Giữa tháng Sáu, biên giới Trung – X.
Rừng rậm nguyên sinh kéo dài hàng chục cây số, nơi này gần vùng nhiệt đới, ánh nắng gay gắt chói lòa.
Phía xa đường chân trời, bóng một chiếc máy bay trực thăng quân sự đang bay đến từ xa. Khi tới gần, cánh quạt quay tạo nên âm thanh ầm ầm đinh tai, từng đợt sóng âm ùn ùn nối tiếp nhau vang vọng.
Nhóm lính đặc chủng trên máy bay vũ trang đầy đủ, nào là đồng phục tác chiến, áo chống đạn, móc câu, súng ống đạn dược, mũ an toàn và mặt nạ.
Lý Toản đứng bên cửa khoang, kéo mặt nạ xuống cằm, nhìn xuống dưới hô to: “Hạ xuống chút nữa.”
Máy bay trực thăng hạ xuống thêm một khoảng, cánh quạt dấy lên gió thốc, khiến cành cây trong rừng rậm như bị cuốn vào nước xoáy, dọa bầy chim tung cánh bay đi.
“Nâng lên!”
Máy bay lại nâng lên một khoảng, ngọn cây bên dưới trở về bình yên, chỉ còn khẽ lay động.
Lý Toản ra dấu OK với phi công rồi kéo mặt nạ lên, tay bắt lấy dây thừng bên cạnh thả xuống, tung mình nhảy khỏi khoang máy bay.
Bóng dáng cường tráng của anh nhanh chóng rơi vào rừng rậm, không thấy tung tích nữa. Nửa phút sau, sợi dây đong đưa truyền đến tín hiệu.
Nhóm chiến hữu của anh liên tiếp nhảy theo, rơi xuống rừng, người cuối cùng sau khi nhảy xuống thì cởi dây ra. Những sợi dây đồng loạt được rút lại, máy bay trực thăng cất cánh nâng dần khoảng cách, bay về phía chân trời.
Nơi máy bay hạ cánh lơ lửng khi nãy, cây cối giờ đã tĩnh lặng, mọi việc đều như bình thường, chỉ còn lại ánh nắng nóng rát, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
***
Cả tháng Sáu và tháng Bảy, Lý Toản không hề đến Bắc Kinh, Tống Nhiễm cũng không có cách nào đi thăm anh. Không chỉ xa cách về mặt địa lý, mà thậm chí cô còn không biết anh đang ở đâu. Suốt thời gian dài không hề có chút tin tức nào của anh khiến cô không khỏi lo lắng.
Tống Nhiễm biết Lý Toản là lính đặc chủng xuất sắc, tuy nhiên bom đạn vốn dĩ vô tình, nhỡ đâu khi thi hành nhiệm vụ lại xảy ra bất trắc gì thì sao? Chưa kể trong khoảng thời gian này đầy rẫy các tin tức hỗn loạn, nào là cảnh sát giao thông bị đâm tử vong, cảnh sát hình sự bị bắn bởi súng tự chế, cảnh sát truy bắt tội phạm ma túy hy sinh trong khi làm nhiệm vụ.
Mỗi lần xem tin cảnh sát, quân nhân hy sinh, cô lại kinh hồn bạt vía. Kể cả những lúc không tự dọa mình, cô vẫn nhớ đến anh, nhớ da diết.
Nhưng có lẽ đây chính là một phần thói quen cô phải chấp nhận khi ở bên Lý Toản.
Anh đi làm nhiệm vụ ở biên giới, chưa bàn đến việc sóng yếu, một khi đang thi hành nhiệm vụ thì không thể liên lạc với bên ngoài. Thi thoảng Tống Nhiễm gửi tin nhắn cho anh, anh cũng không đọc được ngay.
Hai tháng qua, anh chỉ gọi cho cô hai lần, mà còn không phải số điện thoại của anh, số gọi đến đều là những con số kỳ lạ được mã hóa.
Lần đầu anh gọi là vào cuối tháng Sáu, hai người mới chia xa không lâu, còn trong lúc mùi mẫn mật ngọt, huyên thuyên hết chuyện này đến chuyện nọ gần nửa tiếng, đến khi anh phải tập hợp mới vội vàng cúp máy.
