Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối

Chương 4



Tụi hắn lôi một mạch mấy cô lên sân thượng rồi quăng một cách bạo lực họ (đồ vũ phu ý lộn vũ lực). tụi nó xoa cổ tay đỏ tấy lên của mình vì sự hành hạ của 3 tên trước mặt.
– muốn gì đây, lôi tụi này lên đây làm gì, ở đây không có ai chẳng lẽ …_ Tiểu San đặt tay hình chữ x ôm vai
– ha ha cô mơ à, con.người chuyên gây rắc rối cho tôi như cô phải dùng cách dã man rợ hơn nữa kì_ Anh Kiệt cười ranh ma kề sát mặt mình vào mặt Tiểu San nói giọng đe dọa
– tránh ra, đồ bỉ ổi_ dùng tay đẩy mạnh anh ra, Anh Kiệt chới với xém té, cũng may chưa hôn đất nếu không là nhục mặt rồi.
– nói nhanh luôn đi khỏi lằng nhằng dài dòng_ cái âm thanh trầm lạnh phát ra từ miệng Tiểu Đan
– được, tụi này cũng không cần nói nhiều với các cô. các cô phải làm người yêu của chúng tôi trong vòng một tuần_ lời đề nghị à không, lời ép buộc đầy trắng trợn của Hàn Phong làm cho 3 nàng sốc toàn tập
– CÁI GÌ? MƠ À?_ họ hét lên
– tốp cái loa làng đó lại đi_ Tuấn Anh ngoáy tai nói
– nếu không làm thì sao?_ Tiểu An lên tiếng.
– nếu không đưa cho tụi này 10 triệu bồi thường danh dự_ Tuấn Anh nghênh mặt phong thái huênh hoang.
– còn không nữa thì các cô sẽ bị đuổi học ngay túc khắc, tôi chỉ cần nói với thầy hiệu trưởng một tiếng_ Anh Kiệt tiếp lời ngạo mạn y chang thằng kia.
– tụi tôi cần hỏi ý?_ Tiểu San nói
– được!
3 người lùi lại chụm đầu bàn chuyện hậu sự ý nhầm đại sự
– giờ sao, đào đâu ra 10 triệu_ Tiểu An nói
– hay mình xin tiền nhà đi_ Tiểu San đề nghị
– điên à, 3 tháng chúng ta chỉ được xin tiền một lần nếu thật sự cần, bà quên tháng trước mình làm ở nhà hàng gây cháy nhà bếp, nên xin tiền bồi thường rồi_ Tiểu Đan giải thích
– ừ tấm ảnh hồi nãy đâu, đưa ra coi ổng dám đuổi mình không?_ Tiểu An nói
– Hồi nãy thằng ôn dịch đó kéo nhanh quá rơi đâu mất tiêu rồi, hic… hic điện thoại của tui_ Tiểu San khóc lóc
– trời!_ Tiểu An ôm đầu
– vậy thì phải đồng ý sao… huhu_ Tiểu Đan nhăn nhó
– nè xong chưa, lâu quá!_ Anh Kiệt cằn nhằn
Tụi nó quay lại mặt bí xị như vừa bị thất tình.
– tụi tôi đồng ý_ 3 nàng kéo dài câu nói lê thê
– Tốt!_ Hàn Phong phán một từ ngắn gọn
Sau đó họ về lớp trong ánh mắt tò mò, thắc mắc lẫn ganh ghét của mọi người chiếu về tụi nó. Tiểu Đan đang suy nghĩ về việc lúc nãy tại sao tụi hắn lại ra đề nghị như vậy? có mục đích gì? nghĩ hoài mà không ra (trong vài ngày tiếp theo sẽ hiểu)
Ngồi theo cặp 3, bàn cuối dãy 1, gần cửa sổ. tụi nó đều giành ngồi ở ngoài mục đích để quậy phá.
Tiết sau là giờ Ngữ văn, giáo viên là một cô giáo trẻ điêu đà. Cô bước vào lớp thu hút mọi ánh mắt. Nhìn cô thật giống con tắc kè. Áo cam, váy đỏ, giày hồng và cái môi đỏ loét như 2 miếng thịt bò.
Ngồi vào bàn đẩy gọng kính nhìn quanh lớp. Học sinh dưới lớp đồng loạt cuối xuống tránh ánh nhìn của cô.
– lấy vỡ ra học bài mới đi các emmmm!_ giọng kéo dài.
Thế là cô thao thao bất tuyệt giảng bài, những câu thơ đầy cảm xúc của Xuân Diệu.
cất từng bước chân đi quanh lớp. Khi gần đến bàn tụi nó, họ nháy mắt nhau. Ầm… bà cô tiếp đất nhẹ nhàng, chân chỏng lên trời vì vấp phải cây bút chì do Tiểu An đặt dưới nền.
– Trời ơi cô sao vậy, tự nhiên lại té thế này_ Tiểu An vội vàng đõ cô đứng dậy đồng thời dùng chân đá cây viết vào trong.
– Á… “Rầm”_ nhỏ đang đõ bà cô thì thấy con nhện bò ngang nên giật mình buông tay làm bả tiếp đất lần 2 ôm trọn đất mẹ vào lòng.
– em xin lỗi, cô đứng dậy đi_ Tiểu An rối rít xin lỗi và đõ bả dậy
– Á… rầm_ thêm một lần đau, vì khi nó thấy con Kiến bò trên tay mình nên đẩy cô vào người Tuấn Anh. Được nằm trong vòng tay trai đẹp thật hạnh phúc, nhưng chưa được 3s thì Tuấn Anh đã nhẫn tâm xô cô ra thật mạnh thế là tiếp đất lần 3 thật ngoạn ngục.
Qua mỗi lần ngã đều tạo dáng cho đẹp nên đến lần thứ 3 cô đã bất tĩnh nhân sự vì đầu va vào cạnh bàn khi tao dáng “thiên nga uốn mình”. Tiểu Đan nhanh chóng lấy điện thoại chụp lại.
Cô giáo được nhân viên y tế của trường hộ tống đi

