Vào tháng Sáu, Bắc Kinh bắt đầu nóng hừng hực, đi trên đường nhựa mà giống như đi trên sa mạc bỏng cháy. Chuyên mục Lá cờ đầu của Tổ quốc đã hoàn tất quá trình sản xuất, chỉ đợi đến kỳ nghỉ hè là phát sóng.
Hôm kết thúc công việc, mọi người cùng nhau đi ăn cơm tối, biên kịch tấm tắc khen Tống Nhiễm. Tuy có nhiều phóng viên làm phỏng vấn quay chụp các nhân vật quân nhân ưu tú, song Tống Nhiễm luôn đi sâu vào những chi tiết nhỏ ít ai ngờ tới, khai thác câu chuyện phía sau nhân vật khiến người xem xúc động, thoát khỏi phong cách hình tượng hóa, tăng thêm không ít tình tiết thú vị và cảm động.
Anh A khen: “Tống Nhiễm trông hướng nội, hiền lành, nhưng làm việc lại kiên nhẫn và kỹ tính, cộng tác với cô thích thật. Hay cô chuyển đến chỗ chúng tôi làm đi?”
Tống Nhiễm cười từ chối: “Tôi nghỉ việc đã lâu, tự do quen rồi, sợ không điều chỉnh được trạng thái cho tốt.” Quan trọng hơn là, cô sắp bắt tay sáng tác tác phẩm Ký sự những số phận thăng trầm ở nước D rồi.
Cô từ chối khéo léo, mọi người cũng không níu giữ, dù sao với độ nổi tiếng của cô, làm phóng viên tự do tốt hơn.
Mọi người quây quần, vừa ăn vừa tán gẫu. Trong bữa tiệc, có người nhắc đến chương trình Sao nhập ngũ rất nổi gần đây của đài truyền hình thành phố Lương. Những ngôi sao cành vàng lá ngọc, sinh ra đã ngậm thìa vàng tham gia nhập ngũ, chịu sự huấn luyện và quản giáo nghiêm khắc của quân đội.
Cô B xỉa xói: “Vài năm gần đây giới giải trí toàn làm mấy chương trình lòe thiên hạ, nhàm chán!”
Tống Nhiễm từng xem sơ qua chương trình kia, trong nhóm huấn luyện viên có đồng đội của Lý Toản, phần giới thiệu kết thúc có tên của Thẩm Bội. Cô bỗng cảnh giác một cách khó hiểu, nhắn tin hỏi Lý Toản có tham gia chương trình đó không, anh trả lời là “Không”.
“Sao không tham gia?”
“Không có hứng thú.”
Tống Nhiễm đang rối rắm thì Lý Toản lại nhắn tin đến: “Ý em là muốn hỏi đến Thẩm Bội hả?”
Anh thẳng thắn vô tư như vậy, cô cũng dứt khoát nói rõ: “Em sợ cô ta lại theo đuổi anh.”
Lý Toản chỉ nhắn lại ba chữ: “Có chủ rồi.”
Anh rất hiếm khi nói những lời thế này, mặt cô đỏ ửng, tuy nhiên vẫn được voi đòi tiên: “Ngôi sao cũng không được theo đuổi anh.”
“Em tưởng bắt trộm chắc, cả đám người theo đuổi anh.”
Tống Nhiễm phì cười, chuyện này cứ thế qua đi.
Giờ nhớ lại, cô vẫn không khỏi cong môi.
Bên cạnh, biên kịch đọc tin tức trên điện thoại, chậc lưỡi, bảo tổ chức cực đoan tàn sát trên diện rộng ở thành phố Shuri nước D, chém đầu hàng trăm lính chính phủ, tù binh và dân thuờng. Còn buộc ba người lính trong đội chống khủng bố Cook vào sau xe chạy băng băng qua bụi gai mấy trăm cây số, hành hạ tới chết.
Tống Nhiễm nghe thấy mà toàn thân như bị gai đâm, ớn lạnh rùng mình.
Cậu C phẫn nộ: “Đám phần tử khủng bố này có phải súc sinh không vậy?”
Lý Toản đọc được tin tức này lúc vừa tắm xong. Anh đứng trước cửa sổ nhìn núi rừng xa xa, đầu tháng Sáu, cây cối trên núi Lạc Vũ xanh tươi mơn mởn.
