thật là càng ngày càng không đáng yêu mà~ Rangiku nghĩ thầm.
Dừng ở cửa một lát, cô nâng tay vuốt tóc, lập tức đi đến bên bàn, không quên cười nói, “Ara, Hotaru-chan cũng ở đây à~”
Đoàn màu trắng giật giật, sau đó cái đầu xù xù nâng lên. Đôi tai nhỏ nhòn nhọn run run. Hồ ly trắng bạc chớp mắt, đôi mắt mèo vàng lục lộng lẫy bắt mắt.
Rangiku tâm hoa nộ phóng, bế hồ ly nhỏ lên ấn vào lòng, ra sức cọ, “Ối trời, đáng yêu chết mất~”
Cô không khỏi nhớ lại buổi tối đêm hội hè ấy, đội trưởng nhà mình thật cẩn thận ôm một đoàn trắng lông xù xù đứng ở cửa, biểu cảm trên mặt bị ánh sáng pháo hoa đầy trời nhiễm đến nhu hoà.
Nháy mắt ấy, cô có ảo giác Kuukyou đã trở lại. Nhưng mà khi thấy rõ con hồ ly kia, cô không thể nói rõ cảm giác phức tạp trong lòng mình là thế nào.
Hồ ly nhỏ liều mạng giãy giụa trong lòng cô, không ngừng kêu chi chi. Mà Rangiku cũng chẳng định buông tay, tuỳ tiện xoa lông của Hotaru, vẻ mặt hưởng thụ.
Khoé miệng run rẩy vài cái, Toushirou cuối cùng không nhịn được nữa, nhăn chặt mi ngẩng đầu gầm nhẹ, “Matsumoto! Buông em ấy ra!”
Nhẹ buông tay, hồ ly nhỏ lập tức nhảy ra khỏi lòng cô. Rangiku bất mãn bĩu môi, hơi oán niệm, “Đội trưởng thật là~ Đừng keo kiệt thế chứ~”
Thái dương lập tức nổi lên một chữ thập đỏ, thiếu niên tóc bạc hung hăng trừng cô một cái, không kiên nhẫn vỗ chồng văn kiện dày cộm trên góc bàn, giọng bất mãn, “Có thời gian thì mau chóng xử lý văn kiện này đi.”
“Ấy, người ta chỉ mới vừa từ sân huấn luyện về mà, đội trưởng thật là bất cận nhân tình quá~” Rangiku lẩm bẩm, đột nhiên chống bàn sán lại, cười đến hoa chi loạn chiến, “À mà, đội trưởng, hội phụ nữ gần đây có hoạt động nha~ Nghỉ phép ở bờ biển hiện thế~ Đội trưởng cũng đi cùng nhé?”
“Không đi.” Toushirou không suy nghĩ, từ chối thẳng, “Tôi ghét nóng.”
“Ôi?” Rangiku bất mãn ngồi dậy, chống nạnh làm ra biểu tình đau đớn, “Đội trưởng luôn ngốc trong đội xá không chịu ra ngoài nên mới không cao lên được đấy! Hơn nữa nó là ở bờ biển mà! Biển rộng mà!”
Vô số chữ thập đỏ dán lên trán, gân xanh cũng xen kẽ nhảy bình bịch. Toushirou không nhịn được nữa, hét to, “Matsumoto!”
Nhưng vừa dứt lời, ống tay như bị cái gì kéo nhẹ, cậu cúi đầu nhìn lại, đối mặt với đôi mắt mèo vàng lục tràn ngập chờ mong.
Hồ ly trắng nhỏ nhả ống tay áo vốn ngậm trong miệng ra, ngẩng đầu nhìn cậu, ánh sáng lập loè. Cái đuôi to xù xù quét quét trên bàn, chỉ kém học cún con quẫy mạnh.
Toushirou đột nhiên cảm thấy đau đầu, “Em muốn đi?”
Hotaru vội gật đầu, bộ dáng kia thậm chí còn khiến người ta dễ dàng tưởng tượng ra biểu cảm ân cần kích động của cô.
Toushirou hơi nhíu mày, nâng tay xoa huyệt thái dương, tựa như có chút bối rối. Dừng một lát, cậu thở ra một hơi thật dài, không cam lòng thấp giọng nói, “Hừ, phiền toái. Tuỳ các người.”