SKIP IN 5…

Advertisement

00:00

– cô thật là lắm trò_ Tuấn Anh nói
– bình thường thôi!_ Tiểu An cười, nháy mắt với anh làm ai đó ngượng ngùng quay đi.
– do các cô bài trò phải không?_ Anh Kiệt hỏi
– tôi hổng có biết gì hết trơn hết trọi à nha!_ Tiểu San nói
– coi cái mặt ngây thơ ghê chưa!_ Anh Kiệt nói
– kệ tôi, mà cái tên ôn thần đền cho tôi cái điện thoại nhanh, anh kéo tôi đi như ăn cướp rơi mất rồi lẹ lên!_ Tiểu San ăn vạ
– hơ hơ, dễ sợ chưa, tôi đâu có làm rơi tự cô mà, tự nhiên kêu tôi đền_ Am hiểu Kiệt cãi lại
– đắng lòng! Tháng lương đầu tiên của tôi, anh… à không bằng tuổi mắc gì kêu anh, cậu là đỏ sát nhân_ Tiểu San mếu máo làm anh phải phì cười
– tôi hơn tuổi cô đấy nhé, 1 tuổi đó chứ ít ỏi gì, kêu bằng anh đi với lại cô hiện giờ là người yêu của cô đó_ Anh Kiệt cười nói
– anh học tệ lắm hả, đến nổi không lên lớp luôn_ Nghe bàn trên của Tiểu San và Anh Kiệt nói chuyện hơn 1 tuổi nên Tiểu Đan hỏi Hàn Phong làm anh đơ như cây cơ
– cô nói cái gì vậy_ trợn tròn mắt hỏi lại
– thì Anh Kiệt nói các người hơn tôi 1 tuổi, vạy sao học lớp này_ Tiểu Đan hỏi tiếp
– tụi tôi muốn học lớp mấy thì học, không ai cấm cản_ Hàn Phong trả lời
– ỷ có thế lực làm càn__ Tiểu Đan bĩu môi nói làm anh tức giận.
– rồi sao, ý kiến gì?_ thái độ bực dọc.
Tiết tiếp theo là tiết Toán
Thầy sải bước vào lớp. Y phục chỉnh chu không lòe loẹt như bà cô lúc nãy. Ông đứng trên bục giảng miệng nói không ngừng, tay thì di chuyển trên màn hình chiếu. Đột nhiên Tiểu San lên tiếng hỏi
– thầy ơi! sao thầy mang dép ngộ nhìn thế!
dứt câu nói thầy cả ông thầy và cả lớp đều nhìn xuống chân ông thì đồng loạt miệng cười khúc khích. Không biết do vội quá hay sao mà lúc sáng ra khỏi nhà thầy lại mang nhầm 1 chiếc này và 1 chiếc kia. Báo hại bây giờ xấu hổ trước bá quan văn vỡ. Mà bà Tiểu San này cũng kì, làm thầy quê tội nghiệp.
– à do lúc sáng vội quá nên nhầm các em đợi thầy một chút_ nói rồi ông bước nhanh ra khỏi lớp. Mấy phút sau trở lại với đôi giày mới toanh. Chắt là mượn của ai nên mới đi hơi khó khăn vì không đúng kích cỡ.
……
Giờ ra chơi cũng đến, học sinh đều di chuyển về phòng ăn tạo khung cảnh nhộn nhịp hẳn lên.
– người yêu đi mua đồ ăn đi_ Tuấn Anh ra lệnh cho Tiểu An cố ý nói lớn cho mọi người nghe.
– tự đi mà mua không rảnh_ cô trả lời
– cô cũng vậy đi người yêu_Anh Kiệt và Hàn Phong nhấn mạnh 2 chữ cuối.
Chữ “người yêu” kia được phun ra từ miệng bọn hắn thì tất cả nữ sinh ở đây nhìn tụi nó đầy căm phẫn
– Trời ơi 3 con hồ ly tinh đó, tao sẽ giết tụi nó_ một nhỏ nắm chặt tay gằnh giọng
– tao sẽ lột da nó, ôi Tuấn Anh của tao – khốn khiếp, đợi đó dám quyến rũ 3 prince.
3 chàng cười thích thú khi nghe những lời bàn tán đó. Còn 3 chị thì rũa thầm mấy đứa hám trai đó.
– nhanh lên_ tụi hắn quát. Thế là tụi nó hậm hà hậm hực đi mua.
Lát sau mỗi người ôm một đống đồ lại bàn.
Tụi nó đưa cho mỗi người một cái bánh hamburger còn nhiều nhiều những thứ kia thì ngồi ăn một mình không đối hoài gì tới 3 cái mặt đang đơ
– Tên kia trả đây làm gì vậy hả_ Tiểu San la lên khi Tuấn Anh giật lấy đồ của mình.
– bạn gái phải cho bạn trai ăn cùng chứ, vậy mới tình cảm_ Tuấn Anh nói giọng ngọt ngào làm cô ớn lạnh muốn phun thức ăn trong miệng vào mặt anh.
Thấy thế 2 người cũng noi gương nhào vô dành đồ ăn với Tiểu San và Tiểu Đan. Họ cải nhau chí chóe cả lên và tranh giành với nhau. Tụi con gái nhìn họ câm phẫn.
Ngày mai sẽ ra sao? liệu có những rắc rối nào đang rình rập tụi nó. Mục đích của 3 anh là gì? sau sẽ rõ. Có ai đoán được không ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.