Trong căn nhà nhóm người đi vào trong huyệt động đã đi xuống hơn phân nửa, ngoại trừ người đã biến mất khi đi xung quang ngôi làng thì những người còn lại đều đang ở trong phòng. Có lẻ khi nghe thấy giọng nói đáng sợ kia bọn họ đã lo lắng mà chẳng dám rời khỏi phòng.
Cậu nhìn xung quanh những người đang tụ họp bên dưới nhà rồi nhỏ giọng nói với Tử Lâm đang đứng bên cạnh: “Hai người kia không xuống đây.”
“Bọn chúng không đám xuống.” Tử Lâm khẽ cười bên tai cậu rồi tự tin nói: “Em có thể nghĩ rằng bọn họ sợ hãi tôi.”
“Cậu lợi hại đến vậy sao?” Lỗ tại cậu bị hơi thở của cậu ta thổi vào không khỏi ngứa ngáy liền không nhịn được mà đưa tay lên ôm lấy lỗ tai mình.
“Tôi có lợi hại hay không sao em có thể thử.” Tử Lâm khẽ cười bàn tay không an phận mò vào áo cậu.
Cậu bị bàn tay lành lạnh sờ vào da thịt thiếu chút nữa đả thốt ra tiếng, may mắn cậu đã kìm nén. Cậu xoay đầu trừng mắt nhìn cậu ta khẽ thốt: “Lưu mạnh.”
“Tôi chỉ lưu manh với em.” Tử Lâm chớp chớp mắt nhưng cậu ta vẫn ngừng tay không tiếp tục trêu chọc cậu nữa nếu không cậu giận thì tối nay không có người để ôm mất.
Cậu thấy bàn tay tội ác của cậu ta đã rời khỏi áo mình liền thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng đang ở trước mặt nhiều người như thế không phải nếu bị phát hiện thì xấu hổ đến chết sao.
Hai người không hề biết hành động của cả hai đã lọt vào mắt một người, ánh mắt người đó nhìn cả hai đầy độc ác cùng chán ghét.
Đúng lúc nhóm người dưới nhà vẻ mặt đầy khó chịu cùng ghê tởm thì cầu thang cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân. Nhưng người đi xuống cầu thang không phải là người chơi mà là một người đàn bà có khuôn mặt gày trơ xương… Không phải nói cả người bà ấy đều là xương, da thịt của bà ta giống như bị thứ gì gặm nhắm loan lỗ đầy vết máu, xương trắng lòi ra bên ngoài, khuôn mặt cũng loan lỗ, nơi hai tròng mắt cũng đỏ chót, hai con ngươi đều lòi ra ngoài nếu như không phải vẫn dính trong tròng mắt thì chỉ sợ chúng sẽ rớt khỏi lúc nào không hay.
Cậu cùng Tử Lâm sau khi nhìn thấy người đàn bà liền nhìn nhau cả hai cùng lúc trầm mặt xuống, trong mắt đều loé lên sự căng thẳng. Hình như bọn họ đã hiểu ra thứ gì đó nhưng chưa thể hoàn toàn nắm bắt được.
“Người phụ nữ này ở đâu ra vậy.” Cảnh nhỏ giọng hỏi. Rõ ràng đã đi khắp cả ngôi làng nhưng chẳng nghe thấy hoặc nhìn thấy một đứa trẻ hay một người phụ nữ nào, cho dù bởi vì trong làng có người lạ thì phụ nữ cùng trẻ con phải ở trong nhà thì ít nhất cũng sẽ nghe thấy giọng nói.
Nhưng bọn họ hoàn toàn không phát hiện dấu vết nào để lại chứng minh ngôi làng này có sự sinh hoạt của phụ nữ cùng trẻ em trong thời gian này. Đây chính là điều kỳ lạ khi một người phụ nữ bỗng nhiên xuất hiện không chỉ vậy hình đáng của bà ta còn giống như bị gặm nhắm khắp cả người.
Sâm cùng Mỹ Chi không đáp lời nhưng sắc mặt cả hai cũng không quá tốt, người thông minh đều sẽ cảm thấy có gì đó không đúng ở người đàn bà này.
Người đàn bà sau khi xuống khỏi cầu thang hai mắt lòi ra ngoài liếc qua liếc lại một lúc mới kháng giọng nói: “Thôn làng chúng tôi không có gì để tiếp đãi, ngoại trừ rau đưa đạm bạc thế này. Nạn đói đến khiến trong làng đã lâu không có thịt ăn nên mọi người thông cảm.”
Nói xong bà ta lại nhìn toàn bộ người hiện có bên dưới nhà rồi khẽ cười một tiếng: “Nhưng các vị đừng lo chắc vài ngài tới chúng ta sẽ có thịt ăn.” Nói đến đây bà ta đừng một lát rồi tỏ vẻ thèm thuồng: “Nhưng không biết các vị có cơ hội thưởng thức hay không.”
Nói xong bà ta liền khà khà cười rồi đi ra khỏi nhà. Cậu luôn đưa mắt dõi theo người đàn bà dù sao cậu cảm thấy bà ta thật đáng nghi, nhưng không ngờ khi bà ta đi ra khỏi cửa cậu lại nhìn thấy một cơ thể nhỏ nhắn xẹt qua mắt mình, không kịp nói gì với những người khác cậu đã vội vã chạy ra ngoài.
“Tân Tân.” Tử Lâm kính ngạc đuổi theo. Ba người Sâm tuy không hiểu gì nhưng vẫn chạy theo, còn lại nhóm người hoàn toàn không biết nhóm của cậu đã xảy ra chuyện gì mà lại đuổi theo người đàn bà ghê tởm đó.
Bốn người Tử Lâm đuổi theo sau cậu, nhìn thấy cậu chạy đuổi theo người đàn bà kia liền cảm thấy khó hiểu, cứ tưởng cậu vẫn sẽ chạy đuổi theo bà ta nào ngờ cậu lại đừng lại sau đó xoay đầu nhìn khắp nơi.
“Sao vậy.” Tử Lâm chạy đến bên cậu hỏi.
Cậu không vội trả lời mà tập trung nhìn ngó xung quanh sau khi xác định thật sự không còn thấy bóng đáng nhớ nhỏ kia nữa thì mới xoay đầu nhìn cậu ta rồi trả lời:
“Khi nãy tôi nhìn thấy một đứa nhỏ.”
Tử Lâm nghe vậy thì vẻ mặt không khỏi trở nên trầm trọng. Ba người Sâm vừa chạy đến nghe thấy cũng không khỏi kíinh ngạc, không chỉ xuất hiện phụ nữ mà đến cả trẻ con cũng xuất hiện, nhưng rốt cuộc bọn họ từ đâu xuất hiện.
Rõ ràng thôn làng này hoàn toàn không xuất hiện bóng dáng của phụ nữ cùng trẻ con nhưng lại xuất hiện cả hai ở xung quanh căn nhà mà bọn họ đang ở tạm kia. Rốt cuộc ngôi nhà đó có phải cánh cổng của huyệt động hay không, chắc chắn không có một ai sẽ suy nghĩ cửa động lại gần mình đến như vậy.