Điện thoại bỗng đổ chuông, bên Mỹ gọi đến. Benjamin không hề vòng vo, nói thẳng vào vấn đề: “Lee, cậu muốn tham gia lực lượng vũ trang Cook không?”
Lý Toản luôn để ý đến việc này. Cuối năm ngoái, nước D xuất hiện một lực lượng vũ trang không phải quân chính phủ, mang tên Cook, chuyên ngăn chặn các phần tử khủng bố. Rất nhiều binh lính đặc chủng của quân chính phủ, phản chính phủ và lính đánh thuê trên thế giới đều tình nguyện tham gia.
Lý Toản mím môi dưới, “Tôi là sĩ quan trong biên chế, không thể tham gia lực lượng vũ trang khác. Huống hồ tôi cũng không thể tự do ra nước ngoài, ngoại trừ đi Mỹ trị thương.”
Benjamin tiếc nuối: “Tôi vô cùng hy vọng có thể kề vai chiến đấu với cậu, hiện giờ Cook có rất nhiều tay súng bắn tỉa đột kích, nhưng chuyên gia gõ bom xuất sắc như cậu lại rất khan hiếm.”
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy nhiệm vụ của Lý Toản đơn giản là dùng kỹ thuật gỡ bom của mình để cứu người, thếnhưng trên chiến trường trực diện, kỹ thuật của anh mới là vũ khí có độ sát thương cao nhất.
Đêm đó sau khi buông điện thoại xuống, Lý Toản đi tìm Trần Phong để nói về việc này. Trần Phong vừa nghe liền cau mày, “Cậu điên à, cậu là quân nhân Trung Quốc, sao lại chạy đến nước khác đánh giặc? Đừng có mơ.”
Lý Toản không lên tiếng, rủ mắt suy tư gì đó.
Trần Phong nhìn ra tâm tư của anh, tức giận nói: “Dù cậu kiếm cớ đi Mỹ trị thương, tôi cũng đi theo cậu.”
Lý Toản ngước mắt nhìn Trần Phong.
“A Toản, cậu đừng làm bừa. Nếu cậu mượn cớ đi Mỹ, giữa chừng chạy đến nước khác, là phải ra tòa án quân sự đấy! Trừ khi đời này cậu không về nước nữa. Cậu không cần bố mình, không cần bạn gái nữa sao?”
Lý Toản lãnh đạm, không nói lời nào.
Trần Phong chọc ngón tay vào gáy anh, “Con người cậu, bình thường ôn hòa bảo sao nghe vậy, thế mà có những việc lại cứ cố chấp thế hả?”
Lý Toản thuận thế tựa vào lưng ghế, “Vậy anh phê chuẩn đơn xin của em, để em tham gia lực lượng Gìn giữ hòa bình đi.”
Trần Phong đập bàn, “Cậu còn không qua bài kiểm tra tâm lý, sao thả cậu đi được?”
“Anh đừng lừa em, em biết em qua rồi. Hiện giờ em không có vấn đề gì trong chiến đấu mô phỏng, có thể đảm nhiệm tất cả nhiệm vụ. Cho dù là thực chiến, nhiệm vụ chủ yếu của em cũng không phải gỡ bom, mà là đặt bom.”
“Cậu…”
Vẻ mặt Lý Toản vô cùng cố chấp và bình tĩnh, Trần Phong quan sát anh hồi lâu, thở dài, “Tôi biết đây là khúc mắc của cậu. Cậu nhất quyết muốn đi cũng được, cậu đến biên giới thực chiến ba tháng, nếu biểu hiện đạt chuẩn, tôi cho cậu đi.”
Lý Toản tức khắc nhận lời: “Được.”
Trần Phong nghẹn họng giây lát, chợt bật cười, “Trả lời sớm vậy, nếu phóng viên Tống không đồng ý thì sao?”
“Cô ấy biết, em đã nói với cô ấy rồi.”
Trần Phong bó tay hết cách, đành nói: “Binh chủng của cậu quá đặc thù, tổ chức đã tìm hiểu lý lịch của bạn gái cậu.”
Lý Toản không hề bất ngờ với việc này.