Lần thứ hai là vào giữa tháng Tám, gần hai tháng không liên lạc, hai bên đều thấy có chút xa lạ. Lúc nhận được điện thoại, phản ứng của Tống Nhiễm hơi chậm chạp, không nói nhiều. Ở đầu dây bên này anh im lặng, ở đầu dây bên kia cô cũng ngơ ngác trầm mặc theo. Rõ ràng có muôn vàn nỗi lòng, lo lắng, sợ hãi, nhớ nhung lại không biết bắt đầu từ đâu, sợ nói ra chỉ càng thêm ưu phiền.
Trong loa điện thoại chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của đôi bên và tiếng ve kêu ra rả bên phía anh.
Lý Toản chờ một lúc mới khẽ cười, “Không nhớ ra anh rồi hả?”
“Nhớ chứ.” Cô lóng ngóng gật đầu.
Ban đêm yên tĩnh, nghe thấy tiếng gật đầu sột soạt bên kia, anh lại hỏi: “Anh là ai?”
“Bạn trai em.” Cô ngoan ngoãn đáp lời: ” A Toản.”
Tim anh nhất thời tan chảy, lặng thinh hồi lâu mới khẽ cười, “Ừ.”
Mặt cô đỏ ửng, cảm xúc từ từ lắng lại, “Anh khỏe không?”
“Mọi việc đều tốt.”
“Anh phải làm những nhiệm vụ gì?”
Anh không trả lời cụ thể: “Cũng giống như bình thường thôi, không có gì khó khăn, em yên tâm.”
“Vậy anh có bị thương không?”
Giọng anh thoải mái: “Không.”
Lúc này cô mới an tâm, lát sau lại ủ rũ cất lời: “Gần đây thời sự luôn đưa tin có cảnh sát hy sinh…”
“Cảnh sát là cảnh sát, anh là anh mà.”
“Chỗ anh còn nguy hiểm hơn cả cảnh sát.” Cô khẽ khàng.
Lý Toản khựng lại chốc lát, sau đó trấn an: “Nhiễm Nhiễm, anh ở đây không sao cả, mọi chuyện đều tốt. Ngay cả bị thương nhẹ cũng không có, thật đấy. À không đúng, tháng trước có lần thức dậy va đầu vào giường, bị sưng một cục.”
Tống Nhiễm cười khúc khích, “Anh ngốc thế!”
Anh nghe cô cười cũng cười theo.
Cô lại hỏi: “Vậy mỗi ngày anh có được nghỉ ngơi đủ không? Có vất vả không?”
“Không vất vả.” Giọng anh bâng quơ: “Nghỉ ngơi cũng rất tốt, chỉ là…”
Anh cố tình lấp lửng, cô đợi giây lát mới thắc mắc: “Chỉ là gì?”
“Rất… nhớ em.” Anh thủ thỉ.
Má Tống Nhiễm nóng bừng, máy điều hòa trong phòng cũng không thể làm dịu bớt.
“Em có nhớ anh không?”
“Nhớ.” Cô thỏ thẻ đáp lại.
Anh hít sâu, dằn lại cảm xúc, lại hỏi: “Em dạo này thế nào?”
“Tốt lắm. À, kể anh nghe, có thể ở đó anh không xem được, chương trình Lá cờ đầu của Tổ quốc đã phát sóng rồi.”
“Nhanh vậy à?”
“Đúng vậy, tiếng vang cực tốt, có nhiều người trẻ tuổi xem lắm. Dạo trước có vô số người bàn tán về chương trình. Lần này em học hỏi được rất nhiều khi cộng tác với tổ chuyên mục. Họ làm việc tỉ mỉ nghiêm túc, lại cẩn thận, năng suất làm việc cao, không hề giống ở thành phố Lương.” Cô liến thoắng kể lể một đống chuyện công việc và những tin tức thú vị.
Anh yên lặng lắng nghe, đến đoạn thú vị thì không kìm được bật cười.
“… À, đúng rồi.” Cô nói chuyện một hồi, chút cảm xúc xa lạ và ủ ê khi nãy đã tan biến, “Có một kỳ chương trình nói về một tay súng bắn tỉa, bây giờ đã là Thượng tá, vợ ông ấy là tiểu thuyết gia, thần kỳ thật.”
Giọng Lý Toản trầm ấm: “Việc này có gì đâu mà thần kỳ, sau này người ta phỏng vấn Thượng tá Lý, vợ anh ấy còn là phóng viên nổi tiếng đạt giải Pulitzer nữa cơ.”
Chỉ một câu vô thức với giọng điệu vu vơ, vậy mà xuyên qua điện thoại như truyền thẳng vào đáy lòng cô. Tim Tống Nhiễm đập rộn ràng, cô lăn một vòng dưới tấm chăn mỏng, “Họ lấy nhau đã hơn hai mươi năm, bây giờ tình cảm vẫn còn thắm thiết.”
