Các bác sĩ đã nhanh chóng có mặt để viện trợ, mau chóng xử lý vết thương của từng người.
May mà viên đạn chỉ nằm ở bắp chân, chưa vào sâu lắm, nếu không thì phải mất nhiều thời gian để nghĩ ngơi.
“cậu ta có vấn đề gì nghiêm trọng không, thưa bác sĩ?” – Lục Cầm Tiêu cho rằng bác sĩ vẫn nên kiểm tra lại vết thương của cậu ấy cho chắc chắn.
“không cần đâu, như vậy đã ổn rồi, chúng ta mau đến nơi của ông ta để giúp Hà Nhiêm Ấn một tay đi”
Châu Kiệt không ngần ngại vết thương trên người mà bám víu lấy bức tường đứng dậy trước sự kinh ngạc của mọi người.
Anh ấy đang bị thương mà? Người nên nằm đây và nghỉ ngơi chính xác là anh ấy!
“khoan đã…trung tướng, cậu không thể vận động nhiều vào lúc này!” – bác sĩ khá e ngại vết thương khâu chưa lành.
“trời ạ! Cậu mất trí sao?” – Lệ Túc xua tay bảo anh nên yên phận mà nghỉ ngơi, việc còn lại có người khác đảm nhiệm rồi.
Đang tranh cãi dữ dội thì một mật báo chạy về, trên người đầy rẫy vết thương và bùn đất.
Khuôn mặt không khác gì thay ma, tinh thần đến giờ vẫn chưa thể ổn định.
Mọi người bắt đầu tập trung vào nhìn y, đây chẳng phải là người đi cùng Hà Nhiêm Ấn sao? Y lại về đây một mình? Vậy còn….?
“đại soái đâu?” – Lệ Túc tức tốc chạy đến bên cạnh.
Nhận ra có chuyện chẳng lành đã xảy ra, anh nhanh chóng rời khỏi trụ sở, một mạch đi đến nơi trong nhiệm vụ mà Hà Nhiêm Ấn đã nhận.
Lục Cầm Tiêu nhìn Cơ Châu Kiệt, ánh mắt hai người ngầm hiểu ý nhau.
“nói mau, đại soái và quân chúng ta như thế nào? Ổn cả chứ?”
Mật báo thở gấp rút, trấn tỉnh lại tâm trí, bác sĩ vội đưa cho y chút nước để lấy giọng, cuối cùng thì cũng chịu mở miệng nói.
“đại soái…đại soái…bị nhốt vào căn phòng đó và…và…”
“như thế nào!!!!!” – Châu Kiệt nắm tay thành quả đấm.
“đại soái….ngài ấy..ngài ấy…bị bọn chúng….dùng xăng đốt cháy cả căn phòng….tiếng nổ…tiếng nổ lớn lắm….ngài ấy…bị…mắc kẹt ở trong đó….”
Nghe tiếng nói lắp bắp, sợ hãi của y, mọi người không khỏi kinh ngạc.
Không ngờ, bọn chúng lại hèn hạ như vậy.
Lại còn dùng chiêu “dụ địch vào tận hang để giết”.
Nhưng….người khó xử nhất lúc này là Châu Kiệt.
Hành động vô sĩ đó chính tay cha anh gây ra.
“ở yên đây! không được phép đi đâu cả, rõ chưa?” – Lục Cầm Tiêu biết anh không thể nhúng nhường trước sự việc này, nhưng cũng hiểu rằng để anh đối mặt với chuyện này một cách bình thường thì không hề dễ dàng.
Không chờ anh trả lời, Cầm Tiêu nhấc chiếc nón trên bàn rồi đi thật nhanh vào màn đêm.
******
Khắp nơi dường như biến thành một bãi tha ma.
Người người chen vào nhau, đánh nhau, và có cả đốt cháy những khu vực cảnh sát tuần tra.
Chỉ vì hiểu sai lệch nguồn thông tin, nên mới xảy ra tình huống ê chề thế này.