“Gia cảnh và người thân của cô ấy không có vấn đề gì. Đúng rồi, mẹ cô ấy là bà Nhiễm, Sở trường Sở XXX.”
Lý Toản thoáng sửng sốt, có điều cũng không nghĩ sâu hơn.
“Hiện giờ, bạn gái cậu cũng ở Bắc Kinh đúng không? A Toản, tuy tôi muốn giữ cậu ở đây, nhưng thành phố Lương chỉ là nơi nhỏ bé, cậu nên có không gian rộng lớn hơn để sải cánh. Đội đột kích Liệp Ưng của Bắc Kinh là nơi tụ hội anh tài giỏi nhất cả nước, là nơi cậu nên đến nhất. Cậu thông minh, trình độ cao, cố gắng đi theo Thượng tá Lâm học hỏi. Tranh thủ qua hai năm rồi thuyên chuyển sang đó, có được cả sự nghiệp và tình yêu, lẽ nào không tốt?”
“Thượng úy cỡ em ở thành phố Lương còn được xem là lợi hại, chứ ở Bắc Kinh thì huơ tay một cái là có cả tá.”
“Cậu còn trẻ mà.”
“Em đã suy nghĩ kỹ càng mới có quyết định hiện giờ.” Lý Toản khẳng định: “Nếu không vượt qua được khúc mắc này, cho dù được cấp trên cất nhắc đi nữa, em không có được thành tích, kiểu gì cũng bị đào thải. Cứ cho là em giả vờ như không có gì, dựa hơi Thượng tá Lâm và chiến công từng có để đến Bắc Kinh, sau đó thì sao? Khi quốc gia đối mặt với nhiệm vụ thực chiến càng gian khổ và nguy hiểm hơn, nếu em vẫn còn vấn đề tâm lý, biểu hiện kém hơn đồng đội, nói không chừng còn phạm lỗi nghiêm trọng. Chỉ đạo viên, khi đó anh còn có thể giúp em sao? Khi đó em còn có tương lai gì để nói nữa?”
Trần Phong sửng sốt, bỗng hiểu ý bác sĩ quân y đã nói. Lý Toản nhìn xa và thấu đáo về kế hoạch tương lai của mình hơn bất cứ ai.
***
Trần Phong nhanh chóng sắp xếp nhiệm vụ ba tháng ở biên giới cho Lý Toản. Trước khi xuất phát, anh xin nghỉ phép hai ngày, đến tìm chuyên gia quân y ở Bắc Kinh để kiểm tra tai.
Anh đi tàu đến Bắc Kinh, mới bước ra khỏi ga đã thấy Tống Nhiễm chờ trong đám đông. Vừa thoáng thấy anh, cô liền kiễng chân vẫy tay, mắt sáng long lanh chờ đón. Lý Toản rảo bước đi tới, cô chạy ùa đến nhào vào lòng anh, ôm lấy eo anh. Anh siết chặt cô trong vòng tay, tì cằm cọ vào huyệt thái dương của cô.
Nửa tháng không gặp, trở về khách sạn, đương nhiên họ lại một phen triền miên tha thiết, sau đó đến nửa đêm mới ra ngoài ăn khuya.
Giữa tháng Sáu, Bắc Kinh nóng hầm hập, gần khách sạn là khu vực tòa nhà văn phòng, không ít nhân viên đang ăn khuya ở đây, vô cùng náo nhiệt.
Hai người ngồi trong quán nướng, giống hệt sinh viên đại học đến Bắc Kinh du lịch, gọi mấy xiên thịt nướng và hai lon nước ướp lạnh.
Tống Nhiễm ngồi đối diện anh, tâm trạng vui vẻ, chân đung đưa dưới gầm bàn, thi thoảng cọ vào chân anh.
Lý Toản nhìn cô không chớp mắt. Có lẽ vì bên ngoài đã tối đen, khuôn mặt cô nõn nà trắng trẻo đến lạ. Trước khi ra ngoài cô đã tắm rửa, nên da dẻ trông càng mịn màng hồng hào. Mỗi lần ân ái xong, mặt cô đều đỏ ửng thật lâu, ánh mắt cũng trong veo lúng liếng.
Cô dần chú ý đến ánh mắt lộ liễu của anh, “Sao anh lại nhìn em như vậy?”
