Sáng 7h trước cổng trường King.
Tụi nó đứng ngoài cổng nhìn lên tấm bảng to lớn bằng đồng có đề tên trường.
– ở đây là đâu_ mắt nhìn lên tấm bảng, Tiểu An hỏi
– đây là trường King, trường mới của các em_ ông thầy hiệu trưởng cũ của tụi nó đứng đằng sau trả lời.
– tại sao chúng ta phải ở đây?_Tiểu San hỏi tiếp
– vì tụi em phải chuyển trường sang đây học_ ông tiếp tục trả lời
– Tại sao lại chuyển trường_ thêm một câu hỏi đặt ra bởi Tiểu Đan
– VÌ CÁC EM QUẬY QUÁ NÊN TUI TỰ CHUYỂN 3 EM SANG ĐÂY_ ông quát lên.
– thôi mà thầy, tụi em hứa sẽ không quậy phá nữa_ Tiểu An tay nắm tay kéo năng nỉ
-“hứa cả trăm lần rồi” suy nghĩ
– thầy yêu dấu ơi, em biết thầy không nỡ làm như vậy mà phải không? thầy xem chúng em như con của mình mà_ tiểu San ôm chân
– “tụi em là bà nội tui chứ con gì ” nói thầm
– thầy nỡ lòng nào đem con bỏ chợ hả thầy, thầy là một idol trong lòng của em_ Tiểu Đan sụt sùi nói.
– thôi thôi đừng có dùng cái chiến thuật đó nữa, xưa rồi diễm ơi, vào đi, đi lẹ_ ông đẩy tụi nó vô trong, tống khứ được ba con tiểu yêu này là ước ao lớn nhất của ông. Nếu tụi nó còn ở lại không một ngày ông được sống yên ổn. Đã bao lần bị nước mắt cá sấu của tụi nó gạt.
– thầyyyyyyyyyyy!_ bọn nó không chịu buông ông ra lôi lôi kéo kéo đến gần giũa sân trường. Ai ai cũng nhìn thầy trò họ bằng ánh mắt quái dị.
– buông ra! tôi phải đi về, vô học đi_ ông nói
– thôi được thầy cho em ôm thầy lần cuối đi (sao mà nó giống chết quá vậy)_ Tiểu An nói
Thầy gật đầu, nó nhào vô ôm lấy ông giả bộ khóc sướt mướt như sắp chia ly mãi mãi, nhưng tay thì dán miếng giấy có ghi đồng chữ TÔI LÀ BIẾN THÁI (trời hổng còn từ nào hay hơn sao).Sau đó cô cũng buông ông ra. Tụi nó vẫy vẫy tay chào ông. Khi ông xoay lưng bước đi thì học sinh trong trường cũng bụm miệng cười, ra khỏi trường thì ai cũng tránh xa. Ông không biết chuyện gì nên kệ phóng xe về trường mình. Tụi nó nháy mắt nhau cười nham hiểm.
Trường King là ngôi trường lớn và nổi tiếng nhất nước. Những người học ở đây phần lớn toàn là công tử, tiểu thư. Số ít còn lại là những học sinh cực kì giỏi nhận được học bổng mới được học ở đây. còn tụi nó là trường hợp đặc biệt vì hiệu trường King và trường cũ của tụi nó là bạn già thân thiết nên ông mới năng nỉ ỉ ôi bạn mình cho bộ 3 của chúng ta Chuyển sang
Trường gồm 3 khối 10,11,12. Mỗi khối gồm 30 lớp, có đầy đủ mọi thiết bị tân tiến nhất. Nhà trường trang bị những phương tiện vật chất cho học sinh rất nhiều từ các sân thể thao cho bóng đá cầu lông,… cho đến hồ bơi và nhiều cái khác. Nhìn bề ngoài là một ngôi trường danh giá, kỉ cương chặt chẽ nhưng bên trong thực chất là cá lớn nuốt cá bé. Chơi theo bè phái phân theo cấp bậc dựa vào thế lực gia đình.
Và hơn nữa là 3 hoàng tử, thiếu gia của những tỉ phú cũng học ở đây Không ai khác chính là tụi hắn.