“Hở hở?” Rangiku chớp mắt, sau đó kinh hỉ kêu lên, “Đội trưởng đồng ý đi cùng? Quá tuyệt vời! Tôi sẽ lập tức đi thông báo với mọi người!” Cô gái vui sướng chạy ra ngoài, lại như nhớ ra gì đó mà vọt về, ôm chặt Hotaru trên bàn một cái, rồi lại lao ra ngoài cửa như một ngọn gió.
Cửa phòng chấp vụ bị đóng sầm lại, Toushirou vẻ mặt ‘Ồn ào’ phiền toái, lại cúi đầu nhìn hồ ly Hotaru, mới nhu hoà lại: “Em như vậy không sợ đến bờ biển sẽ bị nước biển cuốn trôi à?”
Hồ ly nhỏ nghiêng đầu, sau đó vươn chân ngắn từ từ vẽ lên tay cậu. Cho dù không có chữ, nhưng những nét rõ ràng viết, “Không sao đâu, dù sao cũng có Toushirou mà~ Chưa từng thấy biển bao giờ, nên có cơ hội phải đi chứ. Hơn nữa, Toushirou cũng cần ra ngoài nhiều chút, nghỉ ngơi thật tốt nha.”
Toushirou bất đắc dĩ thở dài, “Nhưng bờ biển rất nóng.”
“Uhm, vậy chúng ta trốn trong phòng là được!”
Hotaru đập mạnh một cái, sau đó nhanh nhẹn nhảy lên vai cậu, thân mật cọ đầu lên gương mặt bóng loáng của thiếu niên.
Lông xù ấm áp mơn trớn da thịt, Toushirou hơi đỏ mặt, lại không né tránh, chỉ quay đầu đi, bất mãn lẩm bẩm một câu, “Hết cách với em.”
****
Ánh mặt trời nóng rực chiếu từ ngoài cửa sổ vào nhà. Gió nhẹ mang theo mùi cỏ cây thổi qua, cuốn lấy cả tiếng ve kêu náo nhiệt. Hồ ly nhỏ không biết đã ghé lên bàn ngủ say từ bao giờ. Bộ lông trên người cũng theo hô hấp mà phập phồng lên xuống.
Cảm giác lặng yên và tường hoà mười lăm năm chưa từng xuất hiện lại dâng lên. Tình cảm mềm mại như vậy, tựa như suối mát giữa khe núi, thong thả chảy xuôi, nhè nhẹ run rẩy, sau đó biết được, tất cả không phải là mơ.
Toushirou ngừng động tác trong tay, gác bút lên giá, nhẹ nhàng duỗi tay qua, xoa bộ lông mềm mượt của cô. Hành động cẩn thận, như đang đối mặt với bảo vật cực kỳ trân ái.
Mười lăm năm dài chờ đợi, cuối cùng cũng đổi được cứu rỗi duy nhất.
****
Kỳ nghỉ phép bên bờ biển xác định là ba ngày sau.
Sáng sớm hôm đó, một đoàn người mênh mông cuồn cuộn xuất phát từ Soul Society, đến bãi biển của hiện thế. Toushirou tuy vẻ mặt không muốn, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ là tầm mắt chưa từng dời khỏi hồ ly nhỏ nhảy nhót lung tung.
Kurosaki kinh ngạc nhìn Toushirou và Hotaru, cuối cùng không nhịn được nói: “Toushirou, vốn chỉ nghe đồn thôi, không ngờ đôi mắt của hồ ly này thật sự rất giống Kuukyou đấy.”
Vừa đứt lời, không khí vốn nhẹ nhàng bỗng trở nên cứng ngắc. Rukia nháy mắt vọt qua, gần như đồng thời, Renji cũng bịt cái miệng của Ichigo lại kéo đi, vừa không quên xấu hổ cười với Toushirou: “À… Đội trưởng Hitsugaya, xin ngài đừng để ý! Thằng ngu này chưa nói gì cả! Ha ha! Đừng để ý!”
Toushirou nhướn mày, không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn Ichigo một cái, xoay người rời đi.
Thấy cậu đi rồi, Renji và Rukia cùng thở phào, sau đó hung tợn mắng Ichigo.
“Cậu bị ngu hả Ichigo! Dám nhắc đến tên Kuukyou trước mặt đội trưởng Hitsugaya, ngài ấy nhất định sẽ tức giận!”
“Giờ tốt xấu gì cậu cũng là một đội trưởng rồi, nói chuyện mang não đi giùm tớ!”
“Đúng đấy, có đội trưởng như cậu, Hinamori đúng là đáng thương. Chẳng trách Kira luôn oán giận không thể thường đi hẹn hò với Hinamori~”
“Hả? Vậy á? Vậy thì cậu càng không đúng rồi, Ichigo! Cản trở người khác yêu đương sẽ bị Linh Vương nguyền rủa đấy, Ichigo!”