“Đã lâu không gặp, ngắm bù.”
Tống Nhiễm cười phá lên, đá chân anh dưới gầm bàn. Hai tay cô chống cằm, vô tư ngắm nhìn anh, ngắm khuôn mặt tuấn tú, sống mũi cao thẳng, đôi môi thanh thoát. Cô thích nhất đôi mắt anh, luôn trong veo, dịu dàng và tinh khiết hệt như nội tâm của anh vậy. Dù vậy cô biết, đôi mắt này cũng có lúc sắc bén đanh thép, giống như khi anh quả quyết ác liệt trên chiến trường.
Lâu đầu tiên gặp nhau, cô chỉ thấy được mắt anh, cong cong lúc mỉm cười với cô, nghiêm túc lúc nhìn quả bom.
“Nhiễm Nhiễm.”
“Lần này anh phải đến biên giới làm nhiệm vụ ba tháng.”
Cô bỏ tay xuống, khoanh tay trên bàn, “Chỉ đạo viên của anh đồng ý cho anh đi gìn giữ hòa bình rồi hả?”
“Nói là phải xem kết quả.”
Cô nhoẻn miệng cười, “Em cảm thấy anh không có vấn đề gì.”
Lý Toản nhìn cô chốc lát, bỗng đưa tay đến véo mạnh má cô. Tống Nhiễm không hiểu ra sao.
Nhân viên phục vụ mang xiên thịt nướng đến, Tống Nhiễm ăn thử một miếng, chê: “Không ngon bằng ở nước D.”
“Thật sao?”
Tống Nhiễm đưa xiên thịt đến, anh cắn một miếng, nhai vài cái, “Ừ.”
“Sau này đến nước D phải ăn mới được.”
“Em cũng muốn đi sao?”
Tống Nhiễm vừa cắn miếng bánh bao nướng vừa trả lời: “Sách của em.”
Lý Toản gật đầu, “Nếu em đi, phía sau không có đài truyền hình hỗ trợ đâu.”
“Không sao. Em đã liên lạc với Bộ Ngoại giao nước D rồi, họ có thể tài trợ cho em.”
Anh ngước mắt, “Lợi hại vậy sao?”
Cô hất cằm, “Không biết người ngồi trước mặt anh là ai à?”
Lý Toản không nhịn được bật cười. Đến lúc hai người trò chuyện, ăn uống xong thì đã hai giờ sáng, họ về khách sạn rửa mặt qua loa rồi ôm nhau ngủ.
Hai người trải qua một đêm không mộng mị, ngủ một mạch tới sáng. Đến hơn mười giờ, Tống Nhiễm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Vừa thấy chữ “Mẹ” nhấp nháy trên màn hình, cô lập tức tỉnh táo, bật dậy khỏi ngực Lý Toản.
Anh nheo đôi mắt nhập nhèm, thấy Tống Nhiễm ra hiệu im lặng, chạy đến cửa sổ nhận cuộc gọi: “A lô, mẹ ạ?”
Giọng bà Nhiễm Vũ Vi truyền đến từ phía bên kia đầu dây: “Con đang ngủ à?”
Tống Nhiễm sởn tóc gáy, “Không ạ, con dậy rồi.”
“Đang ở đâu?”
“Ở… huyện Bình, con nói với mẹ là con đi điều tra nghiên cứu rồi mà?”
“Con đã hành động bí mật suốt bao lâu rồi, không định đưa người bạn kia đến gặp mẹ sao?”
Tống Nhiễm á khẩu. Cô quay đầu nhìn Lý Toản, anh loáng thoáng nghe thấy nội dung cuộc điện thoại, liền ngồi dậy khỏi chăn, người để trần, mái tóc rối tung, vẫn đang ngái ngủ, đưa tay gãi gáy.
***
Bà Nhiễm Vũ Vi hẹn ăn trưa tại tầng 33 khách sạn Duyệt Tâm. Bước vào thang máy, Tống Nhiễm hết sức rầu rĩ, giới thiệu sơ lược về chức vị và tính cách của mẹ mình với Lý Toản: “Mẹ em có tính thích kiểm soát cực mạnh, tính cách cũng rất cứng rắn.”
Lý Toản thản nhiên hỏi: “Sao mẹ em lại làm ở XXX?”