Tụi nó mặc kệ những ánh mắt soi mói, những ánh nhìn say mê của tụi con trai, đôi mắt ganh tị đến ganh ghét của tụi con gái mà thông thả lên phòng hiệu trưởng.
– người đâu đẹp dữ vậy trời_ hs nam 1
– học sinh mới hả, chứ trường mình có ai đẹp vậy đâu_ hs nam 2
– ừ như thiên thần vậy_ hs nam 3 và nhiều người khác.
– Mấy con đó ở đâu ra vậy?_ giọng chanh chua của một đứa con gái
– nhìn thấy ghét không làm như rành cái trường này lắm vậy, tưởng mình đẹp lắm sao?
– chị nhìn tụi nó kìa, ai cũng nói tụi nó đẹp hơn 3 chị em mình. Em không chịu đâu_ nhỏ khác nhăn nhó
– từ từ đã xem thân phận nó ra sao mới được.
3 người này thuộc top giàu có trong trường. Thế lực tạm được nhưng thua xa bọn hắn. Cũng giống như một số tiểu thư khác hống hách chẳng xem ai ra gì. Ai mà đụng chạm họ thì họ sẽ hành hạ bằng những cách độc ác nhất.
1….2…3 RẦM..
Tụi nó mở cánh cửa phòng hiệu trưởng bằng 3 cái chân ngọc ngà của mình. Ông thầy giật mình té ghế.
– chào thầy!_ tụi nó lễ phép.
– ừ tụi em là học sinh mới phải không?_ thầy đẩy gọng kính nhìn 3 đứa hỏi
– dạ Vâng_ ngoan dữ bây nãy giờ dạ thưa không.
– ai là Lưu Bảo An học 11a1, Triệu Hạnh San học 11a2 và Trương Tuyết Đan học 11a3_ ong nhìn hồ sơ rồi nói. Cố ý chia rẽ bộ 3 rắc rối này ra để hạn chế việc tụi nó liên kết quậy phá.
– sao không được học chung hả thầy_ Tiểu San hỏi
– hạn chế sự quậy phá của các em
– em không chịu đâu muốn học chung hà_ Tiểu An nhảy tưng tưng
– không được, như vậy đi không cải_ thầy cương quyết không cho, ít nhiều gì danh tiếng của tụi nó ong cũng nghe đến nên bảo toàn tính mạng cho mình và ngôi trường này.
– thầy ơi, em xin thầy mà, cho tụi em học chung đi_ đến lượt Tiểu Đan ra tay bước đền ôm lấy ong năng nỉ
Tách…. tiếng chụp ảnh vang lên
– không là không_ ông đẩy cô ra
– thầy có nhìn thấy tấm hình này không, nếu không cho tụi em học chung thì cái này sẽ được vinh dự gửi đến vợ của thầy_ Tiểu San giơ điện thoại trên tay nói mà như uy hiếp.
– và theo như em điều tra thì vợ thầy cực kì ghen nếu nhìn thấy tấm ảnh ảnh này chắt lúc đó… ôi em không dám tưởng tượng_ Tiểu An tặc lưỡi tiếp lời. Bức hình chụp chỉ thấy lưng của Tiểu Đan thôi, chủ yếu là thầy đang có một hành Động cực kì dễ bị hiểu lầm trong ảnh.
Ông toát mồ hôi hột. Lấy khăn lao trán
– thôi được các em học 11a1
– Vâng cám ơn thầy, đi nha_ nói rồi tụi nó chạy đi.
Nghe danh đã lâu bây giờ mới lãnh giáo chắt hiệu trưởng phải nghỉ hưu sớm quá. Tụi nó đi rồi ông thở phào nhẹ nhõm.
– thầy ơi_ Tiểu An ở đâu quay lại kêu làm ông suýt nữa té ghẽ
– chuyện… chuyện gì?_ run run hỏi
– cho em cái bản đồ_ cô cười tươi.
Ông thầy đi lấy đưa cho nó. Cũng đúng trường rộng như thế này không có bản đồ chắt tìm đến mai. Trong khi tụi nó loay hoay tìm lớp thì ở phòng 11a1 tụi hắn đang bàn chuyện trọng đại.