Anh nghe lấy vậy liền cười khe khẽ.
“Anh cười gì?”
Anh thản nhiên đáp: “Tưởng tượng đến cảnh hai mươi năm sau của chúng ta.”
Tống Nhiễm cũng tưởng tượng theo, nhoẻn miệng cười, “Em hy vọng đến lúc đó chúng ta vẫn giống như bây giờ.”
“Nhất định.” Giọng anh chắc nịch, rồi lại hỏi thêm: “Gần đây tâm trạng em thế nào?”
“Tốt ạ.”
“Hiện giờ đang làm gì? Viết sách hả?”
“Ừm, vẫn đang chọn tình tiết, sửa lại dàn ý. Đã có bố cục sơ bộ rồi, chỉ cần lấp đầy nội dung bên trong nữa thôi. À, vì Lá cờ đầu của Tổ quốc đã phát sóng, nên có nhiều ekip sản xuất tìm đến em, nhưng mà em đang bận tối mặt.”
“Cứ giải quyết từng việc một, đừng để mệt quá.”
“Em biết.”
Đang nói thì ngoài phòng truyền đến tiếng ho khan của bà Nhiễm Vũ Vi. Hai người nhất thời im lặng.
Lý Toản quan tâm hỏi: “Sao mẹ em vẫn còn ho?”
Tống Nhiễm cũng có chút hoang mang: “Lúc trước rõ ràng đã khỏe rồi, không còn ho nữa.”
“Nếu cứ tái phát như vậy, phải tìm chuyên gia khám thử thôi.”
“Được.”
Hai người lưu luyến không thôi thêm một lát rồi cúp máy, Tống Nhiễm đứng dậy ra khỏi phòng, “Mẹ?”
“Hả?” Bà Nhiễm Vũ Vi vừa về nhà, giọng uể oải vang lên từ phòng vệ sinh. Bà đang tẩy trang, gần đây công việc quá bận, gần như ngày nào bà cũng tăng ca.
Tống Nhiễm tựa vào cửa, chau mày, “Sao mẹ lại ho nữa? Không phải đã khỏe rồi sao?”
“Lần trước đúng là hết rồi.” Bà Nhiễm Vũ Vi không mấy bận tâm, “Nhưng mấy hôm trước mới dính mưa nên bị cảm. Con gọi nhà thuốc giao chút thuốc cho mẹ đi.”
“Ngày mai mẹ đến bệnh viện khám thử xem. Sao uống thuốc thì hết mà dừng thuốc lại bệnh?”
“Nào có rắc rối như con nói. Có lẽ hai năm vừa rồi sức khỏe yếu quá, thể chất không tốt, cứ chuyển mùa lại bị cảm.”
“Mẹ vẫn nên đến bệnh viện đi. Con nghi mẹ bị viêm phế quản đấy.”
“Chuyện bé xé ra to. Bị viêm phế quản mà mẹ không biết à?” Bà Nhiễm Vũ Vi lườm cô qua gương. Bà đang tẩy trang, mặt mũi hơi tiều tụy, thần sắc trong đôi mắt không được sắc sảo như thường ngày.
Từ khi dọn đến Bắc Kinh ở với mẹ, Tống Nhiễm phát hiện tính tình bà ôn hòa hơn xưa. Tuy có nhiều việc vặt vãnh trong sinh hoạt bà vẫn không sửa được cá tính áp đặt, vậy mà không hiểu sao ở đây cô lại thấy thoải mái hơn ở nhà ông Tống Trí Thành.
Dù không hợp ý, nhưng ít ra cô còn dám bày tỏ với bà vài câu, thậm chí dám nói lớn tiếng.
Sáng hôm sau, Tống Nhiễm thức dậy thật sớm, định đưa mẹ đến bệnh viện, kết quả trong phòng trống trơn không một bóng người, bà đã đi làm từ lâu. Tống Nhiễm hết cách, đành lấy lọ thuốc rỗng trong ngăn tủ, mua cho bà si rô và mấy loại thuốc cảm thường dùng.
Mấy ngày sau, Tống Nhiễm đến đài truyền hình lĩnh tiền lương và tiền thưởng của tổ chuyên mục gửi, được mấy chục nghìn tệ, nhiều hơn cả tiền lương nửa năm của cô ở thành phố Lương.