“Bà vốn làm ở tòa Thị chính thành phố Lương, năm 1998 xảy ra vụ ly hôn ầm ĩ với bố em, đúng lúc XXX có điều động sát hạch nội bộ, mẹ em thi đỗ nên đến đó.”
Lý Toản thầm tính toán: “Năm 1998 à?”
“Em gái em chỉ nhỏ hơn em hai tuổi. Dì ôm con đến nhận bố, mẹ em lập tức ly hôn.”
Lý Toản không nói gì, vì không biết phải nhận xét như thế nào, cuối cùng chỉ nói: “Mẹ em cũng thật vất vả.”
“Phải. Mẹ em rất cá tính, làm việc cực giỏi.”
“Chắc em giống mẹ.”
Tống Nhiễm nhíu mày, “Không hề, tính cách mẹ em cứng rắn lắm.”
“Anh nói là nội tâm em.”
“Cốt cách cũng không giống đâu.” Tống Nhiễm phản bác.
Lý Toản cười xòa, “Được, không giống.”
Tống Nhiễm thoáng ủ rũ, dặn dò anh: “Lát nữa mẹ em có soi xét thì anh đừng để bụng, ngay cả em mà mẹ còn không vừa lòng đấy.”
Lý Toản nhanh chóng tìm được một câu vô cùng có căn cứ: “Dân mình không phải có một câu châm ngôn sao, mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vừa ý.”
“Tất cả quy luật trên thế gian này đều không áp dụng được với mẹ em.”
“Được rồi. Nếu mẹ em không đồng ý, anh sẽ đưa em đi trốn. Em có chịu bỏ trốn cùng anh không?”
Tống Nhiễm véo anh.
Trong nhà hàng không đông khách lắm, bà Nhiễm Vũ Vi ngồi cạnh cửa sổ sát đất, trước mặt đặt một ly nước lọc, quay đầu nhìn ra bên ngoài. Bà mặc đồ văn phòng trắng đen, tóc búi sau gáy, đeo hoa tai ngọc trai.
Từ đằng xa, vừa nhìn thấy bà, Lý Toản liền cúi người hỏi: “Đó là mẹ em à?”
“Sao anh nhận ra?”
“Mũi của em giống hệt mẹ.”
Tống Nhiễm bất giác sờ mũi mình.
Lý Toản cười cô, “Đẹp mà.”
Tống Nhiễm lườm anh, khóe môi lại không kìm được nụ cười. Vừa rời mắt đã thấy bà Nhiễm Vũ Vi nhìn về phía họ, cảnh hai người cười nói tình tứ đều không qua được mắt bà. Tống Nhiễm thôi cười, vô thức nắm chặt tay Lý Toản.
Bà Nhiễm Vũ Vi nhìn liếc qua là đủ để đánh giá anh. Tuy bà từng gặp rất nhiều thanh niên xuất sắc, nhưng cũng phải thừa nhận ngoại hình Lý Toản vô cùng ưa nhìn, khó trách con gái bà lại mê chàng trai này như điếu đổ.
“Mẹ, đây là Lý Toản. A Toản, đây là mẹ em.”
Lý Toản mỉm cười gật đầu, “Cháu chào cô ạ.”
Bà Nhiễm Vũ Vi khẽ nhếch môi, mời: “Ngồi đi.”
Bà đã gọi thức ăn từ trước, hai người vừa ngồi xuống phục vụ liền mang món ăn lên.
Bà Nhiễm Vũ Vi cất lời: “Không biết cháu thích ăn gì, nên cô gọi vài món đặc sản.”
Lý Toản mỉm cười, lễ phép nói: “Cháu không kén ăn ạ.”
Bà đi làm đã lâu, gặp được nhiều người, nên mắt nhìn người của bà khá chuẩn xác. Bà rất hiếm khi gặp cậu thanh niên nào có ánh mắt trong veo như nước, thông minh lanh lợi, nhưng lại mang tới cho người đối diện một cảm giác rất điềm đạm và thoải mái như Lý Toản.
Lý Toản mỉm cười trông rất ưa nhìn, mặt mày sáng láng, đôi mắt đen lay láy. Chàng trai này đẹp trai theo kiểu thanh tú, không hề có sự sắc bén lấn át đối phương, mang đến cho người ta cảm giác ôn hòa thư thái khó hiểu, thật hợp với câu “mặt tướng đều tốt”.