Ichigo giật giật khoé mắt, một tát chụp bay cả đôi, bùng nổ, “Hai người cũng thôi ngay đi cho tớ!”
****
Vừa đến bờ biển, Toushirou đã trốn vào cửa hàng nhỏ bọn họ thuê bên cạnh. Hotaru cũng không chạy loạn, chỉ dẫm nước trên bãi cát một lát rồi hưng phấn chạy về.
Thấy cô cả người ướt sũng, Toushirou nhíu chặt mày, không vui oán giận, “Em làm cái gì thế hả!”
Hotaru lắc người, bọt nước văng tứ tung, rồi vui vẻ nhào tới, lại bị Toushirou cản lại, “Lau khô trước. Ngồi im không được nhúc nhích.” Cậu đứng lên, chỉ mấy phút sau đã mang một cái khăn lông từ ngoài vào.
Xúc cảm mềm mại phủ lên lưng, Hotaru ngoan ngoãn bò trên mặt bàn, mặc Toushirou lau người cho mình. Dừng một lát, cô ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt thiếu niên tuy bất mãn nhưng động tác lại mềm mại nhẹ nhàng.
“Toushirou-kun, đá bào vị đậu xanh nè.” Giọng thiếu nữ từ sau truyền đến, rồi một chén đá bào vị đậu xanh được đặt trên mặt bàn.
Đó là khối băng vừa được Hyourinmaru làm ra. Vì Ukitake đã nóng đến ngất xỉu, nên một nửa băng đã bị mang qua cho hắn đắp, một nửa còn lại dùng làm đá bào.
Nhớ đến chuyện này, Toushirou lại thấy khó chịu, lại chẳng thể làm gì. Cậu ngẩng đầu lên, không chút để ý đáp, “Ừ, cám ơn, Inoue.”
“Không có gì.” Inoue xua tay, thiếu nữ làm tam tịch đội bốn mười lăm năm vẫn thẹn thùng như trước, “Nếu không có việc gì, tớ ra ngoài đây. Nơi này giao lại cho Toushirou-kun nhé.”
“Được.” Toushirou gật đầu, nghe tiếng bước chân xa dần, lại giúp Hotaru lau qua, cuối cùng thở ra, ném khăn lông sang một bên, “Xong rồi.”
Hotaru ngồi dậy lắc lắc bộ lông trắng bạc, dời mắt về phía chén đá bào, sau đó tiến lại gần, đôi mắt sáng ngời tựa như trăng tròn.
Nhìn biểu cảm đó của cô, Toushirou rất nhanh hiểu hàm nghĩa của ánh mắt kia, đành phải đứng dậy một lần nữa, “Thật phiền. Muốn vị gì? Dâu tây?”
Hồ ly nhỏ vui sướng nhào qua, vừa lúc cậu đỡ được. Gật đầu trong lòng thiếu niên, cô nghĩ, duỗi chân trước viết lên tay cậu, “Cám ơn anh, Toushirou.”
Thiếu niên dừng bước.
Không biết nghĩ gì, Toushirou cúi đầu, đôi mắt xanh lam lăn tăn gợn sóng. Hàng mi dài run rẩy, sau đó, cậu ôm chặt cô vào lòng, chôn mặt trong bộ lông mềm mại, giọng nói khàn khàn trầm thấp rõ ràng vang lên trong tiếng sóng biển vỗ, “Không, là anh cảm ơn em, Kuukyou.”
Cảm ơn em, cuối cùng trở về bên anh.
Hồ ly nhỏ không động, chỉ lẳng lặng dựa vào đầu vai cậu, thật lâu sau mới an tâm nhắm đôi mắt mèo vàng lục lấp lánh ánh sáng.
[Uhm, cám ơn anh, Toushirou.]
****
“Ơ? Hotaru-san về rồi sao?”
Trong căn nhà kiểu Nhật, thiếu niên tóc đen mặc chế phục đứng trên sàn nhà gỗ, buồn bực thở dài. Dừng một chút, cậu cúi đầu nhìn con hồ ly chui từ cổ tay áo ra, gãi cằm nó, tiếc hận nói: “Vốn còn định để cô ấy gặp Kudakitsune, đáng tiếc quá đi.”
Ichihara Yuuko ngửa đầu uống sạch ly rượu gạo, không chút để ý ngẩng đầu lên, lười nhác hỏi, “Hử? Vì sao?”