Cô rất đỗi vui mừng, muốn lập tức chia sẻ với Lý Toản tin vui này. Thế nhưng giống như thường ngày, cô biết giờ không liên lạc được với anh, nên đành nhắn tin cho mẹ, song mẹ cô chỉ nhắn lại một chứ “Ừ” như chẳng mấy quan tâm.
Tống Nhiễm cũng không vì thế mà mất hứng, đến xế chiều thì đi gặp La Tuấn Phong. Hai người hẹn gặp ở quán và phê, Tống Nhiễm trao đổi dàn ý sơ bộ của Ký sự những số phận thăng trầm ở nước D với anh ta.
Cô định chọn lối viết kiểu nhật ký du lịch, tường thuật theo các địa điểm và mốc thời gian mà cô đã trải qua ở nước D. Viết từ cuộc sống bình thường trước chiến tranh đến hành trình vùng dậy và chạy trốn khỏi đất nước sau khi chiến tranh nổ ra, từ thành phố có lịch sử lâu đời đặc sắc cho đến những vùng đất bị chôn vùi và hoang vắng.
Cô nhấn mạnh những nhân vật để lại ấn tượng sâu sắc với mình, cùng những kỷ niệm khó quên mà mỗi thành phố đã để lại trong cô. Cũng giống vậy, mỗi bác sĩ, phóng viên, quân nhân từ mọi nơi trên thế giới đổ về nước D cũng mang những nét độc đáo của riêng họ.
La Tuấn Phong nghe xong vô cùng hài lòng, “Cứ dựa theo ý tưởng của cô mà tiến hành, tôi chờ xem thành phẩm.”
Anh ta chuẩn bị trở về soạn thảo hợp đồng, bàn bạc với Tống Nhiễm điều khoản nhuận bút và số lượng xuất bản. La Tuấn Phong hết sức bảo vệ quyền lợi cho tác giả, không hề keo kiệt với tác giả mình yêu thích, các điều khoản cũng cực kỳ ưu đãi.
Gặp La Tuấn Phong xong thì đã hơn bốn giờ chiều, tình trạng giao thông vẫn thông thoáng, Tống Nhiễm đi xe buýt về nhà.
Tháng Tám, hoa mùa hè ở Bắc Kinh đã héo rụng, cây cối um tùm. Tuần trước trời còn đổ cơn mưa, bầu trời xanh trong như viên ngọc quý. Ánh nắng giữa hè rực rỡ chói mắt, soi vào xe buýt sáng rực rỡ.
Cô ngồi một mình ở hàng ghế cuối, thảnh thơi đung đưa chân. Xe nhanh chóng đến cổng khu dân cư, cô bước xuống, vừa định bước lên vỉa hè thì một chiếc xe máy đột nhiên chạy ào đến móc vào cô khiến cô ngã sõng soài xuống đất.
Đầu Tống Nhiễm va vào bậc thềm, đau đến mức như muốn ngất đi.
Cô ôm đầu ngồi dậy, trước mắt bỗng tối sầm, mờ mịt giống như tấm thủy tinh bị nước mưa phủ kín. Cô hoảng sợ chớp mắt vài lần, vẫn không có tác dụng. Tống Nhiễm phút chốc luống cuống, tay lần mò khắp mặt đất, tìm được điện thoại, lập cập ấn vào số liên lạc khẩn cấp. Điện thoại gọi đi rồi cô mới nhớ ra mình đã đặt Lý Toản làm người liên lạc khẩn cấp, nhưng giờ anh không nghe được.
Chiếc xe máy kia đã sớm chạy mất dạng. Cô ngồi dưới đất sờ soạng lung tung, “Giúp tôi với…”
Có người tốt bụng đi đến giúp cô gọi điện cho bà Nhiễm Vũ Vi. Tống Nhiễm cầm lấy điện thoại, lắp bắp cất lời: “Mẹ, con không thấy đường.”
***
Cửa phòng bệnh được mở ra, bà Nhiễm Vũ Vi lên tiếng: “Sơn Nhiên, cháu đến rồi.”
“Dì.”
Tống Nhiễm ngồi trên giường bệnh, nắm chặt chăn, lo sợ không yên. Thế giới trước mắt vẫn nhòe nhoẹt, không hề có dấu hiệu rõ ràng. Bỗng nhiên trước mặt có hình bóng nào đó thoáng qua, một giọng nam ôn hòa truyền đến: “Nhiễm Nhiễm, bây giờ anh kiểm tra cho em, đừng sợ.”