Trước đây bà Nhiễm Vũ Vi từng xem phim phóng sự do Tống Nhiễm quay, lúc Lý Toản mặc quân trang thì toát lên khí khái oai phong lẫm liệt, lúc cởi bỏ quân trang lại ôn hòa kín đáo.
“Cô không biết cháu thường xuyên đến Bắc Kinh, nếu không đã mời cháu ăn bữa cơm rồi.”
“Là cháu suy nghĩ không chu đáo, nên đến nhà thăm hỏi cô trước mới đúng.”
Tống Nhiễm phụ họa: “Mẹ, A Toản ở trong quân đội, hiếm khi được ra ngoài, lần này cũng là… xin nghỉ phép mới đi được.”
Bà Nhiễm Vũ Vi hờ hững liếc nhìn con gái mình, không tiếp lời, lại nhìn sang Lý Toản hỏi: “Cô nghe bố Nhiễm Nhiễm bảo, cháu thuộc quân khu thành phố Giang à?”
“Vâng ạ.”
“Làm trợ giáo ở đó à?”
Tống Nhiễm thầm kêu khổ, nhất định là Tống Ương nhiều chuyện, chắc chắn bố đã nói không hay về anh trước mặt mẹ rồi. Cô đành trả lời giúp Lý Toản: “Khi ấy A Toản bị thương, nhưng anh ấy đã quay về đội nhiều tháng rồi.”
Bà Nhiễm Vũ Vi gắp miếng đậu bắp, điềm tĩnh hỏi tiếp: “Về đội có nghĩa là sẵn sàng ra chiến trường bất cứ lúc nào hả?”
Tống Nhiễm không ngờ vừa nhảy ra khỏi hố này liền lọt ngay vào hố khác, cô quay đầu nhìn Lý Toản, sợ anh lại nói hớ gì đó. Lý Toản vốn định nói thật, nhưng thấy dáng vẻ căng thẳng của Tống Nhiễm, bèn chần chừ giây lát mới nói lập lờ nước đôi: “Quân nhân đương nhiên là sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào ạ.”
Tống Nhiễm cười, hùa theo: “Bảo vệ nước nhà mà.”
Bà Nhiễm Vũ Vi không truy cứu nữa, hất cằm về phía mặt bàn, “Ăn cơm đi.”
Phục vụ đưa canh gà ác tiềm kỷ tử lên. Lý Toản cầm thìa gạt lớp mỡ trên canh ra, múc phần nước canh trong, lại thêm mề gan, cánh và chân gà vào bát, đưa cho Tống Nhiễm.
Anh vừa cầm đũa định ăn cơm thì chợt khựng lại, muộn màng nhớ ra gì đó, định bỏ đũa xuống thì bà Nhiễm Vũ Vi đã lên tiếng: “Cô không ăn canh.”
“Vâng.”
Bà Nhiễm Vũ Vi gắp miếng cá vào bát, “Lý Toản là người thành phố Giang à?”
“Vâng ạ.”
“Bố mẹ về hưu chưa?”
Lý Toản biết rõ bà muốn hỏi gì, thành thật đáp: “Bố cháu về hưu sớm, là kỹ sư kiểm tra chất lượng công trình ở thành phố Giang ạ. Mẹ cháu đã qua đời hồi cháu bốn, năm tuổi, trước kia là giáo viên tiểu học.”
“Sau này có mẹ mới không…”
Tống Nhiễm đang gặm chân gà ngẩng phắt đầu lên, “Mẹ!”
Bà nhìn cô, “Chuyện gì?”
Tống Nhiễm nghẹn lời.
Lý Toản cười trả lời: “Không ạ. Bố cháu luôn sống một mình.”
Tống Nhiễm nói thêm: “Bố A Toản chung tình lắm, đời này chỉ yêu mỗi mẹ anh ấy thôi. Bác ấy rất anh tuấn, có nhiều người theo đuổi, nhưng trong lòng chỉ có mỗi mẹ A Toản.”
Lý Toản ngại ngùng cười, “Nhiều lần cháu bảo ông tìm người bầu bạn, ông không chịu, nói mẹ cháu rất hẹp hòi, sau này ông xuống dưới sợ rằng bà không chịu gặp.”