“Bởi vì Hotaru-san có vẻ rất cô đơn.” Watanuki nhìn cô, khuôn mặt chân thành và quan tâm, “Cô bé ấy về bên anh trai Seiryuu-san rồi sao?”
Yuuko không trả lời ngay, chỉ dời mắt về phía hồ nước nhỏ trong đình. Thật lâu sau, mới từ từ đáp, “Không phải nha~”
“Không phải?” Watanuki kinh ngạc, không khỏi nhớ tới cuộc tranh cãi của Yomi-san và Seiryuu-san, nhíu mày, “Vậy, là bên Yomi-san?”
“Cũng không phải.” Yuuko chậm rãi lắc đầu, đôi mắt hẹp dài chuyển qua, không đứng đắn trêu đùa, “Hừm, Watanuki quản nhiều vậy~ Bữa tối tôi cũng muốn uống rượu!”
“Không được!” Thiếu niên ngẩn ra, sau đó bác bỏ, “Yuuko-san đã uống chiều nay rồi đúng không? Vậy nên bữa tối không được uống nữa!”
“Có liên quan đâu~ Watanuki~”
“Lần này, dù Yuuko-san có nói gì tôi cũng không đồng ý! Vậy nhé, tôi đi nấu cơm tối!”
Hoàng hôn dần tàn. Ánh mặt trời xuyên qua các toà nhà cao tầng, dừng ở trong biệt thự ngăn cách với thế nhân. Nước ao phản xạ ánh sáng ấm áp, phản chiếu bầu trời ráng đỏ.
Xa cuối bầu trời, sao Hôm (Sao Kim) lập loè sáng ngời. Đám mây đỏ bừng tựa như ngọn lửa hừng hực cháy.
Ngoài vườn thỉnh thoảng có tiếng chim hót thanh thuý. Yuuko lười biếng dựa vào cột hành lang, đôi mắt vừa nhắm lại hơi khẽ mở. Trước mắt không biết đã xuất hiện một thiếu niên và một thiếu nữ từ lúc nào.
Thiếu niên mặc đồ trắng, mái tóc bạc loá mắt nhiễm màu cam bầu trời, khuôn mặt tuấn mỹ tựa như con của Thần. Thiếu nữ mặc bộ váy lam, mái tóc đen dài bị gió thổi bay, khuôn mặt không phải quá đẹp, nhưng vì đôi mắt mà mang theo nét đẹp đặc biệt.
Thiếu niên tiến lên một bước, nói trước, “Yomi nói với tôi, Hotaru nó…”
“Đã đi rồi.” Yuuko tiếp lời hắn chưa nói hết, từ từ ngồi thẳng dậy, “Đến bên người thân quan trọng nhất của cô bé, Seiryuu-kun.”
Thiếu niên chớp mắt lộ ra nét yếu ớt, sau đó quay đầu cười nhạt, “Vậy sao… Vậy cũng tốt.”
Yomi nhìn Seiryuu một cái, yên lặng thở dài, rồi mới hỏi: “Vậy Yuuko-san, Kuu-chan tự trả giá đến bên kia?”
“Hừm…” Yuuko cười gật đầu, “Sát Sinh Thạch. Xem như là vậy.”
Viên Sát Sinh Thạch kia tuy là ngọn nguồn kiếp nạn này, lại ít nhiều nhờ nó, linh hồn của đứa bé kia mới không tản đi, cho nên không tính là chết. Nếu không…
Dù là Thần, cũng không thể khiến người chết sống lại.
Cô nhớ lúc ấy, cô bé hoảng hốt phiêu diêu, tựa như sẽ tản ra bất cứ lúc nào. Nhưng giọng nói của cô bé lại mang theo sự trịnh trọng trước giờ chưa từng thấy.
Cô bé nói, lần này, cô bé phải dùng sức mạnh của mình, đuổi theo hạnh phúc của mình.
Chỉ là, cô bé còn không biết, Sát Sinh Thạch rốt cuộc có vô vàn liên hệ với cô bé. Cửu Vĩ hồ ly, không phải thường gặp như cô bé nghĩ.
Hiện giờ cô bé chỉ có thể duy trì dạng hồ ly. Nếu muốn hoá thành hình người, không mất mấy năm là không được.
Nhưng mà, đã không sao cả.
Phía tây, ánh nắng cuối cùng của ngày loá mắt mà huy hoàng.
Đối với họ, thời gian, chưa bao giờ là vấn đề.