Trương Lệ Tường bị thương ở cánh tay và chân khá nhiều, cô không nghĩ mọi người lại quá kích động đến vậy.
Còn lũ cảnh sát và quan chức ngồi trên cao lại không thấy một bóng ai, bọn chúng đang làm gì thế? Không thấy cảnh tượng này ư?
Cô nghe loáng thoáng từ tên phục dịch trong nhà họ Hà rằng hôm nay Hà Ưng cùng Từ Út Phỉ đi dự đại hội của Pháp cho nên không-kịp-thời-ứng-phó được.
Vả lại cả hai người họ cũng đã đến tuổi về hưu, việc chính trị xem như không màng đến cũng không phải điều lạ lẫm gì.
Cô phải len lỏi vào đám người để tìm một góc tránh đi, cô hơi cắn răng vì vết thương chảy máu khá nhiều.
Xé toạc đi dây buộc trên tóc, cô tỉ mỉ buộc nó lại thành miếng cầm máu tạm thời rồi bước ra ngoài tiếp tục.
Những người có chức trượng thì chẳng hề lo ngại gì đến vấn đề chiến tranh, giặc giả xảy ra ra sao, nhưng những người dân vô tội này họ là kẻ đáng thương nhất.
Từ người già đến trẻ em, cuộc sống của họ không ngày nào bình yên một phút.
Một đoàn người cầm băng rôn, cây, gậy, giáo mác…những thứ có thể chống trả được để đi diễu hành trên đường phố.
Ai cản đường đều bị đánh không tha.
Lệ Tường vô tình đi ngang con đường đó thì có vài người nhận ra liền thô thiển hô to “ĐẢ ĐẢO BÁN NƯỚC – ĐẢ ĐẢO THAM QUAN”.
“nhìn cô ta xem, bây giờ được vào Hà gia rồi thì cần gì quan tâm đến đất nước”
“đúng rồi, một lũ tham ô ngày ngày nhẫn nhơ đi lại, tại sao chúng ta cứ phải bị dắt mũi như thế?”
“vùng lên, tất cả, vùng lên…”
“….”
Đôi mắt cô hoang mang nhìn mọi người đi đi khắp nơi, những lời này đáng lý ra cô không nên nghe, và nếu có nghe thì cũng chẳng cần phải để ý đến, nhưng…bọn họ làm sao hiểu được, mang danh họ Hà phải chịu bao nhiêu uất ức?
“chị mau vào đây!” – Lệ Túc kịp thời đến kéo cô vào bên trong.
“cậu….”
Cô cứ nghĩ nhiệm vụ của bọn họ còn rất dài, nào ngờ…Không hổ danh là quân nhân chuyên nghiệp của đất nước.
“chúng ta tạm thời tránh việc này đi, còn một chuyện quan trọng hơn!”
Vẻ mặt nghiêm túc của cậu ấy khiến cô thấy sợ hãi.
Có việc gì sao? hay là kế hoạch có chút vấn đề?
“chờ đã…tại sao cậu ở đây?”
“việc đó không là gì hết, từ từ em sẽ nói chị, bây giờ chúng ta cần đi tìm anh Nhiêm Ấn.”
Nghe đến tên người ấy, lòng cô run lên, chẳng lẽ…anh ta gặp chuyện gì? Không thể nào, Hà Nhiêm Ấn xưa nay chưa hề quan ngại một chuyện gì, chắc hẳn lần này cũng như vậy.
“anh ấy bị Cơ Trinh dùng thủ đoạn nhốt vào căn phòng nào đó, rồi bất ngờ phóng hỏa, mật báo của anh ấy vừa báo về”
“cái gì?”
Trương Lệ Tường buộc miệng thốt lên.
Hà Nhiêm Ấn…sao lại…anh ấy bị phóng hỏa trong căn phòng ư? Tim cô chợt đập nhanh hơn bình thường, bất ngờ bị Lệ Túc kéo đi thật nhanh đến hiện trường..