Bà Nhiễm Vũ Vi nghe vậy im lặng chốc lát, cuối cùng khe khẽ khen: “Hiếm có.”
Ăn xong bữa cơm, dù bà không nhiệt tình lắm, song cũng không làm khó. Lúc đến phòng vệ sinh trang điểm lại, Tống Nhiễm lén hỏi: “Mẹ, mẹ thấy thế nào?”
Bà nói thẳng: “Không vừa ý lắm.”
Nụ cười Tống Nhiễm trở nên ủ ê, yên lặng chốc lát, hàng mày lại dãn ra, “Không vừa ý lắm, là vừa ý bình thường đúng không?”
Bà Nhiễm Vũ Vi lườm cô qua gương, “Hai đứa còn trẻ, cứ tìm hiểu thêm vài năm nữa đi.”
Tống Nhiễm biết mẹ không hề phản đối, thở phào nhẹ nhõm: “Con còn tưởng bố đã nói không hay về anh ấy.”
“Đúng là có nói.”
“… Nói gì ạ?”
“Bố con cảm thấy con có thể tìm đứa con ông cháu cha nào đó giỏi hơn, tốt hơn.”
“Khi đó tình trạng của A Toản không tốt lắm, họ còn chưa hiểu rõ. Sau này A Toản còn định thi lên thạc sĩ nghiên cứu sinh đấy.”
“Ừ.”
Tống Nhiễm ngập ngừng hỏi: “Mẹ cũng hy vọng con tìm một tên con ông cháu cha nào đó sao?”
Bà Nhiễm Vũ Vi tô son xong, liếc nhìn con gái mình, “Mẹ hy vọng con tìm được người thật lòng yêu thương con, không phản bội con. Đời này con có thể chịu rất nhiều tổn thương, duy chỉ thất tình là không nên.”
Tống Nhiễm khẽ giật mình. Bà Nhiễm Vũ Vi xách túi đi ra ngoài. Cô đi theo sau mẹ mình, không biết vì sao bỗng nhớ lại lúc ăn cơm, khi nghe tới chuyện bố A Toản, vẻ mặt mẹ lại có chút cô đơn, thậm chí là xót xa. Tim cô bất chợt đau nhói.
Đến tầng hầm đỗ xe, bà Nhiễm Vũ Vi bảo Lý Toản: “Sau này đến Bắc Kinh thì đến nhà cô chơi, đừng ở ngoài.”
“Cảm ơn cô.”
Mắt Tống Nhiễm sáng rực, cô bước đến khoác tay mẹ mình, hỏi nhỏ: “Cho anh ấy ở phòng con hả?”
Bà lườm cô, “Mơ đi!”
Tống Nhiễm buông bà ra, thầm nghĩ: Vậy ở khách sạn còn hơn.
Đêm đó Lý Toản ở phòng dành cho khách. Tối khuya, Tống Nhiễm trằn trọc không ngủ được, nhắn tin cho anh: “Anh có khóa cửa phòng không?”
“Không khóa.”
Đêm khuya thanh vắng, Tống Nhiễm đi chân trần rón rén đến phòng anh, nhẹ tay vặn tay nắm cửa. Lý Toản chờ ở sau cửa, ôm cô đi vào, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tống Nhiễm kiễng chân ôm cổ anh, hôn lên cằm anh. Anh lặng lẽ cười trong bóng tối, vừa hôn mắt, mũi và môi cô, vừa nhè nhẹ ôm cô ngã xuống giường. Tống Nhiễm nhấc chân quấn lấy eo anh, lăn vào chăn.
Từng cái ôm hôn, vuốt ve, cọ sát, tiến lùi đều kìm nén và tiến hành trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng ga giường ma sát sột soạt. Cảm giác lén lút khiến người ta nhạy cảm đến lạ, chẳng mấy chốc Tống Nhiễm đã sắp bùng nổ. Dưới tấm chăn nhấp nhô, nhiệt độ từng chút bốc hơi, da thịt nóng rẫy, khí nóng đã áp đảo gió mát của điều hòa.
Cả hai như bị âm thanh và lực lượng bí ẩn nào đó trong đêm tối bao trùm.