Tống Nhiễm phân tích âm thanh kia hồi lâu mới chần chừ cất lời: “… Bác sĩ Hà?”
Hà Sơn Nhiên mỉm cười, “Em vẫn nhớ anh à?”
Cô không trả lời, người đờ đẫn, ánh mắt vô hồn.
“Anh kiểm tra cho em, đừng lùi về sau.” Anh ta vừa nói vừa khom lưng đến gần mặt cô, bật đèn pin trong tay.
Tống Nhiễm cảm nhận được có người đến gần, một lát sau lại có ánh sáng soi vào mắt. Cô nheo mắt lại, cố mở mắt ra.
Hà Sơn Nhiên nhanh chóng kiểm tra: “Giác mạc bị lệch vị trí nhẹ, cứ nhỏ thuốc để theo dõi một, hai ngày trước. Nếu vẫn không hồi phục như cũ thì làm tiểu phẫu sẽ khỏi. Không phải vấn đề lớn. Nhiễm Nhiễm đừng sợ.”
Nỗi lòng thấp thỏm của Tống Nhiễm ổn định trở lại, cô từ từ gật đầu.
“Sơn Nhiên, cảm ơn cháu.”
“Không có gì đâu ạ, là việc của cháu mà.” Anh ta còn dặn dò: “Không phải chuyện lớn, dì bảo Nhiễm Nhiễm đừng lo quá, nghỉ ngơi đi.”
“Được.”
Sau khi Hà Sơn Nhiên rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai mẹ con Tống Nhiễm. Căn phòng chăm sóc đặc biệt này do bà Nhiễm Vũ Vi đặt được nhờ quan hệ, khá rộng rãi và sạch sẽ.
Tống Nhiễm chậm chạp nằm xuống, nghiêng người co cuộn trong chăn, mở to mắt, một lúc lâu sau mới từ từ nhắm lại.
Bà Nhiễm Vũ Vi xoa đầu cô, “Đừng lo, chuyên môn của Hà Sơn Nhiên giỏi lắm, cậu ta đã bảo không sao thì chắc chắn không sao.”
“Con biết.” Tống Nhiễm im lặng chốc lát mới cất lời: “Đã đến bệnh viện rồi thì mẹ cũng đi khám sức khỏe xem sao.”
***
Lý Toản vừa kết thúc một nhiệm vụ ngắn hạn, lúc trở về doanh trại thì đã chín giờ tối. Xế chiều mai phải thi hành nhiệm vụ mới trong mười lăm ngày, nên sẽ không liên lạc được với Tống Nhiễm.
Anh đến phòng truyền tin gọi điện cho cô, đợi hồi lâu không ai bắt máy, lại gọi thêm lần nữa nhưng vẫn không ai nghe.
Anh đoán chắc hẳn cô đang đi tắm hay làm gì đó, định tắm xong rồi sẽ gọi tiếp. Anh vừa bước vào ký túc xá, một chiến hữu liền cho hay: “Tiểu đoàn trưởng tìm cậu, bảo là có người đến thăm.”
Lý Toản đoán chắc là người trong quân khu mình. Anh băng qua thao trường đi đến phòng họp, quả nhiên là chỉ đạo viên Trần Phong, còn có cả La Chiến.
Thấy La Chiến, Lý Toản thoáng căng thẳng, biết nhất định có việc lớn.
Ban đêm, khí hậu vùng biên giới rất ẩm ướt và oi bức, trong phòng họp chỉ có đèn chân không đơn sơ. Vẻ mặt hai người kia đều nghiêm trang, lúc vừa gặp Lý Toản liền đồng thời mỉm cười, bảo anh ngồi xuống.
“Có chuyện gì thế ạ?” Lý Toản hơi cảnh giác, vừa ngồi xuống liền nói trước: “Biểu hiện mấy tháng qua của em đâu có vấn đề gì.”
“Không vấn đề, không vấn đề.” Trần Phong cười tiếp lời, “Nghe chỉ đạo viên nói, biểu hiện của cậu rất xuất sắc. Tôi cũng đã hỏi bên quân y, các mục trong hồ sơ sức khỏe của cậu đều tốt lắm.”
La Chiến thở hắt, “Hơn mười tháng, xem như cuối cùng cậu đã hoàn toàn bình phục.”
Lý Toản cười nhạt, không nói lời nào, suy đoán mục đích chuyến đi này của họ.
“Có điều mấy tháng nay cậu ở trong tình trạng khép kín, có thể không hiểu rõ về thời cuộc bên ngoài.”