– sao biết được gì rồi_ Tuấn Anh hỏi
– nhỏ tóc xoăn là Lưu Bảo An, nhỏ tóc tím là Triệu Hạnh San, cuối cùng nhỏ tóc nâu là Trương Tuyết Đan, đều 17t, sống tự lập đã 2 năm. Hết._ Hàn Phong nói những gì mình điều tra được về tụi nó
– cha mẹ, gia đình thì sao?_ Anh kiệt hỏi
– không biết_ Hàn phong trả lời
– có nhiêu đó thôi hả?_ Tuấn Anh hỏi
– ừ
– gì kì vậy, sao người của mày làm ăn sống nhăn vậy_ Tuấn Anh trách mốc
– điều tra thế nào cũng có nhiêu đó_ Anh nói. Hình như họ còn thiếu một cái thì phải đó là biệt danh “bộ ba rắc rối”.
– ước gì mấy nhỏ đó xuất hiện ở đây, tao sẽ phanh thây tụi nó_Anh Kiệt mơ tưởng đến cái cảnh tụi nó nhất là Tiểu San quỳ xuống lạy lục vang xin anh tha cho thì cười một mình như tự kỉ
Binh… binh Tuấn Anh và Hàn Phong nện lên đầu anh 2 cái.
– sao đâu nhiều thế_ Anh Kiệt nói
– tự kỉ_ 2 người kia chửi hắn.
……cô giáo vào lớp. Ai ai cũng ổn định chỗ ngồi và tập vở.
Cô chuẩn bị giảng bài thì tụi nó đã đến trước cửa lớp.
– cô ơi!_ Tiểu San lên tiếng gọi.
– tụi em là học sinh mới hả, vào đi_ cô giáo nói. Tụi nó bước vào thì lớp nháo nhào lên hẳn. Tụi con trai không ngớt lời khen ngợi, còn tụi con gái thì hái nguýt, chửi rũa. Còn bọn hắn thì sao? Đứng hình vì quá ngạc nhiên. Tụi nó thì nhìn quanh lớp và dừng lại tại bàn của 3 bạch mã hoàng tử của chúng ta thì chấn Động nhẹ cố gắng giữ bình tĩnh.
– giới thiệu về mình đi_ bà cô dường như không ưa tụi nó chắt là vì không giàu có như mọi người ở đây.
– Lưu Bảo An, gọi là Tiểu An đi nhé_ nháy mắt làm cho tụi con trai hồn bay lơ lửng trên mây
– Triệu Hạnh San gọi là Tiểu San cũng được_ cô cười tươi làm tụi dưới lớp xit máu mũi
– Trương Tuyết Đan gọi là Tiểu Đan_ cô nói ngắn gọn.
– Bảo An ngồi với Tuấn Anh, Hạnh San ngồi với Anh Kiệt còn Tuyết Đan ngồi với Hàn Phong đi_ cô giáo nói
– ủa 3 tên đó là ai vậy_ Tiểu An quay sang hỏi 2 đứa kia.
– là tôi đó_ 3 anh đồng thanh làm 3 nàng há hốc mồm
– không ngồi ở đó được không_ Tiểu San nói với cô giào.
– em nhìn thử đi còn chỗ nào trống không?_ cô giáo nhướng mài hỏi tỏ thái độ không ưa tụi nó.
Thế là 3 nàng lủi thủi xuống chỗ ngồi
– xí ngồi với hotboy khoái muốn chết mà bài đặt_ một nhỏ nói
– ừ, chắt muốn làm cho mấy ảnh để ý đó mà.
3 cô chưa kịp ngồi xuống thì 3 anh đã nắm tay lôi đi trong sự ngạc nhiên của cả lớp và cô giáo.
– anh làm gì vậy buông tôi ra
– trả thù_ 2 từ làm cho tụi nó lạnh sống lưng, không biết phải xử lý như thế nào. Bộ ba luôn gây rối cho người khác mà lại gặp rắc rối sao? bó tay.