Vụ án cuối cùng cũng đã giải quyết xong, anh trở về nhà mình.
Chưa kịp nghĩ ngơi lại đến phòng làm việc mà hì hục trong đống tài liệu chất đống.
Dù ở quân đội hay ở đâu, anh đều sử dụng tối đa thời gian để làm việc.
Đối với các quân sĩ ở cùng quân đội, họ luôn lấy anh làm gương để phấn đấu.
Anh không quá khó khăn trong vấn đề huấn luyện, chủ yếu tập trung vào ý thức của mỗi cá nhân muốn cống hiến cho đất nước bao nhiêu mà lấy đó làm cố gắng.
Nhưng hình phạt dành cho những ai không hoàn thành tốt các buổi tập thì rất là khắt khe.
Ít ai có thể chịu đựng được nên đều luôn muốn mình phải nổ lực hết sức.
Đoạn đang đọc đến bài báo cách đây vài năm, tài liệu này đều do anh tự tìm lấy bởi vì ở các khu vực cảnh sát đều không còn.
“Người cầm đầu quân phản quốc là Trương Hàn cùng đồng bọn của hắn là Phó Hải, Tô Chi….!đã bị bắt ngay trong sáng nay.
Bọn họ nhất quyết không chịu khai bất kì lời nào với cơ quan cảnh sát….”
“Phó Hải và Tô Chi – hai tên đồng phạm của Trương Hàn đã trốn thoát khỏi án tử bằng cách thoát ngục…”
….!
Những tin tức này thật sự không thể nào ngừng đọc được.
Nếu như Trương Hàn đã mất, vậy thì…hai tên trốn thoát có thể vẫn còn sống….nhưng để biết được cặn kẻ thì phải mất nhiều thời gian.
Việc này lại không thấy những cơ quan cảnh sát nào trình báo và tiếp tục giải quyết?
Trương Hàn là cha ruột của Trương Lệ Tường? Đó là một câu hỏi rất lớn đối với anh dù biết trên phương diện giấy tờ, nó hoàn toàn là chính xác.
“người xử bọn họ hôm đó là….cha mình?”
Anh khá bất ngờ khi đọc đến phần vào trung tâm vụ việc.
Không ngờ, người điều hành xử tử bọn họ lại là cha của mình! Vậy thì…..!
“Trương Lệ Tường….có thật là cô muốn giúp tôi chứ?”
Anh nhẹ nhàng gấp tờ báo đang đọc dang dở lại, đôi mày kiếm chau lại.
Tay nhấn vào ly tâm, mắt nhắm nghiền suy tư.
********
Tại nhà của Lục Cầm Tiêu,
Sau bao ngày xa cách nơi đây, mọi thứ chẳng khác xưa chút nào.
Mà nói cũng phải, dù sao ở đây chỉ có ông của anh sống cùng với ông quản gia.
Chẳng thay đổi là đúng rồi.
“chào ông, cháu về rồi!”
Ông cụ dù lớn tuổi nhưng vẫn còn khá minh mẩn, đang loay hoay tỉa cành cây thì nghe tiếng quen thuộc cất ra từ cổng nhà.
“Cầm Tiêu à con?”
Ông nhớ răm rắp mọi thứ, chỉ cần thoáng nghe là biết được điều gì.
“sao ông lại ở đây? mọi người đâu không giúp ông?”
“ây dà…!là ông muốn như vậy.
Mà thằng này, tại sao con về lại không báo ông biết hả? mấy năm nay đi biền biệt, nếu không có thư từ con gửi về, ông nghĩ con định bỏ luôn họ Lục của mình rồi đó.”
“làm sao có thể được chứ! Con về rồi mà.”
“còn cậu đây là….” – ông nhìn vào người mặc quân phục to lớn bên cạnh.
“chào ông, con là Cơ Châu Kiệt, đồng đội của Lục Cầm Tiêu”
“à…à…quý hóa quá….người nhà cả mà…vào trong”
Cơ Châu Kiệt cảm thấy mình như được hòa vào ngôi nhà này hơn chính ngôi nhà của mình.
Ở đây, dù đơn chiếc nhưng vẫn còn chút tình cảm từ mọi người xung quanh, không giống như cảm giác anh đã từng trải qua khi đối diện với quyết định: “Chọn cha thì ở lại, bước ra khỏi đó thì từ nay đừng về đây nữa”
Cả hai người lên phòng, vì ngôi nhà chỉ có ba phòng cho nên bắt buộc cả hai phải ở cùng với nhau.
Cũng được thôi, ở quân đội thì có khi 10 người bắt buộc phải ở cùng, đó là chuyện rất bình thường rồi.
“còn đau không?” – Lục Cầm Tiêu vẫn còn thấy khó xử trong việc khiến Cơ Châu Kiệt bị thương.
Lúc cả hai đang cùng nhau hành quân thì phát hiện một số chiến sĩ bị dính phải bom mà thiệt mạng, cùng lúc đó chân phải của Cầm Tiêu chẳng may cũng đang nằm trên quả bom đang tí tách đèn đỏ, không suy nghĩ nhiều, Cơ Châu Kiệt lập tức kéo người đồng đội mình ra.
Và thế là bị mảnh vỡ của bom găm vào bụng.
Nhưng vết thương đã không sao rồi.
Lục Cầm Tiêu bản thân cảm kích hành động này từ anh vô cùng.
Nếu như lúc đó không có anh, không biết bản thân cậu ấy có đứng ở đây để gặp lại ông mình hay không nữa.
“thân trai tráng, chuyện này nhằm nhò gì.”
Không nói gì, Lục Cầm Tiêu tiến đến cùng miếng bông đã thoa thuốc sẳn để thay miếng bông cũ.
Ở cự ly gần nhau như vậy, Cơ Châu Kiệt nghe rõ nhịp đập của cả hai người.
Rõ là anh nói chẳng sao đâu mà!
“cái này…không sao!”
“ngồi im! Sắp xong rồi!”
….!
Anh ngồi im như vại, để cho Lục Cầm Tiêu hoàn thành xong công việc thì mới dám cử động bình thường.
“từ nay, cứ xem nơi đây như nhà của mình! Thời gian nhập ngũ lại khá lâu, đừng lo gì cả!”
Vừa dứt câu, miếng ván từ bên cánh cửa sổ lâu ngày không thay mới bất ngờ rơi ra, tinh mắt như thần, Lục Cầm Tiêu tiến đến để đỡ lấy.
“cẩn thận”
Cả người của anh nằm trên người của Cơ Châu Kiệt.
Ánh mắt hai người nhìn nhau say đắm, lại vừa bất ngờ trước sự việc xảy ra.
Chỉ còn trong gang tấc nữa thì cả hai người đã….!
“ơ…hình như…tôi cần phải đi thay đồ..”
“ừm…”- Cơ Châu Kiệt ngồi thẳng dậy sau khi Lục Cầm Tiêu đi mất.
Cũng may, là hai người đàn ông chân chính thật thụ nên…..không được nghĩ lung tung! Chuyện này….cũng bình thường vẫn hay xảy ra ở quân đội….đúng là vậy!.