Dưới sự cảm kích của Mỹ Chi , cậu cùng Tử Lâm dẫn theo Cảnh, Sâm, Mỹ Chi đi lên lầu tìm một căn phòng trống rồi đi vào.
Đúng như những gì trưởng thôn nói cả căn nhà đều cực kỳ rộng lớn, không những vậy còn có tất nhiều phòng giống như trước khi căn nhà được xây lên thì đã định định cho rất nhiều người ở cùng.
Căn phòng mà bọn họ đi vào cũng không có bao nhiều đồ, ngoại trừ cái giường cọp kẹp còn một cái tủ đầu giường, giá phơi đồ được treo ở một góc trong phòng, cũng không có nhà tắm riêng.
Không cả căn nhà cũng không có lấy một cái nhà tắm hay nhà vệ sinh, dường như trong thôn mỗi khi đi vệ sinh đều phải ra ngoài để giải quyết.
Cậu nhìn Tử Lâm mà hỏi: “Căn nhà này đúng là kỳ lạ, chẳng lẽ mỗi căn phòng đều thế này.”
Tử Lâm gật đầu: “Đúng là vậy khi đi ngang những căn phòng khác, tôi có nhìn qua chúng, cách bài trí chẳng có gì khác cả.
“Sao cậu thấy được.” Cảnh kinh ngạc.
Tử Lâm nhún vai: “Đạo cụ.”
“Lợi hại, không ngờ có cả thứ có thể nhìn xuyên tường.” Cảnh không khỏi trầm trồ. Nếu thật sự có thứ như vậy thì không phải mấy ông biến thái có thể nhìn trộm con gái nhà người ta sao.
Cậu nghe xong không khỏi trừng mắt đánh nhẹ vào tay cậu ta rồi giải thích: “Cảnh cậu đừng tin cậu ta. Khi đi lên đây cậu ta có mở vài căn phòng không có người ra xem thử đó.”,
Cảnh nghe vậy thì không khỏi bĩu môi. Mỹ Chi nhìn Cảnh bằng ánh mắt khinh bỉ, đừng tưởng cô ấy không biết cậu ta vừa nghĩ gì, đúng là haláo sắc.
“Vậy giờ chúng ta làm gì đây.” Sâm lên tiếng dò hỏi.
Tử Lâm lắc đầu: “Tôi chưa từng ở trong huyệt động nào như thế này cũng không hiểu phải làm gì. Chỉ có thể nhìn xem tối này có xảy ra chuyện gì không.”
“Chỉ có thể như vậy.” Sâm thở dài.
Năm người chi nhau ra một góc phòng, giường chỉ có một cái, bốn người con trai đều nhường lại cho cô gái duy nhất trong nhóm.
Tử Lâm tuy không nói gì nhưng thái độ nhất định phải ôm cậu vào lòng tránh lạnh lẽo của cậu ta khiến cậu nghĩ thông vì sao khi hỏi ý cậu ta lại có thể dễ dàng đồng ý như vậy.
Cậu biết trong mắt Tử Lâm chưa từng phân biệt giới tính, trong mắt trong tim cậu ta chỉ có một mình cậu là duy nhất mà thôi.
Có lẽ lúc trước cậu không hiểu nhưng hiện tại cậu đã rất rõ ràng. Tử Lâm cùng cậu chính là đã định sẵn sẽ ở cùng nhau bởi vì chính bản thân cậu ấy đã khiến hai người dính dáng với nhau.
Năm người chớp mắt được một lúc thì nghe thấy bên ngoài có tiếng sột soạt, lúc đầu chẳng ai để ý vẫn tiếp tục ngủ nhưng sau đó tiếng nói chuyện của vài người vang lên.
Tử Lâm mở mắt ra, ánh mắt không khỏi nghi hoặc nhìn cánh cửa phòng. Hình như bên ngoài có người đang đứng trước cửa giống như nhìn chằm chằm vào trong để xem trong phòng có bao nhiêu người.
Ánh mắt đó săm soi một cách khó chịu.
Tử Lâm cau mày nhìn chằm chằm cửa nhưng không lên tiếng, cậu ta muốn xem thứ bên ngoài là người hay là thứ đó. Nhưng hiện tại trong lòng cậu ta chính là cậu, cậu ta không thể đứng dậy, cũng không nỡ để cậu xuống khỏi người mình.
Người bên ngoài giống như đã xác định được cái gì đó trong phòng liền khàn giọng nói lớn:
“Xuống ăn cơm.”
Nói xong liền rời đi. Nhưng chỉ một câu nói đã khiến tất cả những người còn ngủ trong phòng phải giật mình thức dậy vì sợ hãi.
“Mẹ ơi đáng sợ quá.” Cảnh run rẩy nói.
“Nó giống như chui vào tai rồi đánh vào não vậy.” Mỹ Chi cũng ngồi dậy trợn to mắt. Rõ ràng khi nãy cô ngủ ngon thế mà không hiểu sao giống như một quả tạ đánh ầm vào trong đầu khiến cô vừa bị đánh đã bật dậy.
Cậu không nói gì nhưng hai mắt nhìn Tử Lâm biểu hiện sự lo lắng chỉ cần như vậy đã có thể đoán được ác linh lần này có sức mạnh kinh người thế nào, những thứ do nó tạo ra lại càng không thể xem thường.
Tử Lâm lắc đầu vỗ nhẹ lưng của cậu tỏ vẻ an ủi.
Năm người không ở trong phòng quá lâu mà nhanh chóng đi xuống nhà dưới. Lúc này nhà dưới đã có người, nhưng cái người gọi ở cửa kia lại chưa thấy đâu, có vẻ nó đang gọi mấy người khác rồi mới đi xuống.
Những người bên dưới đang không ngừng xì xào bàn tán.
“Mấy người có cảm thấy đáng sợ không. Tôi đang ngủ mà vừa nghe giọng nói đó đã không kìm lòng được mà run rẩy.”
“Má ơi tôi tưởng mình trong cơn ác mộng đó.”
“Bộ đây còn không phải ác mộng à.”
“Chẳng biết nó đi đâu rồi.”
Năm người đứng một bên nghe mọi người bàn tán. Đúng lúc quét mắt về một phía thì thấy Hải Lão đang đứng cùng An Lương, Minh Hoàng với hai vệ sĩ của cậu ta.
Hải Lão cũng nhìn thấy bọn họ nên phất tay ý bảo bọn họ lại đây. Năm người gật đầu rồi bước đến.
Nhóm Hải Lão đứng bên trong góc không cùng nhóm người kia, khuôn mặt bọn họ cực kỳ khó coi cùng nghiêm túc giống như đã phát hiện thứ gì đó rất đáng sợ.
Cảnh đi đến nhìn bọn họ không khỏi nghi hoặc: “Mọi người sao vậy ạ.”
An Lương thở dài rồi nói: “Lát nữa mọi người thấy sẽ biết.”
Chú ấy nói xong cũng không ai nói nữa mà đứng một bên chờ đợi.