“Sao vậy ạ?”
“Tổ chức cực đoan ở nước D đã hung hăng bạo ngược hơn, thường xuyên tổ chức các cuộc tàn sát tập thể.”
Lý Toản ngước mắt, ánh mắt thoáng thay đổi. Ánh đèn chân không tù mù in bóng nơi hàng mi anh, khiến đôi mắt anh giống hệt giếng sâu hun hút.
La Chiến nói tiếp: “Chính phủ nước D đã nhiều lần bí mật gửi thỉnh cầu cứu viện tới nhiều nước, nhờ các quốc gia cử lính đặc chủng tinh anh đến giúp đỡ, ngăn chặn tổ chức cực đoan, hứa hẹn khi chính quyền ổn định lại sẽ hồi đáp lợi ích quốc tế thật lớn. Nhưng mấy nước kia đều không muốn giao chiến trực tiếp với tổ chức cực đoan, cùng lắm chỉ đưa đến một vài quân nhân giỏi, tham gia lực lượng vũ trang Cook chống khủng bố phi chính phủ. Dù sao, với tình hình binh lực hao tổn nghiêm trọng của nước D hiện giờ, một người lính đặc chủng giỏi có thể gánh cả một phân đội.”
Lý Toản không cần nghĩ ngợi đã đáp: “Em tham gia.”
“Cậu nghe La Chiến nói hết đã.” Trần Phong can ngăn, “Đây không phải đi gìn giữ hòa bình, sửa đường bảo vệ dân thường, đứng ngoài cuộc quan sát gì đó. Đây là tham chiến, trực tiếp đối đầu với tổ chức khủng bố.”
Lý Toản nhìn về phía Trần Phong, quả quyết nói: “Đó chính là mục đích của em.”
“Cậu…” Trần Phong nghẹn lời.
La Chiến im lặng quan sát chốc lát mới cất tiếng: “A Toản, cậu cứ nghe tôi nói hết trước đã.”
Côn trùng bay vo ve dưới ánh đèn, Lý Toản nhìn thẳng vào Chính ủy quân khu ngồi đối diện.
“Nước chúng ta không công khai giao chiến, khiêu chiến hay gây thù kết oán với bất cứ đất nước hay khu vực nào. Cho nên, lính đặc chủng được cử đi sẽ không được quốc gia hậu thuẫn bất cứ điều gì. Từ đó, mọi hành động của các cậu sẽ không có liên quan gì đến đất nước cả. Hồ sơ của cậu sẽ bị niêm phong đưa vào cơ mật, cậu rời quốc gia với lý do trị thương, sau đó đi đâu, làm gì đều là hành vi cá nhân của cậu. Sau sáu tháng, nếu cậu còn sống trở về thì tốt, tôi sẽ trực tiếp đưa cậu đến đội đột kích Liệp Ưng ở Bắc Kinh, không cần đợi thêm hai năm. Nhưng đây không được tính là chiến công, sau này hoàn toàn dựa vào bản thân cậu. Còn nếu cậu chết…”
La Chiến gằn giọng: “Cậu sẽ trở thành kẻ phản bội quốc gia, tự ý rời bỏ cương vị đi làm lính đánh thuê. Công lao cậu cứu người sẽ không được tuyên dương, không được ghi lại, nếu bị bắt sẽ không ai cứu cậu, thậm chí tốt nhất là nên tự sát. Nếu hy sinh, cậu cũng không được nhận đãi ngộ tử tuất(*), thi thể cũng không được đắp quốc kỳ.
(*) Chế độ bảo hiểm xã hội bù đắp phần thu nhập của người lao động dùng để đảm bảo cuộc sống cho thân nhân của họ, do người laođộng đang thamgia quan hệ lao động hoặc đang hưởng bảo hiểm xã hội bị chết.
Điều duy nhất cậu có thể làm chính là đối kháng với tổ chức khủng bố, cứu dân chúng, nhưng bản thân điều đó không hề mang đến bất cứ vinh quang nào cho cậu. Cậu hãy nghĩ kỹ rồi trả lời tôi.”
La Chiến đứng dậy đi ra ngoài. Đêm hè nhiệt đới, côn trùng vẫn kêu ra rả trong rừng. Không khí oi bức hệt như ngâm mình trong hơi nước nóng.
La Chiến mới ra đến cửa, đã nghe thấy Lý Toản trả lời từng chữ thật rõ ràng: “Em tham gia.”