Mãi cho đến khi tiếng hít thở run run, tiếng da thịt quấn quýt, tiếng vải vóc xé toạc vang lên… Rồi tất cả quay về yên tĩnh, anh thở hổn hển chậm rãi áp sát thân thể cô. Cô há miệng thở gấp, như thể không khí trong lồng ngực đều bị anh đè ép.
Anh hôn lên đôi mắt ươn ướt, vén mái tóc ẩm mồ hôi nơi thái dương của cô.
Trong đêm tối, ánh mắt Lý Toản sáng rõ, nhìn cô say đắm.Thân thểTống Nhiễm vẫn còn run rẩy sau cơn hoan lạc, cô si mê nhìn lại anh, chợt khẽ khàng gọi: “A Toản.”
“Ừ?”
“Liệu có ngày nào đó anh phản bội em không?”
“Không có.”
“Cũng sẽ không bỏ rơi em?”
“Không đâu.” Anh nhìn cô từ trên cao, đôi mắt sâu hút và trầm tĩnh, thề: “Nếu anh bỏ rơi em, anh sẽ bị xử bắn.”
Tống Nhiễm ngây người, một giây sau lại che miệng cười, “Thời đại nào rồi, làm gì có chuyện chia tay bị xử bắn chứ?”
“Vậy thì sẽ bị bắn chết trên chiến trường…”
Tống Nhiễm trợn tròn mắt khẽ đánh vào miệng anh. Tính anh thật thà ngay thẳng, chỉ trách cô khi không lại nói mấy lời này.
Lý Toản bình thản cong môi, “Anh không làm vậy, sợ gì chứ?”
“Dù sao cũng không được nói.” Tống Nhiễm không vui, “Sờ đầu gỗ đi.”
Ở quê họ, khi nói ra lời xui xẻo, thì sờ đầu gỗ sẽ hóa giải được. Lý Toản cười bất lực, giơ tay lên sờ đầu giường bằng gỗ.
Tống Nhiễm lại chui vào lòng anh, lát sau mới thỏ thẻ: “A Toản, cho dù lỡ như ngày nào đó chúng ta chia tay, em cũng không muốn anh xảy ra chuyện.”
Lý Toản nheo mắt, ra hiệu cho cô nhìn về phía đầu giường. Tống Nhiễm ngoan ngoãn chạm lên đó, cười khúc khích.
Lý Toản nằm xuống cạnh cô, chợt ngẩng đầu nghe ngóng, “Hình như mẹ em đang ho.”
Tống Nhiễm hoảng hốt: “Không phải bị phát hiện rồi chứ?”
Lý Toản suy đoán: “Trước khi em đến, anh đã nghe thấy cô ho rồi.”
“Mùa đông mẹ em bị cảm cúm, sang xuân thì bắt đầu ho, sau đó rõ ràng đã đỡ rồi mà.”
“Bảo cô đi bệnh viện khám đi, kéo dài như vậy sẽ biến chứng thành viêm phế quản. Hơn nữa, anh thấy khí sắc của mẹ em không tốt lắm, chẳng qua nhờ có lớp trang điểm che bớt.”
“Vậy mai anh đến bệnh viện, em bảo mẹ đi cùng.”
“Cũng được.”
Sáng hôm sau, bà Nhiễm Vũ Vi đi làm từ sớm, Lý Toản và Tống Nhiễm không gặp được bà.
Bác sĩ bảo tai Lý Toản đã lành, nhưng vẫn cần chú ý giữ gìn.
Ra khỏi bệnh viện, anh phải đi thẳng đến sân bay. Tống Nhiễm tiễn anh đến tận cửa lên máy bay, tiếp theo là ba tháng chia xa, hai người đều rất đỗi lưu luyến. Lý Toản ôm Tống Nhiễm đứng bên cửa sổ sát đất tâm tình hồi lâu, mãi đến lúc còn bốn mươi phút nữa là đến giờ lên máy bay anh mới đi vào.
Tống Nhiễm chờ ở ngoài, dõi theo bóng dáng anh qua cửa kiểm tra an ninh, anh quay đầu vẫy tay với cô. Cô lập tức kiễng chân vẫy tay lại với anh, lúc này anh mới khuất dạng.